Sắc Hoa Anh Đào

Chương 15: Thích



SẮC HOA ANH ĐÀO

Chương 15: Thích . Tìm tr𝑢𝗒ệ𝘯 ha𝗒 tại { TRU𝖬TRU YỆN﹒v𝘯 }

Nguồn: Yên Nhiên

Edit: Thanh Yên

Chương này làm trong lúc long thể bất an nên nhiều chỗ sai sót và có những chỗ mình không hiểu được í, nên có gì góp ý dùm mình nha cả nhà ~~~

Follow nhà để cập nhật truyện nhanh nhất nhé~

13/05/2021

- -----------

Một giờ sau, Đàm Anh Anh nằm nghiêng người trên giường, tay đã mỏi đến nỗi như không còn là của mình nữa.

Người đàn ông vẫn còn cầm tay của cô không ngừng đẩy nhanh động tác, giống như là làm không biết mỏi vậy.

Đàm Anh Anh đưa mắt nhìn về phía đồng hồ treo trên tường.

... Tại sao đã một tiếng rồi mà còn chưa xong chứ?

Bây giờ cô cảm giác được bàn tay mềm mại của mình như muốn trầy da luôn rồi! Người đàn ông chết tiệt này!!

Đàm Anh Anh nhịn không được ngáp một cái, lẩm bẩm: "Sao còn chưa tới nữa nha..."

"Để anh cho em biết." Giọng anh khàn khàn vừa đủ, dừng lại khoảng nửa phút, lúc này mới rủ mắt xuống, chậm rãi tiến đến bên tai cô, tiếp tục nói cho cô biết: "Bắn thật nhiều, bảo bối."

Đàm Anh Anh: "..."

Mặt cô đỏ bừng đạp anh một cái, im lặng sụp đổ: "Anh có biết xấu hổ là gì không vậy?"

Anh cười cười, không nói gì, lấy khăn ướt từ trong hộc tủ ra, giúp cô lau sạch sẽ từng ngón tay.

Động tác của anh không nhanh cũng không chậm, lại lộ ra sự lưu luyến cùng với dịu dàng, rõ ràng là động tác rất đơn giản, nhưng không hiểu tại sao lại khiến trái tim cô đập liên hồi.

Ngay sau đó, giống như là để xác nhận lại, trái tim hơi ngừng lại một chút, rồi lại nhảy bịch bịch loạn lên.

Cô cứng đờ người, cảm nhận phản ứng của cơ thể, vài phút sau suy nghĩ mới bắt đầu chậm rãi quay lại.

Nếu như không có chuyện ngoài ý muốn kia, chắc là cô, có lẽ là, ước chừng là, thích Phó Hoài.

___ Từ thật lâu trước đó.

Chỉ có như vậy cô mới có thể dung túng để anh vi phạm hết lần này đến lần khác, chấp nhận cho anh tiến vào cuộc sống của mình, sẽ đặt hi vọng đối với anh, sẽ thấy khó chịu khi anh ở gần người phụ nữ khác, sẽ... ăn dấm.

Có thể cô đã sớm mẫn cảm mà phát hiện ra sự bất thường của mình, chỉ là cô cố chấp không chịu thừa nhận.

Nhưng mà đêm hoà giải này, tất cả nguyên nhân của mọi chuyện giống như là thuỷ triều ập đến, đánh bại hết mọi chống cự của cô, chuyện thừa nhận cũng biến thành điều đương nhiên.

Tiếng tim đập kịch liệt, phản ứng của cơ thể là hơi nóng, vốn có chút buồn ngủ giờ cũng bắt đầu tỉnh táo.

Trong bóng tối, cô chớp mắt vài cái, đột nhiên muốn nói gì đó.

"Công việc của anh rất bận rộn sao?" Cô chọn một chuyện không liên quan hỏi.

"Hả?" Người đàn ông cầm cổ tay cô, dừng lại một lát mới phản ứng: "Ừm."

Đàm Anh Anh: "Bận rộn nhiều bao nhiêu?"

Phó Hoài thầm nghĩ, bận đến nỗi có thể hù dọa được cô.

Ngay khi anh đang suy nghĩ phải trả lời thế nào thì cô giống như không để ý đến đáp án cho lắm, lại tiếp tục nói: "Rất bận vậy tại sao còn muốn đến đoàn phim quay phim, bởi vì anh thích hả?"

Cô nghe được câu phản hồi rất tự nhiên: "Không phải."

Cô nhịn không được, hơi ngẩng đầu lên.

"Vậy tại sao?"

Đàm Anh Anh nuốt nước miếng một cái, rốt cuộc vẫn là hỏi ra suy đoán của mình: "Vì... người nào đó sao?"

Vì lí do nghề nghiệp của mình, nên đôi khi giác quan thứ sáu của cô mặc dù không hiểu tại sao, nhưng lại rất chuẩn.

Quả nhiên, người đàn ông không lên tiếng nữa, giống như là ngầm thừa nhận.

Cô không tự giác nín thở, nhịp tim nhanh lên gấp mấy lần, giống như là lơ đãng nói: "Là có người anh thích à?"

Sau khi hỏi xong, toàn thân cô giống như là bị đóng băng, chỉ còn lại thính giác, một mực chú ý vào giọng nói của anh.

Phó Hoài ừm một tiếng, không nghĩ quá lâu: "Có."

Cô vô thức muốn hỏi đó là ai, dáng vẻ ra sao, có xinh đẹp không, là nam hay nữ, nhưng càng đến gần đáp án cô lại càng kháng cự, sợ hãi khi nghe được đáp án không như mình mong muốn, sợ hãi một khi anh mở miệng, thì có một số chuyện sẽ kết thúc.

Thế là...thế là, cô chỉ có thể tránh nặng tìm nhẹ: "Các người biết nhau lúc nào?"

Đại khái không nghĩ đến cô sẽ hỏi như vậy, Phó Hoài tạm ngừng một chút, nhưng vẫn trả lời: "Lúc còn rất nhỏ."

Người đàn ông hạ mắt, muốn nhìn thấy đôi mắt trong bóng tối của cô: "Cô ấy đã cứu anh."

Cô cười ra tiếng, trong lồng ngực có một cỗ cảm xúc trướng lên, khô khốc nói: "... Vậy chắc khiến anh động tâm lắm."

...

Phó Hoài: "Em..."

Cô lắc đầu, bỗng nhiên trở mình, lộ ra một nụ cười vô vị, cô biết anh không nhìn thấy, do vậy nụ cười này so sánh với tâm cảnh không phải là không có ý nghĩa, nếu như cô không cười cô sẽ khóc mất, cô chớp mắt mấy cái, không nghĩ tới bản thân lại nhận được đáp án khiến mình buồn đến như vậy.

Tại sao lại muốn hỏi đây, sớm biết đã không hỏi.

Cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, khoé mắt có chút chua xót, có một cái gì đó không nên chảy ra lúc này, nhưng nụ cười treo trên khoé môi lại không hề giảm đi, cố hết sức để cho giọng nói mình nghe thật nhẹ nhàng, giống như bộ dáng không thèm quan tâm.

"Em buồn ngủ rồi, ngày mai còn phải dậy sớm nữa."

Thế nhưng vẫn có chút phát run, giọng nói vẫn hơi run rẩy, nhưng may mắn là anh không có nghe thấy.

Người đàn ông trong bóng tối dừng lại một chút, lúc này mới giúp cô kéo chăn lên: "Được, ngủ ngon."

Đêm nay rõ ràng bóng đêm tốt như vậy, giọng nói của anh cũng rất dịu dàng, cô phát giác được mình nảy sinh tình cảm với anh có lẽ là trước đó nữa, nhưng đã quá muộn, là anh đã sớm yêu người ta, dù cô có nhanh chân đi nữa cũng không đuổi kịp với thời gian.

Hôm nay tất cả đều rất tốt, ngoại trừ cô thích người mà người đó không thích mình.

Cô ở trong chăn che mắt lại, rốt cuộc nước mắt yếu ớt cũng chảy ròng ròng.

- ---

+++++++++++++++++++++++++++++++++++++

Cảm ơn các bạn đã đọc truyện, nếu thấy hay xin hãy tặng chúng mình một ⭐ và cmt để nhà có thêm động lực nhé, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.

Nguồn: Yên Nhiên

14:30 13/05/2021