Tiểu Thịt Viên Của Y Phi Phúc Hắc

Chương 32: Ngươi đang uy hiếp bổn vương?



Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã tới.

Đêm hôm khuya khoắt, một vị khách không mời mà đến phủ Ưng Quốc Công: Vân Khương Mịch.

Mặc Vân Khánh vừa thấy nàng, lập tức rút bội kiếm bên hông ra, đặt trên cổ của nàng: "Vân Khương Mịch, bổn vương còn chưa tìm tới cô, cô lại chủ động đưa mình tới cửa!"

"Cô có tin bổn vương sẽ giết cô ngay tức khắc không?!" Đối diện với đôi mắt đằng đằng sát khí của hắn, Vân Khương Mịch không hề sợ hãi chút nào.

"Nếu bây giờ Doanh Vương giết ta thì sẽ không cứu được Lan Nhi mà ngài mến yêu đâu." Nàng mỉm cười, không tự ti cũng không kiêu ngạo. Vân Bách Tùng chau mày, cảm thấy con gái bốn năm không gặp như biến thành một người khác.

Bốn năm trước, tuy Vân Khương Mịch có tính tình kiêu căng lại vô cùng ngang ngược nhưng cũng tham sống sợ chết.

“Vân Khương Mịch, bổn vương cảnh cáo cô, đừng có giở trò bịp bợm trước mặt bổn vương!"

Mặc Vân Khinh trợn mắt, hung tợn nhìn nàng: "Lá gan của cô cũng không nhỏ, dám tới phủ Quốc công một mình, lão Thất có biết hành tung của cô không?!".

“Doanh Vương không sợ Vương gia nhà ta sẽ tìm ngài gây phiền phức sao?"

Vân Khương Mịch không giận, ngược lại còn cười: "Không biết Doanh Vương đứng dưới góc độ nào, dùng thân phận gì để chất vấn ta?"

“Ta chỉ nói một lần, chậm trễ một chút nữa thì Lan Nhi yêu quý của ngài sẽ không thể cứu nổi nữa."

Trần thị vội nói: "Vương gia, nhất định là Minh Vương phi đến xem Lan Nhi đã chết hay chưa!"

Bà ta chợt cảm thấy, tối nay tiện nhân này bất ngờ tới đây sẽ có chuyện không hay. Tốt nhất là lúc này xúi giục để Doanh Vương nhanh chóng giết nàng!

Nhưng Mặc Vân Khinh đang cân nhắc.

Quả thực hắn ta đã từng nghe Tần Nghiên Tuyết nhắc tới, hình như bây giờ Vân Khương Mịch biết y thuật... Tuy không hiểu tại sao đột nhiên nàng lại biết y thuật nhưng trước mắt thì vị thái y được mời đến vẫn đang bó tay luống cuống.

Nếu còn chậm trễ, sợ là sẽ hết đường cứu chữa cho Vân Ngọc Linh.

Thôi thì cố cứu ngựa chết cho sống lại, để cho Vân Khương Mịch thử một lần.

Hắn ta thu hồi kiếm: "Bổn vương cảnh cáo cô, nếu cô dám làm gì Lan Nhi thì ta sẽ không bao giờ tha thứ cho cô!

"Nếu Doanh Vương phi biết Doanh Vương si mê Nhị muội muội đến như này thì chắc nàng ta sẽ thương tâm lắm"

Vân Khương Mịch cười như không cười, nàng liếc nhìn hắn ta rồi đi tới mép giường.

Trần thị nắm chặt khăn lụa, theo sát phía sau.

Vân Bách Tùng do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn lại gần: "Minh Vương phi, người thực sự có thể cứu được Lan Nhi sao?"

"Ngay cả thái y cũng không có biện pháp nào, ngươi đừng có phô trương thanh thế" "Cảm ơn Ưng Quốc cũng đã nhắc nhở"

Vân Khương Mịch nhìn ông ta với ánh mắt giễu cợt: "Bốn năm không gặp, bổn vương phi thấy Ưng Quốc Công vẫn không thay đổi chút nào."

Nàng một câu "Ưng Quốc Công", hai cầu cũng "Ưng Quốc Công", hiển nhiên là không định nhận Vân Bách Tùng làm cha.

“Ngươi..."

Vân Bách Tùng giận đến đỏ mặt tía tại nhưng cũng tự biết là mình đuối lý, không tìm được lời để phản bác.

Trần thị âm dương quái khí nói: "Minh Vương phi không cần phải đóng vai Vương phi."

"Nếu không có bản lĩnh thì đừng ngạo mạn, như vậy thì sau này mới tránh được khó xử!" “Nếu như ta giải được độc cho Nhị muội muội thì Trần di nương sẽ làm thế nào?" Vân Khương Mịch buồn cười nhìn nàng. Một tiếng "Trần di nương” này khiến Trần thị lập tức bị đá trở về thân phận thật.

Bà ta đã sớm được Vân Bách Tùng nàng thành vợ cả, hiện tại là phu nhân danh chính ngôn thuận của Ưng Quốc công. Bốn năm không gặp, tiện nhân này nhanh mồm nhanh miệng hơn không ít.

“Nếu ngươi có thể giải độc cho Lan Nhi, ta sẽ... ta sẽ quỳ xuống dập đầu với người ba lần!" “Đối với ta mà nói, dập đầu ba cái chẳng có ý nghĩa gì cả."

Vân Khương Mịch cau mày, tỏ vẻ đang trầm ngâm suy tính: "Trừ việc này ra, hay là Trần di nương học con chó bò quanh ba vòng?"

Chính là cái kiểu vừa bò vừa sủa "gâu gâu " “Vân Khương Mịch, người đừng có ép người quá đáng!" Trần thị nổi giận.

Vân Khương Mịch nhàn nhạt liếc nàng: "Trần di nương không ngừng gọi tên húy của bổn vương phi, đấy. là tội đại bất kính! Xét về tội là phải lấy bảng ra đánh mới phải"

“Ngươi..." Trần thị bị kích thích, không chút nghĩ ngợi liền đồng ý: "Được!"

"Nếu như người có thể giải độc cho Lan Nhi, ta liền quỳ xuống dập đầu người ba lần, còn bò quanh ba vòng giống con chó."

Những lời này đều được Trần thị rít qua kẽ răng!

Lúc này mới Vân Khương Mịch mới hài lòng đi tới mép giường.

Sau khi bắt mạch cho Vân Ngọc Linh, nàng cười nhạt trong lòng: Vân Ngọc Linh này thật là một người nhẫn tâm!

"Ta có thể giải loại độc được mà nàng ta trúng"

Vân Khương Mịch quay đầu nhìn về phía Mặc Vân Khinh: "Nhưng trước đó cần phải nói rõ một chút, nàng ta bị như vậy không phải do ta hạ độc. Thêm nữa, nếu muốn ta cứu nàng, ta còn có một điều kiện"

“Vân Khương Mịch, cô đừng có được voi đòi tiên"

Mặc Vân Khinh âm trầm nhìn chằm chằm nàng: "Có phải do cô hạ độc hay không, chờ Lan Nhi tỉnh lại rồi hỏi là biết."

"Còn chuyện điều kiện ư?" "Không thể nào!"

Hắn ta không giết nàng đã là một ân huệ cực lớn!

“Được, vậy ngài giết ta đi, ta không cứu."

Vân Khương Mịch dứt khoát buông tay: "Vương gia nhà ta đã biết chuyện ta tới phủ Quốc công, nếu trong vòng một giờ mà ta không bình yên vô sự trở về, chắc hẳn hắn sẽ đến cửa tìm gặp ngài".

“Đến lúc đó Doanh Vương cần phải giải thích với hắn cho rõ ràng" Nữ nhân này không ăn mềm cũng chẳng ăn cứng.

Mặc Vân Khinh bị nàng làm cho vô cùng tức giận nhưng thực sự không dám giết nàng. “Cô cho rằng cô ở trong lòng lão Thất quan trọng đến đâu? Hắn sẽ vì cô mà bất hòa với bổn vương ư?" “Ta ở trong lòng Vương gia có quan trọng hay không, Doanh Vương cứ thử một lần là biết."

Thấy dáng vẻ của nàng, Mặc Vân Khinh cũng không còn cách nào khác, đành nói: "Vân Khương Mịch, rốt cuộc cô có chịu cứu người hay không?!"

“Điều kiện là gì? Cô mau nói đi!" “Tiền chữa bệnh." Nàng giơ hai tay ra: "Ta đâu thể dễ dàng ra tay cứu người" Tiền chữa bệnh? "Cô dám mở miệng đòi tiền bổn vương?"

Đối diện với ánh mắt âm trầm của hắn, Vân Khương Mịch vẫn không có chút sợ hãi nào: "Một nghìn lượng để mua tính mạng của Lan Nhi mà ngài yêu mến, ta nghĩ Doanh Vương hẳn sẽ sẵn sàng chi tiền mới đúng."

“Một ngàn lượng?" Mặc Vân Khinh chần chờ một chút, gật đầu: “Được, chỉ cần cô có thể giải độc cho Lan Nhi" Nếu thật sự là nàng hạ độc Vân Ngọc Linh...

Chờ nàng giải độc cho Vân Ngọc Linh rồi một đao giết chết tiện nhân này là được!

Như vậy chẳng phải sẽ lấy lại được một nghìn lượng hay sao? “Sợ là Doanh Vương hiểu lầm rồi. Ý của ta là... một nghìn lượng hoàng kim" Vân Khương Mịch mỉm cười. "Cô nói cái gì?!"

Mặc Vân Khinh bùng nổ: "Vân Khương Mịch, đừng có đòi hỏi nhiều, đấy không phải chuyện cô muốn là được! Một nghìn lượng hoàng kim sao? Cô mà cũng dám mở miệng nói như vậy với bổn vương?"

"Nếu Doanh Vương không đồng ý thì thôi vậy"

Vân Khương Mịch lắc đầu một cái, làm ra vẻ định rời đi: "Xem ra cảm tình của ngài đối với Nhị muội muội cũng chỉ có như vậy."

“Một nghìn lượng hoàng kim để mua tính mạng của nữ nhân trong lòng vốn là một khoản hợp lý." “Dù sao Nhị muội muội cũng sẽ không sống qua ngày mai" Thấy nàng nói đi là đi, Mặc Vân Khinh trở nên sốt ruột.

Hắn ta sải bước tiến tới, dùng sức bóp cổ Văn Khương Mịch: "Vân Khương Mịch, cô không nên ép bổn. vương giết cô!"

Cặp mắt của hắn ta đỏ thẫm, nhìn không giống như chỉ định uy hiếp.

"Nếu ngài dám thì tốt nhất nên ra tay luôn."

Vân Khương Mịch bị bóp cổ, không thể hô hấp, mặt dần đỏ lên: "Nếu Vương gia nhà ta biết, nhất định sẽ không bỏ qua cho ngài!"

"Cô dùng lão Thất để uy hiếp bổn vương?"

Mặc Vân Khinh cười nhạt, tay tăng thêm vài phần sức lực: "Cô có tin là kể cả bây giờ bổn vương có bóp chết cô thì sau khi lão Thất biết chuyện cũng không làm gì bổn vương không?"

Vừa dứt lời, một bóng người đột ngột tiến nhanh vào từ cửa.

Áp lực trên cổ Vân Khương Mịch biến mất trong nháy mắt, còn cổ tay Mặc Vân Khinh đã bị người khác nắm lấy: "Tam ca, huynh đang làm gì vậy?"