Tình Yêu Từ Người Đàn Ông Mang Mặt Nạ Vàng

Chương 48



Buổi sớm tại một căn biệt thự nhỏ của Vương gia dưới tên Vương Thịnh Quân, Bạch Uyển Nhi thong thả bước xuống giường rồi lê xác đến phòng tắm. Dù đã ở được gần hai tuần nhưng cô vẫn chưa tin được mình đã kết hôn, thỉnh thoảng nhìn lại nhẫn cưới trên tay lại tự hỏi nó từ đâu chui ra.

Thứ duy nhất mà cô nhớ được chỉ là người trong Vương gia đối xử với cô rất tốt, đặc biệt là Vương phu nhân, đôi khi lại cùng cô ra ngoài thoải mái ăn chơi, Vương Thịnh Quân tuy rằng ở bệnh viện vẫn giữ thái độ cau có với cô nhưng ở nhà thì vẫn rất không quá khắc khe với cô, không tốt tính lắm nhưng không đến nỗi xấu.

Hiện tại thì cô đang ở riêng với Vương Thịnh Quân nhưng cuối tuần sẽ về Vương gia để ăn tối với cả gia đình, trước mặt họ cô và anh cũng chẳng cần thân mật mấy, họ thừa biết quan hệ của cô và anh rồi.

Nói chung là cuộc sống sau hôn nhân không đáng sợ như cô nghĩ.

Bạch Uyển Nhi ngồi trước gương buộc tóc tranh thủ ngắm mình đôi chút. Nhan sắc lung linh này được di truyền từ mẹ cô, đôi mắt long lanh tựa như mặt hồ khi thu về, đôi mày ngang cùng cặp mi dài tạo thêm chiều sâu đôi mắt, sống mũi cao làm gương mặt cô trở nên hài hoà, thanh lịch hơn, hai bên khoé môi cong nhẹ lên, tạo cho người nhìn một cảm giác tươi tắn, thoải mái. Tuy không thuộc trường phái quyến rũ và gương mặt có hái ra tiền như Thiên Tuệ nhưng cô vẫn rất quan tâm đến vẻ ngoài của mình.

Dù sao thì cô cùng là phụ nữ, yêu cái đẹp thì không bao giờ sai, hơn nữa cô còn có tiền.

“Bạn em được giải oan hai ngày nay, tuần này trực ca hai mà không tính đi chơi à.”

Vương Thịnh Quân vừa bước vào phòng thấy cảnh nàng đang ngắm nghía mình trong gương rồi hỏi.

Mẹ anh từng nói rằng: ‘Phụ nữ càng xinh đẹp, càng giỏi giang, càng độc lập thì càng yêu bản thân’ thực sự là không sai vào đâu được mà.

Trong khi những người phụ nữ khác yêu tiền như sinh mạng còn cô lại yêu bản thân gần như phát rồ, ngoảnh đi ngoảnh lại vẫn thấy đáng yêu.

“Có chứ, đi một chút rồi đến viện luôn.”

Bạch Uyển Nhi lấy điện thoại cho vào túi xách rồi lách qua người Vương Thịnh Quân đi mất hút.

“Nhắc cô ấy nhớ bật định vị.”

Vương Thịnh Quân nhìn theo bóng lưng Bạch Uyển Nhi khuất sau cửa chính của biệt thự mà trong lòng dâng lên một cảm giác bất an trùng trùng, tiềm thức bỗng dưng liên tục réo chuông cảnh báo không được để cho cô đi.

Người làm nghe xong thì lẳng lặng đến một góc khuất gọi vào di động trên xe theo lời Vương Thịnh Quân.

...

Bạch Uyển Nhi vừa cài dây an toàn xong thì nhận được cuộc gọi. Vương Thịnh Quân muốn cô bật định vị để làm gì? Không phải muốn giám sát cô đấy chứ? Vài câu hỏi cứ bay lung tung trong đầu làm cô cảm thấy rất khó chịu nhưng rồi cô nghĩ vẫn nên làm theo lời anh thì hơn.

Chiếc xe dừng lại ngay trước một quầy bánh bao hấp bên lề dường. Cô vốn rất thích thứ bánh mềm mềm xốp xốp này nhưng vì ba mẹ cô là người khá nghiêm trong quản thúc con cái nên cô cũng rất ít khi được ăn ở những quán vỉa hè như thế này. Bạch Uyển Nhi vui vẻ cầm một bọc bánh bao nóng hổi quay trở lại xe.

Bỗng dưng một người đàn ông lạ mặt xong tới nắm lấy tay cô rồi khóc lóc nói.

“Vợ à, anh biết lỗi rồi, về nhà thôi, anh không sống thiếu em được.”

Nói rồi anh ta kéo cô thẳng vào trong xe mặc cho cô ngơ ngác vùng vẫy.

“Anh là ai? Tôi đâu có quan hệ gì với anh? Thả tôi ra.”

“Vợ chồng mới cưới cãi nhau là chuyện bình thường thôi ấy mà, bọn trẻ nay càng ngày càng ấu trĩ, giận dỗi một tí đã quay lưng với nhau.”

Một người đàn ông khác bước đến quán vô tư cầm một chiếc bánh bao đưa lên miệng nhai nhồm nhoàm rồi vừa nhìn chủ quán tay lại chỉ về phía Bạch Uyển Nhi đang bị lôi đi.

“Cô Lý à, chuyện hôm đó cũng chỉ là hiểu lầm thôi, mong cô bỏ qua cho, tôi và anh Lý chỉ là bạn thôi không phải như cô nghĩ đâu.”

Một người phụ nữ chạy đến đẩy Bạch Uyển Nhi vào trong rồi luôn miệng xin lỗi.

Bạch Uyển Nhi bị hai người họ nhét vào trong xe, người đàn ông khởi động cho xe chạy rẽ sang một con đường khác.

“Cuối cùng các người muốn gì? Tiền phải không? Tôi có đủ tiền cho các người.”

Bạch Uyển Nhi dùng hết sức vùng vẫy khỏi tay người phụ nữ kia rồi lấy giọng thật bình tĩnh muốn ngỏ ý thương lượng.

“Cô đừng tưởng chúng tôi ngu, chỉ cần cô được an toàn thì chúng tôi cho dù có cầm bao nhiên tiền đi chăng nữa cũng không thể thoát khỏi hai nhà Vương-Bạch được.”

Người phụ nữ ngồi bên cạnh vồ lấy cô như một con mèo vồ chuột, áp sát thân thể mảnh mai của cô vào ghế xe rồi dùng băng keo bịt chặt miệng cô lại, cô ta cũng rất nhanh chóng làm điều tương tự với tay và chân cô.

“Cho cô ta uống thuốc chưa?”

Người đàng ông đang lái xe nhìn Bạch Uyển Nhi qua kính chiếu hậu bằng ánh mắt thèm thuồng, ranh mãnh.

Người phụ nữ nghe xong liền lấy ra một vỉ thuốc màu trắng chỉ có duy nhất một viên rồi lột miếng băng keo trên miệng ra và bóp miệng cô, ép cô uống thứ thuốc đó vào, miệng vẫn không quên lầm bầm.

“Chỉ có thế là nhanh.”

Bạch Uyển Nhi bị ép nuốt thứ thuốc đó vào trong bụng, tuy không biết được nhãn mác rõ ràng gì của viện thuốc nhưng dựa trên ánh mắt của người đàn ông vào thái độ của người phụ nữ thì cô chắc chắn đây là...