Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường

Chương 5: Đau đến mất lý trí



Vì sợ bị uốn ván, Phái Thanh phải chạy đi lấy một lọ rượu thuốc về sát trùng cho Diệp Tống. Vừa chạm vào vết thương liền đau thấu tim gan, Diệp Tống véo chăn đến vặn vẹo, mồ hôi chảy đầy đầu, đau đến mức không thể chịu đựng được mà nức nở.

Phái Thanh xót thương, nước mắt rơi liên tục: "Thật không nghĩ tới, Nam thị kia có thể tàn nhẫn độc ác như vậy!"

Diệp Tống cắn răng: "Ta cũng không nghĩ tới..."

Tô Thần đối với việc Diệp Tống bị thương hoàn toàn không biết gì, cũng không thèm hỏi đến. Ngày ấy, Nam Xu trở về thấy Tô Thần, trong lòng còn sợ hãi mà kể lại chuyện Diệp Tống bị té ngã. Tô Thần chỉ ôm Nam Xu, véo véo ngón tay trắng nõn cùng gương mặt non mềm của nàng ta, đôi mắt tràn ngập nhu tình, khẽ nhíu mày nói: "Sao nàng lại chạy tới Bích Hoa uyển? Nàng ta làm khó nàng thì sao?"

Nam Xu thẹn thùng trốn tránh tay hắn, cười khanh khách nói: "Không có việc gì, tỷ tỷ là người tốt sẽ không khi dễ thiếp. Thiếp chỉ là đi xem mình có giúp được gì không thôi."

"Biết mặt không biết lòng, về sau nếu không có việc gì thì đừng chạy đến đó." Hắn đem nữ tử đang không an phận vào trong lòng ôm chặt, cằm đặt lên đầu nàng ta, rũ mi nói, "Có đói bụng không, ta nói phòng bếp hầm tổ yến bồi dưỡng thân thể cho nàng."

"Vâng." Nam Xu thẹn thùng gật đầu, "Không biết Nam Xu có tài đức gì mà kiếp này lại được Vương gia quan tâm, yêu thích như vậy."

"Đồ ngốc", Tô Thần cười, tiếng cười làm tươi sáng cả căn phòng, "Đừng nói những lời ngốc như vậy."

Đêm đó, Diệp Tống mới thật sự bị đau đến mất lý trí, cả đêm cứ nửa tỉnh nửa mê. Ngày hôm sau tỉnh dậy, cả người đều mỏi mệt, không có chút sức lực nào.

Nghỉ ngơi mấy ngày, sắc mặt Diệp Tống vẫn không tốt lên chút nào. Phái Thanh vô cùng lo lắng, cầm đôi bàn tay trắng như ngọc, liền xoay người đi, nói: "Nô tỳ đi kêu Vương gia tới."

Diệp Tống dựa vào trên giường, không rõ hỉ nộ nói: "Muội đi để tự rước lấy nhục sao?"

"Tiểu thư!" Phái Thanh quay đầu phẫn hận nói, "Nô tỳ không thể trơ mắt nhìn tiểu thư chịu khổ như vậy!"

Diệp Tống cười cười, liếc mắt nhìn nàng nói: "Tuy rằng mấy chuyện khi đại hôn với Tô Thần ta đều không nhớ rõ, nhưng hắn đã làm nhục ta vô số lần coi như ta cũng quen rồi, muội nghĩ chút này có thể làm khổ ta sao?" Thấy Phái Thanh đứng ngốc, Diệp Tống đứng dậy xuống giường, "Nằm lâu càng mệt, muội bồi ta đi ra ngoài một chút."

Dưới bóng dương liễu, buổi chiều nắng đã hạ, Diệp Tống mặc bộ váy màu xanh nhạt, so với hàng dương liễu còn xinh đẹp hơn. Mái tóc dài điểm thêm trâm ngọc liên, gương mặt không trang điểm, tuy còn hơi nhợt nhạt nhưng vẫn khuynh thành, chiếc cổ cao tinh tế, cả người như phủ một loại liêu nhân khí khái.

Cái gọi là mị cốt thiên thành, bất quá cũng chỉ như thế. Chỉ là hàng năm đều ở tại thâm uyển nên không có ai phát hiện ra, không ai thưởng thức.

Nàng cùng Phái Thanh hướng dòng suối nhỏ đi tới, đúng lúc này Tô Thần cũng đang đi hướng ngược lại, có vẻ như đang trên đường đến viện của Nam Xu. Tô Thần trong lúc lơ đãng nghiêng mắt, liền thấy nàng, ánh mắt đột nhiên phát lạnh.

Diệp Tống vô tri vô giác, đang cảm nhận khí trời cùng cỏ cây tươi mát, dưới bóng râm cười đến là vui vẻ, dáng hình ấy lộng lẫy đến mức làm cho ai nhìn thấy đều khó quên, Tô Thần cũng không ngoại lệ.

Đột nhiên hắn rất muốn biết, Diệp Tống kia đến tột cùng đang diễn cái gì mà có thể cười vui vẻ đến vậy. Hắn cũng rất muốn đem thân ảnh đang tươi cười kia bóp nát, nhìn chướng mắt như vậy. Bất tri bất giác bước chân hắn lại tiến gần đến dòng suối nhỏ.

Diệp Tống đang đứng với lấy mấy cành liễu, đưa cho Phái Thanh một ít, hai người vừa đi vừa dùng cành liễu phất lên cỏ cây.

Phái Thanh dùng sức đánh vài cái, nói: "Tiểu Thư, nô tỳ đang tưởng tượng đám cây cỏ này là Nam thị, liền tận tình đánh cho hả giận."

Diệp Tống cười: "Vậy muội cũng dễ dàng hả giận quá rồi đi, tới đây, để tiểu thư ta dạy cho muội làm như thế nào mới gọi là trút giận." Nói xong nàng hướng hoa cỏ phía trước mà mạnh tay đánh: "Nói theo ta, đồ tiện nhân Tô Thần."

Phái Thanh có chút lúng tùng: "Tiểu thư...Mắng Vương gia như này là đại bất kính."

Diệp Tống liếc nàng: "Muội quên hắn đã khi dễ ta như thế nào à? Còn cần phải tôn kính loại người như thế hay sao?"

Phái Thanh bừng tỉnh: "Tiểu thư nói rất đúng."

"Tới đây, cùng nói với ta, tiện nhân Tô Thần!"

"Tô, Tô Thần, đồ tiện nhân!"

Diệp Tống cười đến híp mắt, nhìn Phái Thanh đang nghẹn đỏ mặt mà chửi, nói: "Dừng một chút, lại mắng tiếp, Tô Thần, đồ tiện nhân!"

Phái Thanh đã dũng cảm hơn, chửi trôi chảy: "Tô Thần, đồ tiện nhân!"

Tô Thần đứng khuất sau đám lá cây nghe vậy, sắc mặt âm trầm đáng sợ, nhấp nhấp môi. Hắn nhìn dòng suối nhỏ chảy phía trước, sắp không ngăn được tâm trạng muốn đem nữ nhân kia ném xuống nước.

Sau đó có một đám nha hoàn trong phủ tiến đến, hắn mới cố gắng nhịn xuống không xuất hiện, sẽ mất hình tượng.

Trong vương phủ nha hoàn đông đảo, Diệp Tống tuy là chủ mẫu nhưng có tiếng không có miếng, nay lại xuất hiện Nam phu nhân được sủng ái vô cùng, đã thế Nam phu nhân thân thể nhu nhược, đối đãi với hạ nhân rất ân cần, tử tế, cho nên bọn nha hoàn đều cảm thấy thật tự do. Có trốn làm đi đâu đó một chút cũng không vấn đề gì.

Trước mắt là một đám nha hoàn đang tụ tập tốp năm tốp ba dưới tàng cây, mỗi người cầm trong tay một quyển sách, tựa như đang đọc gì đó, Diệp Tống với Phái Thanh đi đến cũng không phát hiện. Diệp Tống bảo Phái Thanh giữ im lặng, không phát ra tiếng, nàng tự mình chậm rãi đi đến sau lưng một nha hoàn để nhìn xem họ đang đọc cái gì: "Các ngươi đang xem gì thế?"

Nha hoàn kia thuận miệng đáp một câu: "Công tử họa bản, mới ra bản mới, đừng làm ồn, đang hay."

"Công tử họa bản rất đẹp sao?"

Nha hoàn nói: "Đẹp đến nao lòng, không thể ngừng được."