Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường

Chương 49: Không phải nam nhân, thỉnh tự trọng



Tới cũng đã tới rồi, há có thể trở về. Không đợi Diệp Tống trả lời, Phái Thanh móc ra một xấp ngân phiếu đưa cho nha đầu, nói: "Phần còn dư, chuẩn bị trà bánh cho công tử nhà ta."

Nhã gian lầu hai đều ngăn cách nhau bằng một tấm sa mỏng. Mà nhã gian Diệp Tống ngồi cũng là cái cuối cùng còn trống, bên phải là một bức tường, bên trái là một nhã gian khác.

Nhìn qua tấm sa mỏng, cách vách tựa hồ là một công tử, dáng ngồi lười biếng, phóng đãng không kiềm chế được, nửa nằm nửa dựa vào ghế, vạt áo lỏng lẻo, bên cạnh còn có một mỹ nhân hầu hạ.

Không lâu sau, vũ cơ bước từng bước lên đài, nhảy một điệu. Ngày tốt cảnh đẹp như thế đúng là được mở rộng tầm mắt, chỉ là có cảnh khiến người khác không dám nhìn, chính là...Diệp Tống còn bình tĩnh mà Phái Thanh bên cạnh đã không cách nào bình tĩnh – động tĩnh ở cách vách quá lớn.

Hằn là công tử phòng bên cũng mỹ nhân đang abc xyz đi.

Phái Thanh nghe được mặt đỏ tới tai, giật giật ống tay áo Diệp Tống căm giận chửi nhỏ: "Không biết xấu hổ!"

Diệp Tống cười an ủi Phái Thanh nói: "Nam nữ ân ái chính là như vậy, muội không cần thẹn thùng. Mấy quyển đông cung sách trong nhà không phải muội cũng xem hết rồi sao, chẳng qua trước mắt biến thành người sống mà thôi."

Phái Thanh phản bác: "Muội không có thẹn thùng!"

Diệp Tống lấy quạt gõ lên bàn, rốt cuộc nói: "Huynh đài phòng bên có thể nhỏ giọng một chút không? Huynh đệ nhà ta rất ngây thơ, huynh đài chớ có dạy hư." Tô Tĩnh vừa định nói chuyện, Diệp Tống đột nhiên chỉ xuống dưới đài: "Mau xem, có mỹ nữ."

Ánh mắt Tô Tĩnh cũng vì thế mà hướng về vũ cơ trên đài. Vũ cơ này vừa ra, thanh âm kinh ngạc cảm thán không thôi nổi lên bốn phía, gương mặt tinh thế thật sự, bộ dáng nhảy múa mềm mãi tựa như cành liễu lại rất xinh đẹp. Xác thật là mỹ nữ khó tìm.

Tô Tĩnh không khỏi nhìn thêm vài cái, mới giơ tay đẩy mỹ nhân trên người mình ra, mỹ nhân ngã nằm trên mặt đất. Hắn chống cắm, chậm rãi nghiêng đầu nhìn sang bên phải. Hắn thấy loáng thoáng dung mạo Diệp Tống, hình như còn có vài phần quen mắt, Tô Tĩnh nhu nhu cười một chút, nói: "Nhất thời không nhịn được, động tĩnh hơi lớn chút, mong huynh đài đừng trách móc."

Diệp Tống chuyên tâm xem mỹ nữ, thuận miệng nói: "Không trách không trách, ai cũng đều có thời điểm không cầm lòng được."

Không thể không nói, chất lượng vũ cơ này vô cùng tốt, Diệp Tống xem đến say mê, bên cạnh không còn tạp âm không đứng đắn quấy nhiễu, Phái Thanh cũng dần thả lỏng, cùng Diệp Tống thảo luận một phen, vũ cơ nào ngực lớn nhất, vũ cơ nào mông cong nhất. Vũ cơ nào đi ra cũng mặc một thân váy trắng như tuyết, không lộ chân không lộ cánh tay, nhảy múa cũng vô cùng bảo thủ, nhưng không che giấu được dáng người lả lướt như ẩn như hiện bên dưới, dung nhan xinh đẹp, mỹ lệ khiến người xem đều ngây ngẩn.

Trên mặt nàng lại hơi mang ưu sắc, một bộ dáng không tình nguyện kèm ủy khuất, nhìn thấy mà thương a.

Diệp Tống ấp ủng hỏi: "Nàng ấy như thế nào?"

Phái Thanh đáp: "Khuynh quốc khuynh thành."

"Muội nói xem nàng cùng Nam thị ai đẹp hơn?"

"Nàng không kiều mỵ bằng Nam thị, Nam thị không xinh đẹp bằng nàng."

Dưới đài bắt đầu hô giá, khởi đầu là một trăm lượng. Những mỹ nữ ngực bự đều có người đoạt, nhưng tất nhiên tuyết y vũ cơ kia lại càng khiến người ta thèm nhỏ dãi, phàm là nam nhân, đều tưởng tượng được đè nữ nhân như tiên nữ xuống dưới thân mình xem biểu tình các nàng như thế nào để đạt lấy khoái cảm chinh phục.

Mọi người bắt đầu ra giá cho tuyết y vũ cơ, từ ba trăm lượng đến năm trăm lượng. Giá năm trăm lượng là vị huynh đài cách vách đưa ra, bên dưới tức khắc một mảnh an tĩnh, không ai dám ra giá cao hơn. Huynh đài cách vách có phần nằm chắc cười khẽ hai tiếng, tiếng cười mềm mại, vô cùng dễ nghe.

Diệp Tống gấp lại quạt xếp, liền cảm thấy mỹ nhân như vậy mới chỉ năm trăm lượng, không khỏi quá...tiện nghi đi? Không nghĩ tới dạo thanh lâu, được ngủ với mỹ nhân lại tiện nghi như vậy.

Diệp Tống lại rất vừa lòng đối với vị tuyết y mỹ nữ kia, Phái Thanh lại rất không vừa lòng với huynh đài phong lưu phòng bên cạnh, nên lúc Diệp Tống bảo Phái Thanh bỏ tiền, nàng không nói hai lời liền lập tức bỏ tiền, giương giọng noi: "Năm trăm lẻ một lượng!"

Phía dưới ồ lên.

Diệp Tống nghiêm túc dạy dỗ: "Tốt xấu gì muội cũng nên kêu năm trăm mười lượng cho chẵn chứ."

Phái Thanh mặt không đổi sắc: "Không sao, chỉ cần cao hơn năm trăm lượng là được rồi."

Mụ mụ phía dưới có chút dở khóc dở cười, nhưng cũng vô pháp, năm trăm lẻ một lượng chính là cao hơn năm trăm lượng, nói: "Còn công tử nào ra giá cao hơn không?"

Tô Tĩnh cách vách, ngón tay gõ hai nhịp, đột nhiên hỏi: "Huynh đài thực sự thích nữ nhân kia?"

Diệp Tống khí định thần nhàn nói: "Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, tại hạ rất thích."

Không nghĩ tới Tô Tĩnh cư nhiên hào phóng mà thoái nhượng, nói: "Nếu huynh đài thích, tài hạ liền không đoạt nữa, nhường cho huynh đài đi."

"Đa tạ." Diệp Tống nói.

Phái Thanh bỗng nhiên không bình tĩnh nổi nữa, nàng vốn dĩ cho rằng dựa vào việc người phòng bên háo sắc như vậy liền có thể nâng giá lên một phen, giống như lần trước. Nhưng lại không nghĩ tơí...vậy mà tính sai rồi!

Lần trước đấu giá trang sức sở dĩ cố chấp theo giá là vì Tô Tĩnh không muốn bảo vật hoàng gia bị lưu lạc nhân gian. Bây giờ Tô Tĩnh chủ động nhường, chuyển sang mua một vũ cơ ngực bự kiều diễm.

Phái Thanh kéo ống tay áo Diệp Tống nói: "Công tử, chúng ta làm sao bây giờ a?"

Diệp Tống vung tay lên, nói: "Năm trăm lượng cũng chẳng phải việc gì to tát, cứ mua nàng đã, trước tiên ở nơi này sung sướng một đêm, ngày mai mang về bái."

Phái Thanh trầm mặc, ở bên tai Diệp Tống nói nhỏ: "Tiểu thư không phải nam nhân, thỉnh tự trọng."

Diệp Tống phun ra một ngụm trà nói: "Ý của ta là xem nàng nhảy múa đánh đàn, muội tưởng tượng đi đâu vậy?"

Sắc mặt Phái Thanh chuyển hồng: "Công tử ở bên ngoài làm bậy thì không nói, sao có thể mang về nhà được."

Tròng mắt Diệp Tống chuyển động, cười như không cười: "Nam thị không phải từ nơi này đi ra ngoài sao? Mang về có gì không tốt, dù sao cũng là mỹ nhân, coi như cho Tô tiện nhân nạp thành thiếp, cùng Nam thị tranh đấu, chẳng phải hay hơn sao?"

Phái Thanh vừa nghe liền thông suốt, sắc mặt dần chuyển thành vui sướng.

Diệp Tống kìm nén không được, mang theo Phái Thanh tự mình xuống lầu nghênh đón mỹ nhân. Tô Thần cách vách hình như đang suy tư gì đó: "Tô tiện nhân? Nam thị?" Tựa như nghĩ đến cái gì, đôi mắt đào hoa câu hồn híp lại, nở nụ cười.

Mụ mụ đưa mỹ nhân cùng Diệp Tống vào căn phòng xa hoa nhất Tố Hương lâu, Tô Tĩnh theo sau cũng ôm mỹ nhân vào phòng sung sướng.

Trong phòng xa hoa, không gian vô cùng lớn, bên trong có có một gian, bàn ghế là loại gỗ đỏ tốt nhất, trên giường tản mát ra một mùi hương dịu ngọt mê người.

Tuyết y nữ tử vốn đang vô cùng sầu khổ không muốn bán thân, nhưng thấy người mua nàng lại là một vị công tử tuấn tú, quần áo bất phàm, bên người còn có người hầu, cử chỉ văn nhã lễ độ, lưỡng lự một chút cũn đi vào phòng.

Diệp Tống không giống những nam nhân nóng vội, mỹ nhân vừa đến đã xông tới ôm vào thẳng vấn đề, nàng thoải mái hào phóng ngồi xuống, tựa lưng vào ghế, hai chân gác lên một cái ghế khác, nhìn nữ tử câu nệ hỏi: "Tên ngươi là gì?"

Nữ tử có chút cứng đờ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến thanh âm mềm mại: "Hoán Tuyết."

"Hoán Tuyết, lại nhảy thêm một khúc cho ta xem." Diệp Tống không chút để ý nói.

Phái Thanh hiểu ý, vội vàng ra ngoài tìm lão mụ mụ gọi hai cầm sư tới, lão mụ mụ không dám chậm trễ khách quý, gọi tới cầm sư giỏi nhất ở Tố Hương lâu, lớn lên lại xinh đẹp mỹ miều.

Đàn sáo cất lên, Hoán Tuyết nhẹ nhàng bắt đầu nhảy múa. Từng động tác giơ tay nhấc chân so với khi múa trên đài càng khiến người ta lạc mất hồn phách.

Diệp Tống chăm chú ngắm nhìn, trong miệng ngậm một quả nho, cư nhiên mải nhìn đến quên cả nuốt xuống.

Hoán Tuyết thấy nàng ngây người nhìn, trái tim khẽ động, thủy tụ phất qua gò má Diệp Tống, Diệp Tống duỗi tay bắt được dễ như trở bàn tay, nhìn Hoán Tuyết nhẹ nhàng cười.

Nụ cười kia làm cả phòng đều rực rỡ a.

Không có nam nhân nào không yêu mỹ nữ.

Phái Thanh ngơ ngác nói với Diệp Tống: "Công tử, nếu cưới Hoán Tuyết cô nương về, nhất định so với Nam thị càng được sủng ái hơn, Nam thị cùng nàng so sánh lại thật bình thường."

Diệp Tống gật đầu: "Muội nói rất đúng."

Hoán Tuyết trong lòng càng thêm chấn động, muốn cưới nàng? Vị công tử này đã có gia thất sao, chính là Nam thị kia? Cưới nàng vào cửa tuy cũng chỉ là thân phận thiếp thất...Nhưng mà, dù là thiếp thất cũng vẫn tốt hơn phải lưu lạc bên ngoài như thế này.

Vì thế Hoán Tuyết đem hết kỹ năng đã học được trong thời gian này ra thể hiện trước mặt Diệp Tống. Diệp Tống và Phái Thanh ở trong phòng bao xa hoa nhất Tố Hương lâu vô cùng hưởng thụ.

Một lúc sau, lão mụ mụ tới từng phòng thu tiền. Lúc đến phòng Tô Tĩnh liền thấy Tô Tĩnh đang ôm mỹ nhân trong ngực, quần áo hai người đều là một mảnh hỗ độn, lão mụ mụ liên tục bồi tội, Tô Tĩnh đặt một thỏi vàng lên trên bàn, cười có chút nhu mị, nói: "Mụ mụ có phải tay chân càng ngày càng không nhanh nhẹn hay không mà tới thu tiền cũng chậm rì rì như vậy. Nếu ngươi còn không tới, chớ trách bản công tử hưởng dụng mỹ nhân xong quỵt nợ."

Hết chương 49

Về cơ bản, đoạn này ở trong truyện tranh Tô Tĩnh đã biết Diệp Tống. Lúc nghe thấy tiếng nàng liền đẩy mỹ nữ ra chạy qua phòng bên. Chứ không phải nhìn thấy mỹ nhân bên dưới nên đẩy mỹ nữ ra đâu.

Buổi đấu giá đợt trước, trong truyện tranh đã cho Tô Tĩnh và Diệp Tống gặp nhau nên ở chương này cho Tô Tĩnh nhận ra Diệp Tống cũng không có gì lạ.

Nhưng đúng là phải đọc truyện chữ mới thấy không như những gì chúng ta tưởng tượng. Tô Tĩnh không có "lưu luyến" Diệp Tống như chap 36 hay 37 của truyện tranh chút nào:'(