Thần Y Xuất Chúng

Chương 46: Đuổi Cậu Ra Khỏi Bệnh Viện



“Lãnh đạo, cô nói một câu đi, dù gì Hoàng Hách cũng là bác sĩ của bệnh viện các cô”, tên tóc xanh kêu gào với vẻ hơi uy hiếp: “Nếu bệnh viện kiên quyết bao che cho Hoàng Hách, vậy bao nhiêu các bạn phóng viên đây không đồng ý đâu”.

“Yên tâm, bệnh viện chúng tôi vẫn luôn giải quyết dựa trên tình hình thực tế, nếu tác phong của nhân viên có vấn đề thật thì chúng tôi nhất định sẽ xử lý nghiêm”, Lý Yên nhìn Hoàng Hách một cái, sau đó nói với tên tóc xanh kia.

Tên tóc xanh nghe thấy Lý Yên nói vậy, thì trên mặt bất giác dâng lên vẻ đắc ý.

Nhưng hắn còn chưa kịp đắc ý thì giọng Lý Yên lại vang lên: “Có điều nếu anh dám bịa chuyện gây sự thì đừng trách bệnh viện chúng tôi truy cứu trách nhiệm”.

Lời nói của Lý Yên vô cùng nghiêm túc, giọng cũng cực kỳ già dặn, nghe có vẻ tràn ngập sát khí, khiến người ta cảm thấy nghẹt thở.

Tên tóc xanh tái mặt, nhưng có vẻ là nghĩ đến cái gì, trong mắt lóe lên sự khinh thường: “Đúng thế, nếu tôi đã dám đến đây thì đương nhiên sẽ đưa ra được bằng chứng”.

“Chuyện gì thế này?”, lúc này, lại có một nhóm người tới, Hoàng Hách tập trung nhìn, ngay lập tức nhận ra người dẫn đầu là giám đốc Bệnh viên Nhân dân thành phố.

Mà phía sau ông ấy còn có một phó giám đốc khác và mấy chủ nhiệm các khoa, Vương Húc Minh thế mà cũng ở trong đó.

“Giám đốc”, các nhân viên y tế thấy Khổng Thu Sinh đến thì ai cũng lễ phép gọi.

Khổng Thu Sinh này ăn ở chính trực, hòa nhã với mọi người, làm việc công bằng, luôn được nhân viên y tế cấp thấp yêu quý.

Nhưng trên mặt Khổng Thu Sinh lúc này không hề có nụ cười, thấy trong bệnh viện mình có người gây chuyện, dù là ai thì cũng không vui nổi.

“Chuyện gì thế?”, Khổng Thu Sinh nhìn Lý Yên, trực tiếp hỏi, giọng nói vững vàng, nhưng lại mang theo sự nghiêm nghị.

Nhìn ra được, Lý Yên cũng rất kính trọng giám đốc này, thấy giám đốc bệnh viện hỏi, ngay lập tức nói hết việc mình biết ra.

Khi nói ra cô không hề thiên vị ai, không hề mang theo tình cảm cá nhân của mình vào.

Nghe xong Lý Yên nói, chân mày Khổng Thu Sinh cau chặt.

Ông ấy nhìn tên tóc xanh kia, sau đó ánh mắt dừng ở mặt Hoàng Hách: “Cậu chính là Hoàng Hách kia?”.

“Vâng”, Hoàng Hách gật đầu nói, không hề luồn cúi, ngược lại còn mang dáng vẻ nói chuyện bình đẳng.

“Ừm, tôi đã xem clip về ca phẫu thuật kia, cậu làm tốt lắm”, bất ngờ là Khổng Thu Sinh không hề lộ vẻ bất mãn với sự thiếu cung kính của Hoàng Hách, ngược lại còn khen ngợi.

Hoàng Hách cười khẽ, anh nghe ra được, giám đốc bệnh viện này e là vẫn còn lời muốn nói.

Quả nhiên, Khổng Thu Sinh khẽ khụ một tiếng, sau đó nói tiếp: “Nhưng mà, việc này không có nghĩa là tôi nhìn cậu bằng con mắt khác, nếu vì tác phong của cậu ảnh hướng đến danh tiếng của bệnh viện thì tôi vẫn sẽ ngay lập tức đuổi cậu ra khỏi bệnh viện”.

Khổng Thu Sinh càng nói càng nghiêm túc, nói đến cuối thì gần như là nghiến từng chữ một, để lộ sự quyết tâm dữ dội.

Hoàng Hách nhìn giám đốc trước mặt, chỉ thấy giám đốc này chắc chưa tới 50 tuổi, nhưng lại đã bạc trắng đầu, vừa nhìn đã biết là kiểu lao lực quá độ.

“Yên tâm đi, nếu thực sự là vấn đề của tôi, thì không cần anh nói, tôi cũng sẽ rời đi ngay lập tức”, Hoàng Hách nói dứt khoát.

Một mặt, anh tỏ rõ thái độ của mình, mặt khác, anh cũng thực sự không để ý việc ở lại bệnh viện hay không.

Lúc Hoàng Hách nói chuyện với Khổng Thu Sinh, phóng viên dẫn đầu kia ra hiệu với mấy người khác.

Bỗng chốc những phóng viên kia vèo một cái vây lấy Khổng Thu Sinh.

“Giám đốc Khổng, là giám đốc bệnh viện, ông có suy nghĩ gì với hành vi không đứng đắn trong đời sống tư của bác sĩ bệnh viện?”.

“Giám đốc Khổng, ông có suy nghĩ gì với việc để bác sĩ thực tập lên bàn phẫu thuật thực hiện phẫu thuật?”.

“Giám đốc Khổng, là lãnh đạo bệnh viện, ông phải cho công chúng một lời giải thích, để bác sĩ thực tập thực hiện ca phẫu thuật nguy hiểm như vậy có phải người đưa ra quyết sách của bệnh viện quá liều lĩnh không?”.

Hàng loạt câu hỏi hóc búa được đưa ra, trong tình huống phóng viên cố ý nói to, đám đông xung quanh vốn đã không rõ sự thật bỗng chốc bắt đầu bàn tán.

Với cuộc sống riêng của bác sĩ có lẽ họ chỉ coi như hóng hớt, nhưng với việc bệnh viện để bác sĩ thực tập lên bàn phẫu thuật thì họ lại coi trọng.

Dù sao phần lớn những người ở đây đều là bệnh nhân hoặc người nhà bệnh nhân, thái độ cẩn thận của bệnh viện với việc phẫu thuật có quan hệ trực tiếp với họ.

Khổng Thu Sinh sầm mặt, vấn đề của phóng viên khiến ông ấy cũng cảm giác khó nhằn, không dám trả lời tùy tiện.

“Giám đốc, việc phẫu thuật chúng ta có thể mở cuộc họp thống nhất xem nói sao, sau đó lại mở họp báo là được.

Hiện tại vẫn nên giải quyết việc trước mắt trước”, Vương Húc Minh đột nhiên hạ giọng nhắc khẽ bên tai Khổng Thu Sinh.

Chỉ có điều, lúc anh ta nói, trong mắt rõ ràng lóe lên vẻ lạnh lùng nham hiểm.

Khổng Thu Sinh đương nhiên không thấy được sự nham hiểm trong mắt Vương Húc Minh, nghe thấy Vương Húc Minh nói vậy thì gật đầu.

Hiện tại tập trung nói về việc đời sống riêng thì có thể tạm thời làm mờ việc phẫu thuật.

Ngay sau đó, Khổng Thu Sinh tiến lên trước một bước, nói to: “Mọi người bình tĩnh, việc phẫu thuật bệnh viện sẽ cho mọi người một lời giải thích, nhưng hiện tại vẫn nên giải quyết việc trước mắt trước, tôi tin mọi người cũng không muốn chặn ở đây, khiến bạn bè người thân mọi người không được chữa trị kịp thời đúng không?”.

Mọi người quả nhiên bình tĩnh lại, nhìn giám đốc không nói gì nữa.

“Vừa nãy cậu nói cậu có bằng chứng, giờ cậu lấy bằng chứng ra chứng mình điều cậu nói đều là thật đi”, giám đốc nhìn tên tóc xanh, nói nghiêm túc.

Tóc xanh thấy giám đốc nói vậy cũng không lằng nhằng nữa: “Mong giám đốc nói được làm được”.

Nói rồi, tóc xanh lấy điện thoại ra, gọi một cuộc: “Đến đi”.

Chẳng mấy chốc, một bóng người vô cùng yểu điệu thong thả đi tới, trên mặt còn có hai vệt nước mắt.