Thần Y Xuất Chúng

Chương 16: Không Ngờ Là Anh Ấy



Về đến chỗ ở, Hoàng Hách và Tô Lệ mất một buổi sáng dọn phòng sạch sẽ, vì chuyện buổi sáng mà quan hệ của hai người mập mờ hơn nhiều, lúc này mặc dù không tính là người yêu chính thức, nhưng cũng coi như là vượt khỏi quan hệ bạn bè bình thường rồi.

Sẩm tối, Tô Lệ nhận được điện thoại của nữ sinh tóc đuôi ngựa Trương Nhược Nam, hẹn cùng đi chơi.

Vốn dĩ Tô Lệ cũng định mời cả Hoàng Hách đi cùng, nhưng buổi tối Hoàng Hách phải trực ca đêm, nên từ chối.

Một mình ăn tối đại ở một tiệm đồ ăn nhanh ven đường, Hoàng Hách bắt xe đến thẳng bệnh viện Nhân dân thành phố.

Vốn dĩ Hoàng Hách đi làm đều là cưỡi con xe điện, nhưng tối qua xảy ra chuyện như vậy ở chỗ Trương Mộng Mộng, con xe điện đã bị bỏ lại dưới khu dân cư của Trương Mộng Mộng.

Đến bệnh viện, Hoàng Hách ngay lập tức cảm nhận được không khí hơi khác thường.

Đến giờ này đáng lẽ bác sĩ, y tá đã làm việc cả ngày chắc chắn ít nhiều gì cũng hơi mất tập trung.

Nhưng lúc này, bọn họ ai cũng tỉnh táo ngồi ở chỗ của mình, cứ như quên mất có một chuyện là tan làm.

“Bác sĩ Hoàng, cậu đến rồi à?”, sau quầy hướng dẫn của bệnh viện, một y tá nữ trung niên mỉm cười với Hoàng Hách.

“Ồ, y tá Lưu, hôm nay sao lại vẫn chưa về?”, Hoàng Hách cười hỏi.

Y tá này họ Lưu, cũng coi như là người cũ của bệnh viện, bình thường cậy chồng mình hơi có chức quyền ở cục Y tế nên thường đi muộn về sớm, sau đó vì mắc lỗi nên bị phân đến quầy thông tin, lại càng tệ hơn hơn.

Theo quy định năm rưỡi tan làm, bà ta cố tình tan làm về nhà trước hai tiếng.

Do nể mặt chồng bà ta, nên lãnh đạo bệnh viện cũng mở một mắt nhắm một mắt.

Không ngờ hôm nay đã sắp đến giờ về là năm rưỡi rồi, thế mà y tá Lưu này vẫn chưa về.

“Ha ha, cậu không biết đâu, ban ngày hôm nay bệnh viện chúng ta có phó giám đốc mới, nhưng nghiêm khắc lắm, lão chết tiệt nhà tôi đã đánh tiếng với tôi từ lâu rồi, bảo tôi đừng có chọc vào phó giám đốc đó”, y tá Lưu nói cực kỳ thẳng thắn, nhưng cuối cùng cũng giải đáp cho thắc mắc của Hoàng Hách.

“Thì ra là có phó giám đốc mới, thảo nào mọi người lại có tinh thần thế này”, Hoàng Hách cười gật đầu.

Đã nghe nói bệnh viện sẽ có một phó giám đốc chủ quản kỹ thuật chữa trị, thì ra là hôm nay đã đến rồi.

Hoàng Hách cũng không nghĩ nhiều gì, đi về phòng trực của mình.

“Bố ơi, chính là chú ấy, chính chú này đã cứu ông nội”, đúng lúc này, một giọng nói hơi quen thuộc đột nhiên vang lên ở chỗ không xa.

Giọng nói này rõ ràng là phát ra từ miệng một đứa trẻ, Hoàng Hách nghe thế mà lại có cảm giác quen thuộc.

Anh bất giác dừng bước, xoay đầu lại, đúng lúc thấy một cậu nhóc kéo một người trung niên đeo kính râm vội vàng chạy về phía mình.

“Là cậu bé ấy!”, nhìn một cái Hoàng Hách chợt nhận ra, cậu bé trước mặt chẳng phải chính là cậu bé Hoàng Hách đã gặp lúc sáng sao? Lúc ấy ông nội cậu bé bị xe đâm tim dần ngừng đập, cậu bé này khóc ghê lắm.

Mới đó mà cậu bé đã dẫn người trung niên đến trước mặt Hoàng Hách.

“Chú ơi, chú còn nhớ cháu không?”, cậu bé hưng phấn nhìn Hoàng Hách, trong mắt toàn là ngưỡng mộ.

“Là cháu à, cậu bé”, Hoàng Hách khom lưng, sờ đầu cậu bé: “Ông nội cháu giờ không sao rồi chứ?”.

“Vâng, ông nội đã qua cơn nguy kịch rồi”, cậu bé gật mạnh đầu: “Bố ơi, đây chính là thần y cứu ông nội lúc sáng”.

“Ân nhân, chào cậu”, người trung niên đeo kính râm túm lấy bàn tay Hoàng Hách, xúc động vô cùng nói: “Nếu không có cậu, thì bố tôi nguy hiểm rồi”.

“Ha, ha, anh này đừng khách sáo, tôi là bác sĩ, cứu người là trách nhiệm của tôi”, Hoàng Hách cười với người trung niên đeo kính râm.

||||| Truyện đề cử: Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm |||||

Không biết tại sao, Hoàng Hách cứ cảm thấy người trung niên trước mặt này hơi quen quen, hình như đã gặp ở đâu rồi.

Do tò mò, Hoàng Hách tập trung tinh thần, lặng lẽ khởi động Vô Thượng Tiên Đồng.

Bỗng chốc, trong mắt Hoàng Hách, chiếc kính của người trung niên lặng lẽ biến mất, gương mặt vuông xuất hiện trước mắt Hoàng Hách.

Nhìn gương mặt này, trái tim Hoàng Hách bỗng chốc nảy lên: “Không ngờ là anh ấy”.