Soái Ca, Em Đến Đây Để Anh Ngược

Chương 20: Món quà bất ngờ



- Hân. - Một giọng nói trầm ấm vang lên phía sau lưng cô… đó là giọng của Uy Phong, người mà giữa cô và anh đang có một mối quan hệ hẹn hò, chỉ là đối với cô nó thật sự xa xôi không thể đưa tay nắm giữ.

Cô vừa quay đầu lại thì Uy Phong đã bước đến gần cô, anh nhìn cô có chút ngạc nhiên sau đó lại nhẹ nhàng mỉm cười mà nói:” Sao giờ này em ở đây, em không đi làm sao?”

- Em… em đã xin nghĩ rồi. - Ngọc Hân xem như không có chuyện gì, đáp lời anh.

- Thật là ngạc nhiên, cô gái cuồng công việc lại nghĩ việc rong chơi ư. - Uy Phong mỉm cười. - Anh đưa lên về nhé.

- Không, em có đi xe mà. - Cô lắc đầu từ chối.

Uy Phong nhìn chiếc xe đạp mà cô đang dựng liền mỉm cười nói:” Chúng ta về thôi, lên xe đi anh đưa em về.”

Cô thoáng chút ngạc nhiên, Uy Phong lần này không yêu cầu cô lên chiếc xe hơi sang trọng kia mà chính bản thân anh sẽ ngồi lên chiếc xe cũ kĩ của mình. Cô không còn nhận ra một Uy Phong kiêu ngạo trước kia cô từng ghét cay ghét đắng… chỉ còn một người đàn ông nhẹ nhàng và luôn mỉm cười với cô.

- Anh thật lạ. -Ngọc Hân ngồi phía sau xe đạp của mình mà nói.

- Anh đã nói… anh sẽ thay đổi để phù hợp với em. - Uy Phong khẽ đáp. - Anh không muốn em có cảm giác nặng nề khi yêu anh.

- Nhưng Phong, anh có cảm thấy trang phục của anh thât không phù hợp không hả? - Ngọc Hân trêu chọc anh, mặc một bộ áo vest, mang một đôi giày tay màu đen không có chút vết bẩn lại ngồi trên chiếc xe đạp cũ kĩ của cô… trông thật buồn cười.

Uy Phong thắng gấp lại… quay đầu lại nhìn Ngọc Hân:” Dám trêu chọc anh.”

Cô bật cười… mọi cảm giác buồn phiền, âu lo trôi đi.

Anh cởi chiếc áo vest ra, chiếc cavat cũng quăng lên chiếc xe hơi đang lái theo anh từ từ phía sau… Nhưng thật sự trong anh hiện tại, còn hấp dẫn hơn khi khoát trên người bộ vest kia… nó toát lên sự trẻ trung và phong độ, thật sự không hề phù hợp. Cô ngồi trên xe đạp, nhìn anh từ đầu đến chân mà lắc đầu:” Em đang tự nghĩ… sẽ khá khó khăn cho anh rồi… Anh nên bớt đẹp trai lại đi nhé, thấp đi một chút và còn làn da nữa… vì sao lại trắng còn hơn con gái nữa.”

Uy Phong cuối đầu, gục mặt vào tường mà nói:” Anh biết lỗi rồi, anh sẽ cố gắng… anh đứng úp mặt vào tường tự phạt đây.”

Cô bật cười thành tiếng:” Nhà em một mình Ngọc Diệp là đủ, em không muốn nhận thêm một đứa trẻ nào khác đâu.”

Cả hai cùng bật cười thành tiếng… Trên đoạn đường quay về căn nhà nhỏ trong hẻm, bàn tay Uy Phong nắm lấy bàn tay cô suốt cả dọc đường, chỉ dùng một tay để lái xe… Trong lòng Uy Phong đã lâu mới có cái cảm giác ấm áp này, đã lâu anh không thoải mái nô đùa và nở một nụ cười thật sự trên môi. Ngọc Hân đã mang lại cho anh điều đó, anh nhận ra mình yêu cô hơn tất cả mọi thứ trên đời.

Đứng trước cổng nhà, Uy Phong vẫn không buông tay Ngọc Hân ra… hai người chỉ đứng im lặng nhìn nhau, đôi môi tủm tỉm cười trong hạnh phúc.

- Ngày mai, sau buổi học anh sẽ đưa em đến một nơi. - Uy Phong nói.

- Là nơi nào?

- Bí mật. - Uy Phong đưa ngón tay trỏ lên miệng cô, đôi môi anh khẽ nói nhỏ.

- Anh về đi… trễ rồi. - Ngọc Hân ngại ngùng nói. - Hẹn mai gặp lại.

Uy Phong không nỡ xa cô nhưng thật sự sau một ngày làm việc căng thẳng để kí một hợp đồng lớn cùng công ty nước ngoài khiến anh khá mệt mỏi. Anh cần phải nghĩ ngơi để chuản bị cho bữa tiệc ngày mai mà anh đã chuẩn bị chuẩn bị dành cho cô.

- Em ngủ ngon. - Uy Phong mỉm cười nói, sau đó quay đầu đi.

Cô nhìn theo anh, bóng dáng người con trai ấy tự bao giờ đã đi sâu vào trong nỗi nhớ của cô. Liệu tình yêu có đủ để vượt qua tất cả…

- Phong. - Cô gọi.

Uy Phong quay đầu lại nhìn cô…

- Cảm ơn anh. - Ngọc Hân khẽ cười. - Vì đã chọn em.

***************************

Buổi sáng hôm sau, người của trung tâm bảo trợ trẻ em lại đến nhà của chị em cô rất sớm, họ mang ra rất nhiều giấy tờ và yêu cầu cô để Ngọc Diệp theo họ đến trại trẻ mồ côi theo đúng luật định. Ngọc Hân thật sự không còn cách nào khác, cô đành mang tập hồ sơ cất trong tủ để đưa cho bọn họ.

- Đây là hồ sơ về việc em gái cháu đã được một gia đình nhận nuôi… vì vậy con bé sẽ không thể đi theo cô chú đến trại trẻ mồ côi được. - Ngọc Hân đặt hồ sơ lên bàn, đẩy về phía người phụ nữ kia.

- Liệu đây có phải là hồ sơ giả. - Người phụ nữ kia đưa đôi mắt dự tợn nhìn về phía Ngọc Hân mà nghi ngờ.

Bên ngoài, một người đàn ông có mái tóc điểm bạc bước vào… giọng nói của ông chứa đầy sức mạnh uy quyền:” Vị đây không nhận ra mọc của tập đoàn Phong Vũ sao, nhà họ Uy chúng tôi nhớ đã ủng hộ rất nhiều tiền cho viện bảo trợ trẽ em của cô cơ mà.”

- Uy lão gia. - Người phụ nữ kia vội đứng lên chào.

- Ta nhận nuôi một đứa trẻ, cũng khó khăn như vậy ư? - Uy lão gia lại nói.

- Không khó khăn, Uy lão gia có tấm lòng nhân từ trước giờ ai cũng biết đến, thật may mắn cho con bé vì đã được Uy lão gia nhận nuôi. - Người đàn bà kia nịnh hót.

- Vậy các người còn ở đây làm gì nữa, định tranh đứa trẻ đáng yêu này với ta sao? - Ông đưa mắt nhìn mọi người đang đứng.

Bọn họ nghe vậy liền nhanh chóng ra về, có cho tiền cũng không dám ở lại vì tập đoàn Phong Vũ là tập đoàn tài trợ chính cho các trại trẻ mồ côi… họ sống là nhờ Phong Vũ thì làm sao dám cãi lời.

- Ông… thật sự chính là ông ạ. - Ngọc Hân đặt một ly nước xuống bàn mà nói.

- Con xem danh thiếp, lại không biết là ta ư?

- Con có chút nghi ngờ, nhưng thật sự không hiểu vì sao ông lại muốn nhận nuôi em gái con?

- Ta thật sự rất yêu quý em gái cháu, bời vì con bé quá thông minh và đáng yêu. Vả lại, xem như ta đáp trả công lao cháu hàn gắn hai anh em bọn chúng… ta sẽ chăm sóc cho em gái cháu thay cháu.

- Nhưng… cháu đã làm được điều gì đâu ạ. Bọn họ, càng lúc càng xích mích vì sự xuất hiện của cháu. - Cô cuối mặt nói.

Uy lão gia bật cười… xoa đầu Ngọc Hân mà nói:” Ta tin tưởng cháu, cháu cũng phải tin tưởng mắt nhìn người của ta chứ.”

- Ông… cháu…

- Được rồi, cháu hãy đồng ý cho Ngọc Diệp đến Uy gia đi… ta sẽ chăm sóc con bé và cho con bé cuộc sống tốt đẹp nhất. Khi nào cháu nhớ em gái, cánh cửa Uy gia luôn luôn mở ra chào đón cháu.

NGhĩ đi nghĩ lại, ông là một người tốt, tuy ông rất giàu có nhưng ngay từ khi gặp ông ở căn biệt thự xa hoa kia đã cảm thấy rất thân tình. Cô cũng muốn em gái mình có cuộc sống tốt hơn, tuổi thơ có một màu hồng không lo không nghĩ. Cô khẽ đáp:” Cháu nhờ ông chăm sóc Ngọc Diệp.”

Ngọc Diệp lúc đầu không đồng ý nhưng khi Uy lão gia nói rằng chị cô bé đã học cuối cấp cần thời gian học nhiều hơn, không chăm sóc cô bé được nữa nên gật đầu đồng ý. Còn bé nhưng Ngọc Diệp rất biết nghĩ và yêu thương chị Hai… cô bé thật không muốn làm gánh nặng cho chị gái mình…

*************************

Cô đến trường thì gặp Vân Du đang đứng trước cổng ra vẻ chờ đợi ai đó… khi nhìn thấy cô thì liền mỉm cười tươi như hoa mà chạy đến khoát tay cô. Cô cũng không từ chối sự thân thiết này như ngày xưa, vì Vân Du trong mắt cô là một cô gái ngây thơ trong sáng… đôi khi lại không suy nghĩ trước khi nói và là một cô gái dám nghĩ dám làm… đeo đuổi Thanh Duy bao nhiêu lâu nay quá là kiên trì.

- Hân, mình đợi cậu mãi đó… cậu biết không hôm nay mình có quà cho cậu đó. - Vân Du vừa cười vừa nói.

Ngọc Hân hơi ngạc nhiên, cô ấy biết hôm nay là sinh nhật cô ư?

- Teng… - Vân Du rút ra hai sợi dây đeo tay y hệt nhau. - Đây là sợi dây đeo tình bạn gắn kết… mình một sợi, cậu một sợi… chúng ta sẽ mãi là bạn bè thân thiết nhé.

Cô khẽ bật cười… thì ra Vân Du thích cái trò đeo đồ cặp như các bạn khác.

Vân Du đeo một sợi dây đeo màu trắng lên tay cô, sau đó yêu cầu cô đeo lên tay Vân Du giống như trong các bộ phim tình cảm các người yêu nhau trao tín vật… chỉ nghĩ tới đây thôi cô đã nổi da gà…

- Điện thoại cậu đâu, cho mình mượn. - Vân Du muốn xin số.

- Mình không có. - Cô lắc đầu

- Cậu không dùng điện thoại ư, vậy hai người khi không gặp nhau lấy gì liên lạc. Mình nói cậu đó phải quản lý thật chặt anh Phong… các cô gái xung quanh đều tấn công anh ấy rất công khai. - Vân Du dọa.

- Yêu nhau là do duyên… đến với nhau được hay không là do số. Nếu cái gì không thuộc về mình hà cớ gì phãi níu kéo. - Ngọc Hân khẽ đáp.

- Cậu thật là… không thèm nói đến chuyện đó với cậu nữa. - Vân Du nói không lại, cả hai cùng nhau bước vào dãy hành lang của trường.

Bên ngoài, đám nữ sinh lại reo hò khi nhìn thấy Uy Vũ từ trên một chiếc xe mui trần màu đỏ bước xuống, mái tóc của hắn ta lại vàng hoe như mọi ngày, đôi môi ửng đỏ cùng nụ cười nhếch môi khiến bao nhiêu nữ sinh như rụng tim vì hắn.

- Em gái, hôm nay không chạy theo thằng nhóc kia nữa… lại đi cùng nhỏ này. - Uy Vũ nhìn Ngọc Hân và Vân

- Vũ, gặp em là cứ trêu chọc em mãi không bỏ được, nhưng cậu ấy bằng tuổi anh đấy… - Vân Du lườm Uy Vũ.

Khi Vân Du vào lớp, thì chỉ còn mỗi cô và hắn ta cùng nhau bước đi về lớp 12B. Hắn ta hất mặt đi thẳng không một chút quan tâm đến cô gái đi bên cạnh… còn cô vẫn lặng lặng nhìn về phía trước họ đi gần nhau nhưng tuyệt nhiên không ai nói với ai một câu.

Uy Vũ đặt balo lên bàn, sau đó nằm ra bàn nhắm mắt lại, cô chú tâm vào quyển sách không quan tâm hắn ta làm gì… việc hắn ta thường làm thật kì quái cho nên cô không nên để mắt đến làm gì. Năm nay đã là năm cuối cấp như vậy, cô cần nỗ lực hơn nữa để thi vào y dược… cô muốn trở thành một bác sĩ, nếu cô là bác sĩ thì cô đã có thể biết mẹ cô bị bệnh gì mà cứu chữa từ sớm.. có lẽ mẹ đã không bỏ cô mà đi sớm như vậy.

- Này. - Uy Vũ quay đầu qua phía cô, hắn ta vẫn nằm ườn ra bàn nhưng hai mắt mở ra.

Cô xem như hắn là không khí… không nhìn hắn.

- Cậu muốn tôi gọi là bạn học Ngọc Hân hay là chị dâu nhỉ? - Uy Vũ cười châm chọc, cái điệu cười có chút xem thường.

- Có việc gì. - Ngọc Hân lườm hắn.

- Sinh nhật vui vẻ. - Uy Vũ nhếch môi, sau đó lại nói. - Quà của tôi, có lẽ cũng đã chuyển đến nhà cô rồi.

- Cảm ơn. - Ngọc Hân đáp, ánh mắt dời sang hướng quyển sách trước mặt.

- Không có gì, hy vọng cô sẽ vui về món quà ấy. - Uy Vũ nói xong, lại xách balo ra khỏi lớp.

Anh bước đi về phía trước, ánh mắt bông đùa và nụ cười nhếch môi không còn nữa… ánh mắt Uy Vũ thật sự rất nghiêm trọng và chứa một sự thống khổ nào đó. Phía sau lưng anh, Ngọc Hân chỉ đưa mắt nhìn về Uy Vũ… không một chút bận tâm.

Tan giờ học, cô vừa bước chân ra khỏi cổng trường thì nhìn thấy Uy Phong đang đứng đợi mình phía trước. Không có chiếc xe hơi màu đen bóng loáng, cũng không có bộ vest chình tề cùng chiếc dày da sang trọng. Anh, một cậu học sinh cấp ba đang mặc trên người bộ đồng phục trường Đại Uy, trên vai đeo một chiếc balo màu đen đang đứng trước cổng trường và ánh mắt nhìn về phía cô. Ngọc Hân khẽ cười, dắt chiếc xe đạp đi về phía Uy Vũ.

- Bạn học Uy Phong, bạn đang đợi ai ư? - Ngọc Hân nói.

- Tôi đang đợi cô gái mang tên Ngọc Hân, cô ấy thấp thấp bé bé nhưng lại khiến người khác phải cuối xuống nhìn ngắm nhìn vì cô ấy rất dễ thương. - Uy Phong mỉm cười nói. - Cậu có thấy cô ấy hay không?

- Cô gái mà cậu đang tìm vừa nhắn với tôi nói với cậu rằng cô ấy thật sự rất vui vì hôm nay trông cậu rất là đáng yêu.- Ngọc Hân bật cười.

Cả hai nhìn nhau mỉm cười, sau đó Uy Phong ngồi trên chiếc xe đạp cũ kĩ kia mà bắt đầu chở Ngọc Hân đi trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người… người thừa kế tập đoàn Phong Vũ lại ngồi trên chiếc xe kia và chở con bé vô cùng bình thường ấy ư.

Uy Vũ đứng phía xa nhìn theo bóng dáng hai con người đang vui vẻ ngồi trên chiếc xe đạp kia mà hạnh phúc… Đôi môi Uy Vũ nhếch lên không cười, sau đó lạnh lùng đạp ga chiếc xe hơi mà phóng đi.

Chiếc xe đạp lăn bánh trên con đường đông đúc, sau đó anh rẽ vào một lối đi vắng người hơn… mặc dù Ngọc Hân rất tò mò Uy Phong sẽ đưa cô đi đâu nhưng hỏi mãi anh đều từ chối trả lời. Anh dựng xe của cô cạnh một con hẻm nhỏ, trong túi rút ra một chiếc khăn màu đỏ khẽ mỉm cười nói:” em nhắm mặt lại nào?”

- Có việc gì lại bí ẩn như vậy chứ? - Cô đáp.

- Mau nhắm lại nào. - Anh đưa chiếc khăn bịt mắt cô lại.

Bàn tay anh nắm chặt bàn tay cô đưa cô đi từng bước từng bước một. Cô không nhìn thấy gì nhưng cảm nhận được mình đang đi trên một thứ rất êm chân và nơi này có rất nhiều gió. Bỗng nhiên anh ra hiệu cho cô dừng lại… sau đó đi về phía sau Ngọc Hân mở chiếc khăn kia ra. Trước mắt cô là một bãi cỏ khá rộng, bên cạnh một bờ sông rất đẹp…

- Khung cảnh đẹp quá. - Cô reo lên.

- Em quay lại đi. - Từ phía sau, Uy Phong nói.

Cô quay đầu lại… nhìn thấy trên tay Uy Phong cầm một ổ bánh kem nho nhỏ, phía trên ghi dòng chữ chúc mừng sinh nhật… điều này khiến cô khá bất ngờ.

- Chúc mừng sinh nhật em, Ngọc Hân. - Uy Phong nói.

Anh biết cô không thích những nơi xa hoa sang trọng, không thích tiệc tùng linh đình nên đã dày công suy nghĩ để tìm ra một nơi thật đẹp để cùng cô gái mà anh yêu thương đón sinh nhật của cô.

- Anh biết hôm nay sinh nhật em ư? - Ngọc Hân khẽ bất ngờ.

- Cô gái ngốc, em là bạn gái anh mà. - Uy Phong khẽ đáp.

Cô cảm thấy có chút áy náy, dường như ngoài việc cô biết anh là Uy Phong… ngoài ra cô không hề quan tâm đến anh, có phải cô quá hời hợt ư?

- Cảm ơn anh. - Ngọc Hân xúc động nói.

- Vì anh là bạn trai em nên em không cần nói câu cảm ơn với anh, hiểu không? - Uy Phong ôm chặt cô vào lòng mà nói. - Chỉ cần khiến em vui, anh sẽ làm mọi thứ.

Cô nép đầu mình vào bờ ngực anh, là anh yêu cô nên đã hoàn toàn thay đổi như vậy ư… cô có thể tin được vào điều ấy hay không? Quả nhiên, có rất nhiều điều kì diệu xảy ra trên cuộc đời này… cô không hề nghĩ rằng mình cho phép trái tim mình đập mạnh vì bất cứ nam nhân nào, cuối cùng chính cô không thể khống chế nó trước anh.

Uy Vũ quay về biệt thự Uy gia, anh cứ nghĩ rằng mình làm điều đó là đã thực hiện được kế hoạch phá hoại hai người bọn họ thì trong lòng sẽ thoải mái, nhưng cuối cùng vì sao anh lại khó chịu đến cùng cực như vậy…

Lùi về phòng mình, anh mỡ những bức ảnh Minh Minh ra ngắm nhìn… thật không ngờ nụ cười của Minh Minh mà anh nhìn hàng ngàn lần kia đã bị lẫn vào Ngọc Hân… anh là đang nhớ cô gái ấy, không phải là Minh Minh… anh làm điều đê hèn kia chỉ vì anh muốn giành Ngọc Hân từ Uy Phong… Uy Vũ nhận ra điều đó, bản thân anh vì sao lại ích kỉ như vậy… Vì mục đích lợi ích của mình mà muốn làm người khác đau buồn ư, đó không phải là con người của anh.

Bao nhiêu suy nghĩ hiện ra trong đầu, anh đứng bật lên đi xuống phía dưới nhà tìm một ly nước lạnh để tỉnh táo hơn. vừa cầm ly nước trên tay, anh nghe tiếng ông nội đang nói chuyện cùng ai đó bên ngoài phòng khách, có đôi chút tò mò Uy Vũ khẽ lắng nghe.

- Dạo này đại thiếu gia bệnh tình đã thuyên giảm, có lẽ đã cắt hẳn được thuốc.

- Rất cảm ơn bác sĩ thời gian qua đã tận tình giúp đỡ gia đình tôi. - Uy lão gia nói.

- Đó là bổn phận của tôi thôi, tôi cũng rất vui vì cậu ấy đã tiến triển tốt như vậy. Đây là thuốc của cậu chủ, chỉ cần uống xong đơn này có thể ngừng hẳn. - Vị bác sĩ nói.

Uy lão gia đặt lọ thuốc lên bàn, sau đó tiễn vị bác sĩ ra ngoài cổng… Uy Vũ bước đến phòng khách cầm trên tay lọ thuốc trên bàn mà đọc qua “SSRI”. Anh nhanh chóng dùng điện thoại tìm kiếm loại thuốc này dùng để chữa trị bệnh gì… sau đó ngồi khụy xuống chiếc ghế salon mà khẽ thốt lên “ Trầm cảm ư?”

- Vũ, cháu làm sao vậy? - Uy lão gia bước vào thì trong thấy gương mặt Uy Vũ trắng bệch như người mất hồn.

- Ông… Phong… anh ta bị bệnh trầm cảm từ khi nào?

- Cháu biết rồi ư? - Uy lão gia nhìn thấy lọ thuốc trên bàn liền ngầm hiểu. - Từ ngày cháu rời đi nước ngoài, Uy Phong sốt mê man một trận luôn gọi tên con bé Minh Minh, rồi khóc lóc xin lỗi đến khi tỉnh lại thì không nói không rằng chỉ nhốt mình trong phòng. Thời gian đầu thì phải nhờ đến bác sĩ tâm lý, về sau thì thuyên giảm nhiều hơn nên nhìn thấy anh trai con như một người bình thường… thật ra thằng bé vẫn chưa khỏi hẳn cho đến một ngày anh cháu gặp cô bé tên Ngọc Hân...thì dường như nó trở về trạng thái bình thường.

- Vì sao ông không hề nói với cháu.

- Ông biết việc con bé ấy ra đi như vậy khiến con cũng rất đau buồn, anh trai con có ta chăm sóc… ta muốn con ở bên ấy có thể vơi đi bớt nỗi buồn mà không phải suy nghĩ điều gì.

Uy Vũ nhớ đến thứ mà mình gửi đến nhà Ngọc Hân, nhanh như bay anh không kịp nói một lời nào mà chạy ra khỏi biệt thự Uy gia lái xe phóng trên đoạn đường đến nhà Ngọc Hân.

*********************

Chào tạm biệt Uy Phong sau một bữa tiệc sinh nhật ngọt ngào cùng anh, cô khẽ mỉm cười trong hạnh phúc bước vào trong nhà. Bên góc cổng có một hộp quà không lớn nhưng đủ để cô chú ý… nhớ lại lời Uy Vũ nói, có lẽ đây là món quà bất ngờ của cậu ta đây sao?

Chiếc hộp được đặt lên bàn, cô từ từ khui xem bên trong cậu ta muốn tặng cô thứ gì…

Bên trong, những bức hình còn lưu lại ngày tháng chụp giữa Uy Phong và một cô gái quen mặt, tất nhiên cô nhận ra đó là Minh Minh… Trong lòng có chút buồn bã, vì ai lại ghen với tình cũ, đã vậy cô ấy lại còn đã mất rồi. Cô nhìn vào bên trong có một quyển sổ… cô hơi nhiếu mày… là nhật kí của Uy Phong ư… anh ta như thế cũng viết nhật ký, nhưng mà Uy Vũ gửi nó đến cho cô có ý gì chứ. Thật sự thì đọc nhật kí của người khác là việc xấu nhưng cô quả nhiên tò mò muốn biết Uy Phong có nhắc đến cô trong nơi riêng tư này không, lại càng muốn biết anh nghĩ gì về cô.

Cô từ từ lật ra trang đầu tiên, nó cách đây vài năm trước… đại khái là anh viết về chuyện tình cảm giữa anh và Minh Minh… Cô thật cũng không chú tâm, vì mục đích cô muốn biết anh nghĩ gì về mình hơn vì vậy cô lật những trang gần cuối…

“ Hôm nay, gặp một cô gái khá giống em… tôi cứ ngỡ nó là em… cũng vô tình làm bẩn giày tôi, cũng lạnh lùng bỏ đi… tôi dường như nghĩ đó là em nhưng tôi biết em đã ra đi mãi mãi, phải không Minh Minh.”

Trong lòng Ngọc Hân có chút bối rối.

“ Cô gái ấy thật sự quá giống em khiến tôi luôn chú ý đến cô ấy, tôi chỉ sợ một ngày tôi nhầm lẫn giữa hai người và sai lầm.”

Đôi tay cô có chút run lên…

“ Đêm hôm đó tôi đã không động đến cô ấy, chỉ vì tôi nghĩ cô ấy là em… vì sao hình bóng em lại xuất hiện bên trong cô gái đó… tôi không muốn làm em đau.”

“ Tôi nghĩ tôi nhớ em đến điên cuồng, vì vậy tôi đưa cô ấy đến gần tôi hơn… chỉ vì khi nhìn cô ấy tôi cứ ngỡ mình nhìn thấy em.”

Đôi mắt Ngọc Hân nhòe đi… cô lật sang một trang tiếp theo thì một bàn tay giật lấy quyển sổ trên tay cô…

- Hân… tôi… - Uy Vũ ấp úng.

- Cảm ơn cậu, món quà của cậu thật ý nghĩa. - Ngọc Hân tự lau khô dòng nước mắt trên mi, cầm một bức ảnh tùy ý trong chiếc hộp mà đưa ngang mặt mình. - Cậu cũng từng nói tôi và cô gái ấy giống nhau, xem ra là sự thật… không phải cậu đùa nhỉ.

Uy Vũ biết mình đã làm một chuyện vô cùng xấu xa… sai trái…

- Không phải như cậu nghĩ đâu… cậu với cô ấy là hai con người hoàn toàn khác nhau… tôi cảm nhận được điều đó. - Uy Vũ nói.

Ngọc Hân gôm những bức ảnh trên bàn đặt lại vào trong hộp quà đẩy về phía Uy Vũ:” Cậu mang những thứ này về trả lại anh Phong đi, đây có lẽ là những thứ rất quan trọng của anh ấy mà.”

- Hân… Uy Phong… anh ta yêu cậu thật lòng không phải như cậu nghĩ đâu.

- Cậu bước ra khỏi nhà tôi ngay lập tức. - Ngọc Hân nói như hét lên.

Uy Vũ biết dù có nói gì cô vẫn không muốn nghe, đợi đến lúc bình tĩnh hơn anh sẽ nhanh chóng giải thích...anh bước ra khỏi ngôi nhà nhỏ bé nhưng tâm trạng quá nặng nề…

Cả một buổi tối, cô gái tưởng chừng như mạnh mẽ kia lại thật sự yếu đuối mà khóc cả đêm. Buổi sáng, đôi mắt sưng húp lên trông thấy… nhưng cô có bài kiểm tra nên không thể báo ốm xin nghĩ. Đành phải đến trường thôi, anh ta cũng không thường xuyên đến trường sẽ chẳng gặp phải.

Bọn người trong trường nhìn thấy đôi mắt của cô thì liền mừng thầm vì nghĩ cô đã bị Uy Phong đá đít mà khóc lóc cả đêm. Thật ra, ngay từ đầu cô chỉ là vật thế thân, đá đít là chuyện sớm hay muộn, NGọc Hân cuối đầu bước vào bên trong lớp học… chiếc ghế kế bên Uy Vũ đang ngồi nhìn cô.

- Tôi không muốn nghe điều gì cả, vì vậy cậu hãy giữ im lặng. - Ngọc Hân nói xong, cuối đầu xuống bàn.

- Cậu hãy nghe tôi giải thích… đây là những tờ nhật kí cuối cùng… cậu hãy đọc đi. - Những tờ mà Uy Vũ đã xé đi, nó chính là quan trọng.

Cô im lặng, không nhúc nhích.

Cô nghe tiếng nữ sinh ríu rích bên ngoài, có lẽ là anh ta hôm nay lại xuất hiện ư… vậy cũng tốt, cô đâu phải con rối của anh… cô sẽ tự mình kết thúc mọi chuyện trước khi anh ta đi quá xa… Đám đông nhìn thấy cô với ánh mắt sắc lạnh, họ tự động tản ra để cô bước vào bên trong lớp 12A.

- Uy Phong, tôi có chuyện muốn nói với cậu. - Cô đi đến trước mặt Uy Phong nói.

- Mắt em làm sao vậy. - Uy Phong ngạc nhiên nhìn thấy bộ dạng của Ngọc Hân.

- Theo tôi. - Cô nói xong liền quay đầu đi.

Uy Phong lẳng lặng đi theo… ánh mắt nhìn ngạc nhiên của mọi người… bọn con gái tò mò bước theo thì bị Uy Vũ chặn lại:” Ai đi theo họ rình mò, mời ra khỏi trung học Đại Uy.”

Nghe Uy Vũ hù dõa, cả đám người tản ra ai về lớp người đó… vào nơi này học không phải việc đơn giản…

Sân thượng trường Trung học Đại Uy…

- Có việc gì vậy, sao em lại dẫn anh lên đây? - Uy Phong không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

- Phong, chúng ta chia tay đi. - Cô nói.

Uy Phong kinh ngạc… mới hôm qua bọn họ còn rất vui vẻ…

- Em nói gì vậy, em đang đùa ư? - Uy Phong hỏi.

- Em rất nghiêm túc. - Cô đáp.

- Vậy lí do gì chứ?

- Phong, em không phải con rối trong tay anh… em nghèo hèn, em chỉ là một hạt bụi nhỏ bé trong cái thế giới này… nhưng em cũng có lòng tự trong, giá trị bản thân em không cho phép em để mình làm con rối trong tay anh.

- Anh không hiểu… có chuyện gì xảy ra?

Ngọc Hân cười lớn mà đáp:” Chẳng phải anh là người hiểu rõ nhất sao?”