Sau Khi Bị Tên Nhã Nhặn Bại Hoại Coi Trọng

Chương 1



Editor: Sasaswa

Bầu trời mù mịt, rơi xuống vài hạt mưa tí tách.

Tô Thần dựa vào tấm bia mộ lạnh lẽo của cha mình, tâm trạng âm trầm giống như bầu trời ngày hôm nay vậy. Mái tóc dính nước dán lên trán, giọt nước trên mặt chậm rãi chảy xuống, không biết là nước mưa hay là nước mắt.

Khi biết cha mình đột ngột qua đời, toàn bộ thế giới của Tô Thần như sụp đổ. Nhìn bó hoa trước bia mộ cha mình bị mưa tàn phá, Tô Thần nhếch miệng lên tạo thành một độ cong trào phúng, những người thân lúc trước được cha cậu giúp đỡ sau khi biết cha cậu qua đời liền rũ sạch quan hệ, sợ liên lụy tới mình.

Bạn bè cậu cũng chỉ có Cường Tử xuất tiền ra giúp cậu an táng cha mình, ngoài ra thì cũng không có ai liên lạc nữa.

Đáng giận hơn là cái tên khốn Từ Khải kia thật sự kêu cậu đi cùng hắn, mà cái tên Từ Khải này nam nữ đều không kỵ. Tô Thần không thích con trai nhưng đối với sở thích này của Từ Khải cũng không chán ghét, kết quả là cái tên khốn khiếp kia lại dám đánh chủ ý lên cậu, thật sự là làm cậu giận đến nghiến răng!

Tô Thần nghiêng đầu nhìn tấm ảnh trên bia mộ, mưa phùn kéo dài nên tầm mắt cho chút mơ hồ, cậu giơ tay lau mặt mình, rồi lại duỗi ngón tay gầy guộc tái nhạt của mình lên chậm rãi miêu tả đường viền của tấm hình, người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, gương mặt hiền hòa, đôn hậu.

Kỳ thực Tô Thần vẫn luôn ngưỡng mộ cha mình, thế nhưng tình cảm của hai người cũng không tốt lắm, bởi vì cha cậu rất bận, không có nhiều thời gian ở cùng nhau, hai người không thường xuyên nói chuyện với nhau.

Mẹ Tô Thần thân thể yếu ớt, sinh cậu không bao lâu thì qua đời, thân thể của Tô Thần giống mẹ mình, tương đối yếu ớt.

Lúc này Tô Thần mặc một bộ đồ đen thuần, càng làm nổi bật lên gương mặt trắng bệch của cậu, thân thể gầy yếu mảnh khảnh, sắc môi cũng xanh xao tát nhợt.

Sau khi cha mình bị điều tra thì Tô Thần không có đêm nào ngủ an ổn. Cậu thời gian đó cũng không ăn uống gì, sức khỏe vốn đã không tốt giờ khắc này càng thêm yếu ớt không chống đỡ nổi.

Tô Thần run rẩy lấy thuốc lá và bật lửa từ trong túi ra, cậu đưa điếu thuốc lên trên miệng, một tay run rẩy chặn gió, phí đi sức lực thật lớn mới đốt được điếu thuốc.

Tô Thần mạnh mẽ hít một hơi rồi lại ho dữ dội, giống như muốn phun cả phổi mình ra ngoài, đến lúc cơn ho dừng lại thì trong mắt cậu đã chứa đầy nước mắt. Tuy rằng cảm giác lúc hút thuốc rất khó chịu những Tô Thần vẫn không dừng lại. Khi cậu đem điếu thuốc đưa tới bên mép, muốn hút một lần nữa thì phát hiện điếu thuốc đã bị nước mưa làm cho ướt nhẹp, không thể hút được nữa. Tô Thần cau mày vò nát điếu thuốc rồi ném xuống đất, còn dùng chân mạnh mẽ chà xuống đất.

Tô Thần lúc trước không có thói quen hút thuốc, trước đây nếu cậu có ra ngoài chơi thì trước mười giờ đã về tới nhà, không phải cậu không muốn hút thuốc, không muốn 'điên' một chút, mà là vì cơ thể cậu không chịu nổi, đi chơi tới hơn mười giờ thì sức khỏe cậu đã không ổn, không tiếp tục được nữa.

Cậu đã thử qua đêm hai lần rồi nhưng kết quà là cả hai lần đều phải nằm bệnh viện. Cha Tô tức giận mắng một trận, đồng thời còn tịch thu thẻ ngân hàng của cạu, kêu cậu ngoan ngoãn ở nhà suy nghĩ về lỗi lầm của mình suốt một tháng, sau đó Tô Thần dù đi chơi vui đến đâu thì cũng sẽ đúng giờ về nhà ngủ.

Nhìn bức ảnh của cha Tô rất lâu, Tô Thần đột nhiên đập đầu mình vào bia mộ, dòng máu đỏ thuận theo thái dương chảy xuống, cậu cứ như vậy nằm ở bên trong nghĩa trang, phối hợp với sắc mặt tái nhạt cùng sắc môi xanh xao, người nào đi ngang nhìn thấy cũng sẽ nghĩ là mình gặp ma rồi!

Tô Thần hận bản thân mình bất lực. Công ty xảy ra vấn đề, cậu muốn biết chút sự việc nhưng cha Tô sợ cậu liên lụy nên không nói cái gì, càng không để cậu tham dự, làm cho cậu ở nhà ngốc một mình.

Cha Tô đi quá đột ngột, cho tới giờ khắc này Tô Thần vẫn không chấp nhận được sự thật này. Cha chính là lẽ sống của cậu, không có cha, sau này cậu biết phải sống sao đây?

Đầu đau muốn nổ tung, giờ khắc này cậu không muốn nghĩ đến gì khác, chỉ muốn dựa vào cha mình ngủ ngon một giấc, những chuyện đau khổ chờ sau khi cậu tỉnh lại rồi suy nghĩ tiếp.

Đầu Tô Thần đau nhức nặng nề, cậu cảm giác mình đã ngủ rất lâu, cậu cố gắng mở hai mắt ra thì nhìn thấy cha Tô mắt đầy tơ máu ngồi bên cạnh mình, Tô Thần hoảng hốt muốn ngồi dậy, nhưng lúc này toàn thân cậu không có chút khí lực nào, cậu nhìn cha Tô có chút hoảng sợ nói: "Ba, ba đội mồ sống dậy sao?"

Cha Tô nghe Tô Thần nói vậy thì khuôn mặt hiền lành cũng trở nên càng khó coi hơn, ông tức giận nói: "Thằng con bất hiếu này, dám trù ba mày chết sớm hả!"

Tô Thần nâng tay phải lên muốn ấn lại cái đầu đau nhức của mình, nhưng mới vừa động một chút liền cảm giác được mu bàn tay tê rần.

Cha Tô vội vàng đè lại cánh tay của cậu nói: "Còn đang truyền nước biển đây, con đừng lộn xộn! Biết sức khỏe mình không tốt mà còn dám đi chơi suốt đêm." Sau khi nói xong, Cha Tô không thấy Tô Thần phản bác lại mà chỉ đờ người nhìn ông.

Cha Tô cau mày, giơ tay lên ấn chuông thông báo ở đầu giường.

Tô Thần có chút mịt mờ nhìn mu bàn tay của mình, tay cậu hơi chảy máu. Sau đó cậu đảo mắt nhìn bốn phía, thấy mình bây giờ đang nằm trong bệnh viện, điều này làm cậu rất khó hiểu, không lẽ mình đang mơ sao? Nhưng nêu là mơ thì có cần chân thật vậy không, cậu mới vừa rõ ràng cảm nhận được mu bàn tay ẩn ẩn đau.

Lúc Tô Thần còn đang không biết làm sao thì một nam bác sĩ trung niên đi vào: "Tô tiên sinh, Tô Thần tỉnh chưa?"

Cha Tô gật đầu nói: "Tỉnh rồi, viện trưởng Lý, ông xem nó có phải bị ngu rồi hay không? Tỉnh rồi mà cứ đờ người như vậy."

Viện trưởng Lý đi đến bên cạnh Tô Thần, đơn giản kiểm tra một hồi nói: "Thân thể Tô Thần không có gì đáng ngại, nhưng mà theo kết quả xét nghiệm thì cậu ấy có sử dụng một lượng nhỏ chất kích thích, sau này tốt nhất đừng sử dụng mấy thứ này nữa. Sức khỏe cậu ấy so với người thường đã yếu hơn mà bây giờ dùng những thứ này thì càng không ổn, với cả sau này cảnh sát quản rất nghiêm."

Nghe viện trưởng Lý nói, trên mặt cha Tô không có biến hóa gì nhưng tâm lý nhưng đã tức giận sắp chết rồi. Ông hiện tại chỉ muốn tự tay bóp chết đứa con không chịu ở yên này, nhưng ông vẫn giữ bình tĩnh nói chuyện với viện trưởng Lý: "Cảm ơn viện trưởng Lý, sau này tôi sẽ giáo dục lại nó."

Sau khi viện trưởng Lý rời đi, sắc mặt cha Tô lập tức chìm xuống, ông giận dữ trợn mắt nhìn Tô Thần hồi lâu, cuối cùng thất vọng nói: "Cha chỉ có một đứa con, cha mệt mỏi như bây giờ không phải vì con sao? Sớm biết con không nghe lời như thế thì cha đã không liều sống liều chết bảo vệ, lúc trước lại càng không nên đồng ý với mẹ con là sinh con ra. Lần này khỏi bệnh rồi thì ngoan ngoãn ở nhà một tháng, ngẫm lại lỗi lầm của mình! Thẻ của con ta không thể không tịch thu. Đến khi nào con biết lỗi của mình rồi thì cha sẽ trả lại! Nếu sau này còn dám qua lại với đám người đó, cha sẽ đánh gãy chân con!"

Tình cảnh lúc này, đoạn đối thoại này quá mức quen thuộc, tình huống lúc này giống như hai năm trước, khi lần đầu tiên Tô Thần dùng chất kích thích rồi sau đó phải vào bệnh viện.

Tô Thần mạnh mẽ cắn đầu lưỡi mình, cơn đau ập tới, tất cả đều là thật. Tim Tô Thần bỗng nhiên kịch liệt nhảy lên, chẳng lẽ hết thảy trước mắt đều không phải là mơ? Cậu quay về hai năm trước? Ý nghĩ đó thật không có khả năng, thế nhưng mọi chuyện đều chân thật như vậy.

Cậu không biết chuyện gì đã xảy ra, thế nhưng nếu ông trời đã cho cậu cơ hội quay lại hai năm về trước thì cậu nhất định sẽ hảo hảo bảo vệ sinh mệnh của người cậu yêu thương nhất!

Tô Thần ánh mắt sáng quắc nhìn cha Tô đang lải nhải giáo dục mình không ngừng. Nếu là trước đây thì Tô Thần đặc biệt không thích, bởi vì mỗi lần hai người gặp nhau, cha Tô đều phải dạy dỗ cậu, Tô Thần có lúc thiếu kiên nhẫn sẽ quay đầu bỏ đi, không đi được thì đeo tai nghe giả bộ đang lắng nghe.

Cha Tô hiện tại chỉ mới bốn mươi bốn tuổi, so với hai năm sau gầy gò tiều tụy thì bây giờ ông rất có tinh thần.

Cha Tô nói hồi lâu vẫn không thấy Tô Thần phản ứng, ông có chút nhụt chí nói: "Con đã sắp hai mươi tuổi rồi, không còn nhỏ nữa, chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm đều phải phân biệt rõ ràng. Cha cũng không muốn nói nhiều nữa, sau khi xuất viện thì ngoan ngoãn ở nhà, trước khi nhập học thì không được ra ngoài, cha tối nay phải đi công tác, lúc con xuất viện sẽ có Vương thúc đến đón." Sau khi nói xong thì ông dặn dò hai câu rồi rời đi.

Tô Thần vẫn chưa hồi phục lại sau cơn khiếp sợ, mãi đến lúc tiếng chuông điện thoại vang lên thì cậu mới từ trong suy nghĩ của mình tỉnh táo lại. Cậu làm dịu lại trái tim đang đập mạnh của mình, cảm thấy mình hoàn toàn bình tĩnh rồi mới cầm điện thoại lên. Người gọi tới là Cường Tử, trong mắt Tô Thần loé lên một tia ôn nhu, trong nhóm bạn của Tô Thần thì chỉ có Cường Tử là thật tâm đối xử tốt với cậu.

Cường Tử tên đầy đủ là Chu Tử Cường, hắn là con của Chu Vĩ và người tình của ông. Vì vợ Chu Vĩ vẫn không sinh được con nên ông mới đem Cường Tử trở về, bắt đầu một cuộc sống thuận buồm xuôi gió của Cường Tử ở Chu gia. Nhưng không ngờ mấy năm sau, vợ Chu Vĩ lại sinh ra một đôi long phượng thai, điều đó làm cuộc sống của Cường Tử ở Chu gia khó khăn hơn, thế nhưng cho dù tình cảnh của hắn như vậy thì sau khi nhà Tô Thần có chuyện, hắn vẫn luôn giúp đỡ hỏi thăm, cố gắng hết sức giúp đỡ Tô Thần.

Tô Thần nhận điện thoại, chưa kịp nói gì thì đã nghe giọng Cường Tử oang oang nói: "A Thần, mày và cái tên Từ Khải khốn khiếp kia là sao vậy hả, biết sức khỏe mình không tốt mà còn dám dùng thuốc kích thích, lần này nhập viện luôn rồi đó. Nhìn sắc mặt ba mày, tao một giây đồng hồ cũng không dám ở lại lâu thêm." Nói hồi lâu không thấy Tô Thần trả lời, Cường Tử nghi ngờ nói: "Này, mày còn sống không vậy?"

Tô Thần cười cười nói: "Tao rất khỏe!" Thật tốt khi có thể nói như vậy.

Hai người nói chuyện một hồi, Cường Tử nghe giọng Tô Thần có chút yếu ớt, vì vậy nói: "Mày trước tiên nghỉ ngơi cho tốt đi, mấy ngày nữa tao ghé thăm."

Tô Thần nói: "Được, có điều trước khai giảng không được đến tìm tao, tao bị ba cấm túc rồi."

Cường Tử kêu một tràn tiếng oán giận giống như người bị cấm túc là hắn vậy, hai người đang nói thì Vương thúc cầm hộp cơm giữ nhiệt với bình sữa đi vào, Tô Thần cười nói với Cường Tử: "Cúp nha, tao phải ăn cơm rồi."

Vương thúc kêu y tá đem cây kim truyền dịch trên tay Tô Thần rút ra, xong rồi mới đưa hộp cơm cho cậu. Tô Thần ăn cơm, uống sữa dê xong, cảm giác được cơn buồn ngủ kéo tới, cậu trầm trầm ngủ thiếp đi.

Mãi đến trưa ngày hôm sau, Tô Thần mới từ trong giấc ngủ tỉnh dậy, thấy mình còn nằm trong trong bệnh viện cậu mới hoàn toàn yên lòng. Tô Thần hít sâu một hơi, đứng dậy đi đến bồn rửa mặt trong phòng vệ sinh, nhìn người thanh niên tóc vàng, mái tóc che hết một nửa khuôn mặt trong gương, Tô Thần nhíu mày một cái, cậu phải đi làm tóc lại thôi.

Đơn giản rửa mặt sơ qua, Tô Thần trở lại phòng bệnh đã thấy Vương thúc cầm bữa sáng chờ trong phòng.

Trong lúc Tô Thần ăn cơm thì Vương thúc đi làm thủ tục xuất viện. Ăn sáng xong, Tô Thần và Vương thúc cùng nhau rời khỏi bệnh viện.

Lúc đi ngang qua tiệm làm tóc, Tô Thần nói: "Vương thúc, cháu muốn làm lại tóc."

Vương thúc gật đầu, đậu xe trước tiệm làm tóc rồi cùng Tô Thần đi vào.

Người làm tóc cho cậu là một anh chàng đẹp trai, hắn nhìn Tô Thần rồi hỏi: "Tiên sinh, ngài muốn cắt tóc kiểu gì?"

Tô Thần không suy nghĩ đáp: "Cạo hết đi."

Tác giả có lời muốn nói: Truyện mới cầu thu gom: ( cả hai nhìn nhau cùng chán ghét)

Văn án: Giang Mộc Thần bị trúng xà cổ, mỗi tháng đều phải chịu đựng độc của sâu độc phát tác dục vọng như hỏa thiêu đốt. Để giải trừ dâm độc trên người, Giang Mộc Thần không thể không nghe theo sự an bài của cha mình, cùng cái người cuồng bạo dễ tức giận, cùng kẻ chính mình cực kì chán ghét song tu...

Diệp Tầm biết mình không giống người bình thường, trong cơ thể hắn ẩn sâu một luồng dục vọng giết chóc bạo ngược, dục vọng này theo thời gian ngày càng lớn thêm, ngày càng bành trướng bên trong cơ thể hắn, trong lúc hắn sắp bị dục vọng này dằn vặt vặn vẹo thì chuyện này lại có khả năng chuyển biến tốt...