Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 1206:  



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mộ Dung Bắc Uyên quay đầu lại nhìn nàng một cái, mười ngón tay đan vào nhau, làm cách nào cũng không chịu buông ra. 

Hai người cứ duy trì tư thế này mà đi vào thư phòng. 

Chiêu Vũ để nhìn thấy dáng vẻ này của Mộ Dung Bắc Uyên, thì đã biết hôm nay hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng để yên. 

Khuôn mặt hắn ta vô cảm nhìn hai người bọn họ. 

Sắc mặt của Mộ Dung Bắc Uyên cũng lạnh lẽo mà nhìn lại. 

“Phụ hoàng, phụ hoàng không có gì muốn giải thích với nhi thần sao!”. 

Chiêu Vũ để cười lạnh một tiếng: “Giải thích, trẫm có gì để giải thích với con. Chẳng lẽ con còn trông cậy vào trẫm nhận lỗi với con? Trẫm nói cho con biết, con có phát hiện chân tướng sự thật hay không cũng không quan trọng, nàng ta là ai cũng không quan trọng, quan trọng là nàng ta nhất định phải gả đến Vinh Dương, ý trẫm đã quyết, đây là chuyện không ai có thể thay đổi được!” 

“Chuyện đã đến nước này rồi, phụ hoàng vậy mà còn nói được như thế? Con là nhi tử của người, Khương Lan là tức phụ của người, người là một người phụ hoàng, lại phải chính tay chia rẽ hạnh phúc của nhi tử mình sao, chẳng phải hoang đường à!”. 

Chiêu Vũ để nghiêm túc nhìn hắn: “Đầu tiên trẫm là một hoàng đế, sau mới là phụ hoàng của con. Nếu không gả Triệu Khương Lan đi, chẳng lẽ phải đợi Vinh Dương khai chiến với chúng ta sao! Hiện giờ Thịnh Khang loạn trong giặc ngoài, đằng trước là Lạc Quận vương tạo phản chạy trốn mất đến nay còn không rõ tung tích. Nói không chừng hắn ta hiện nay đang ở một nơi nào đó chiêu mộ binh sĩ, chờ đợi thời cơ làm ra chuyện đại nghịch bất đạo nữa kìa. Tất cả thủy quân Đông Nam lại nằm trong tay Liên Tư Thành, giữa trẫm với hắn có ân oán ra sao chẳng lẽ con còn không rõ! Trẫm không cho phép Thịnh Khang vào lúc này bởi vị một nữ nhân mà khai chiến với Vinh Dương” 

“Phụ hoàng không cảm thấy chính mình nhầm lẫn giữa quan hệ chính và phụ sao? Là Vinh Dương hắn ta ngang ngược vô lý trước, Thịnh Khang cho dù phản kích cũng là danh chính ngôn thuận. Việc này cũng không phải do Khương Lan, đều là do Vinh Dương làm khó người khác, dựa vào cái gì mà mọi thứ người đều đổ lên đầu Chương Lan hết vậy! Chuyện này công bằng với Khương Lan sao?” 

“Trẫm đã nói rồi, trên đời này không có công bằng tuyệt đối. Nàng ta là Thần vương phi cũng được, là công chúa Nhã Lan cũng tốt, đều hưởng thụ quyền lực và địa vị mà người khác không tài nào có được. Vì vậy nàng ta phải có trách nhiệm bảo vệ con dân Thịnh Khang. Trẫm mặc kệ hai người các con tình cảm sâu đậm cỡ nào, bởi vì cho dù tình cảm của hai người sâu đậm ra sao, cũng tuyệt đối không cách nào so sánh được với sự ổn định của giang sơn xã tắc!” 

Ánh mắt Mộ Dung Bắc Uyên lạnh bằng nhìn hắn ta, không hề có ý lùi bước.