Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 22: Một câu xin lỗi là xong rồi sao?



Cô ta cảm nhận được, sự cảnh cáo trong ánh mắt của anh, nếu như cô ta tiếp tục không dụng tâm chọn đồ, có thể cô ta sẽ gặp nguy hiểm. Ánh mắt u ám sâu không thấy đáy của người đàn ông trước mắt tạo cho người khác cảm giác rất cường đại, anh có bản lĩnh như thế.

Cho nên nhân viên vội vàng đem sản phẩm vip trong tiệm ra, sau đó theo Thẩm Cửu đi vào trong phòng thử đồ.

“Chiếc váy này rất quý giá, tôi cùng cô đi thử.” “Không cần đâu, tự tôi thay là được.”

Thẩm Cửu không quen có người nhìn cô cởi quần áo.

Nhân viên không chịu, bất mãn trách móc: “Cô làm sao vậy? Chiếc váy đắt như

vậy cô không để tôi giúp cô, cô nếu như làm hỏng cô đền nổi không?”

“Tôi…”

“Cô cái gì mà cô, nhìn bộ đồ cô mặc trước đó đều là cái gì chứ, một đống rác, hay lắm à mà đến đây thử đồ? Bởi vì có người chống lưng cho cô hay sao?”Sau khi thay vài bộ, nhân viên biết Thẩm Cửu là người hiền lành, bèn khi dễ khi cô.

Thẩm Cửu không nói chuyện, bởi vì bị nói trúng tâm tư cho nên có hơi khó chịu.

“Được rồi được rồi, tự cô thử đỉ, tránh lát nữa lại cáo trạng tôi.” Nhân viên trực tiếp vứt bộ đồ cho cô, sau đó rầm một tiếng đóng cửa đi ra ngoài.

Thẩm Cửu cầm chiếc váy, đứng ngây ngốc ở đó.

Một lúc sau, Thẩm Cửu thay chiếc váy đó vào.

Chiếc váy quả thật như lời nhân viên

nói, rất đắt giá, khác nhau rất nhiều với mấy chiếc váy già chát cô thử trước đó.

Sau khi thay xong, Thẩm Cửu bèn nhấc váy đi ra, sau đó đi về phía Dạ Âu Thần. Nhưng lần này chỗ đó lại trống không, một người cũng không có, trong lòng Thẩm Cửu rét lạnh một trận.

Sao không thấy người nữa rồi?

Chẳng lẽ chê mấy bộ đồ cô thấy trước đó đều quá xấu? Cho nên tức giận bỏ cô chạy rồi? Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu nhấc váy rảo bước đi vào phòng thử đồ, khi đi qua chỗ gương soi thì lại nghe thấy giọng nói quen thuộc.

“Anh yêu, chiếc váy này em mặc như thế nào?”

“Điều này còn cần hỏi hay sao? Điệp Nhi mặc cái gì cũng đều đẹp nhất.”

Bước chân của Thẩm Cửu vì thế mà khựng lại, sau đó bước chân không khống

chế mà đi qua một bên, giá quần áo lớn che chắn cơ thể của cô, nhưng lại khiến ánh mắt của cô ở trong khe hở của giá quần áo, nhìn rõ ràng hai người đó.

Lâm Tuấn và tiểu tam kia.

Hai người thân mật dán với vào nhau, bụng của người phụ nữ đó đã rất to, chiếc váy cầm trong tay rõ ràng đã không mặc được nữa.

“Đáng tiếc bây giờ không mặc được.” “Không sao, chỉ cần Điệp Nhi thích, vậy thì mua, đợi em sinh con xong thì mặc.”

“Cảm ơn ông xã, anh đối với em thật tốt.”

Thẩm Cửu không lên tiếng tay siết chặt thành nắm đấm, trước đây Lâm Tuấn đâu từng đối với cô ngọt ngào như vậy? Không ngờ hôm nay đụng phải bọn họ ở nơi này.

Ánh mắt của tiểu tam nhìn sang bên

này, Thẩm Cửu giật mình, vô thức lùi lại trốn đi.

Khi xoay người lại không cần thận đụng phải nhân viên đi đến tìm cô, nhân viên sau khi bị cô đụng trúng, vô thức đưa tay túm chiếc váy của Thẩm Cửu, Thẩm Cửu bị cô ta kéo cùng ngã ra đất, đồng thời nghe thấy tiếng xoẹt, tiếng chiếc váy bị Xé.

Âm thanh đó thu hút các khách hàng khác trong cửa hàng, bao gồm Lâm Tuấn và tiểu tam đó của anh ta.

Nhân viên sau khi ngã ra phát hiện chiếc váy đã hỏng thì rất hoảng, vội vàng bò dậy, chỉ vào Thẩm Cửu.

“Cô có biết chiếc váy này bao nhiêu tiền không, cô vậy mà cố tình làm hỏng.”

Thẩm Cửu ngã mà sững người, cô chỉ là vô thức muốn tránh né ánh mắt, không muốn để bọn họ bị phát hiện mình cũng ở đấy, không ngờ sau lưng có người, xoay

người thì dừng lại, bị nhân viên chỉ như vậy, cô đứng dậy cúi đầu liếc nhìn, mới phát hiện trang trí bên trên chiếc váy vậy mà rơi xuống, còn lộ ra bả vai trắng nõn, mắt thấy những người khác trong cửa hàng đều vây lại, Thẩm Cửu bị dọa sợ đưa tay ôm bả vai, khẩn trương nói: “Xin lỗi, tôi không phải cố ý.”

Nhân viên cười lạnh: “Xin lỗi? Chiếc váy này chính là trân phẩm của cửa hàng, hôm qua mới gửi từ Ý về, giá trên 900 triệu, một câu xin lỗi của cô thì xong rồi sao? Cô có thể khôi phục chiếc váy về nguyên trạng không?”

Thẩm Cửu cắn môi dưới, nhỏ giọng nói: “Tôi, bồi thường cho cô, nhất định!”

“Bồi thường? Bồi thường thế nào?” Giọng nói chỉ trích của nhân viên càng lúc càng lớn, những người khác trong cửa hàng đều vây lại.

Bị mọi người vây lại chỉ chỉ trỏ trỏ như

vậy, mặt mày Thẩm Cửu gần như trắng bệch, trước mắt xuất hiện từng trận mơ hồ.

“Yo, đây không phải Thẩm Cửu sao?” Tiểu tam cùng Lâm Tuấn đi tới nhìn thấy dáng vẻ lếch thếch của Thẩm Cửu thì không nhịn được mà nhếch môi cười, chế giểu nói: “Một người bình thường chỉ mặc đồ chợ, một bộ quần áo chỉ có mấy chục hoặc trên trăm nghìn vậy mà chạy đến cửa hàng cao cấp sao? Còn làm hỏng váy của người ta nữa, Thẩm Cửu, cô đến phá à?”

Nhân viên bên cạnh nghe thấy thế, đột nhiên trợn to mắt: “Cô nói cái gì? Thì ra cô cố tình đến phá sao? Chiếc váy này ít nhất phải 900 triệu, cô đền đi!”

Tiểu tam cười trầm thấp thành tiếng, tiếng cười đó giống như tiếng chuông bạc léo lắt: “Cô ta lấy đâu tiền mà đền chứ? Tiền lương trước đây của cô ta mỗi tháng

mới chỉ được hơn 9 triệu, bây giờ công việc cũng mất rồi, sợ rằng ngay cả đồ rởm cũng không mua được.”

Thẩm Cửu nghe thế, càng dùng sức cắn môi.

Cô ta đối với mình hiểu sâu như vậy, là Lâm Tuấn nói cho cô ta?

“Tôi nói này Thẩm Cửu, cô nếu như thật sự không đền nổi, không bằng cầu xin Lâm Tuấn đi, có thể Lâm Tuấn sẽ nể tình trước đây mà giúp cô cũng không chừng.”

Nghe thế, tay của Thẩm Cửu run rầy, vô thức nhìn về phía Lâm Tuấn.

Khi hai người nhìn nhau, Lâm Tuấn sững người, đáy mắt vụt qua một tia không tự nhiên, dù sao là vợ chồng lâu như vậy, cho dù không có tình yêu, nhưng lại nuôi dưỡng được một ít tình thân.

Lúc này nhìn thấy cô bị người khác chỉ

chỉ trỏ trỏ, cũng có hơi không nhẫn tâm. Nhưng… “Lâm Tuấn, em muốn giúp cô ta sao?”

Lâm Tuấn cúi thấp đầu, nhìn gương mặt kiều diễm của Tô Mạn Điệp bên cạnh, ho khẽ một tiếng ôm lấy cô ta: “Điệp Nhi, anh sao có thể giúp người phụ nữ khác ngoài em chứ? Đặc biệt là loại phụ nữ cố tình đến cửa hàng phá rối, càng không đáng phải giúp.”

Những lời này đã lọt vào tai của Thẩm Cửu không sót một chữ, giống như kim đâm.

Rét lạnh, môi dưới của Thẩm Cửu bị cô cắn chảy máu.

“Aiya, anh yêu, mặc dù cô ta đến đây làm loạn thì rất đáng ghét, nhưng cô ta bây giờ thật đáng thương, chiếc váy đó 900 triệu, cô ta hôm nay không đền nổi, có phải sẽ bị giữ ở đây không?”

Câu nói này đã nhắc nhở nhân viên, nhân viên lập tức lấy điện thoại ra: “Tôi bây giờ báo cảnh sát!”

Thẩm Cửu đột nhiên ngẩng đầu, báo cảnh sát?

“Loại phụ nữ này, lòng hư vinh lớn, không có tiền còn vào cửa hàng thử đồ của người ta, không mua còn làm hỏng! Nhất định phải báo cảnh sát!”

Có mấy người xem nhiệt tình phụ họa.

“Phải đó phải đó, mấy người nhìn dáng vẻ của cô ta đỉ, tóc tái còn rối, sao lại để loại người này vào trong cửa hàng chứ?”

“Phụ nữ bây giờ đều không biết bản thân là loại mặt hàng gì, cô ta sẽ không cho rằng mình vào đây thử chiếc váy thì thật sự sẽ sang lên sao? Ha, bây giờ chiếc váy hỏng rồi, đền nổi không? Thật là tức cười chết đi được, lát nữa cảnh sát đến, bắt loại phụ nữ này đi giáo dục một bận, nếu không lần sau sẽ vẫn thế này!”

Tiếng cười chế giễu và ánh mắt khinh bỏ từ mọi hướng ập đến, khiến mặt mày Thẩm Cửu hoảng hốt, sống ở tầng thấp lâu như vậy, đột nhiên bước vào cái giới này, cô vốn dĩ không có tự tin.

Nhưng Dạ Âu Thần và Lang An đột nhiên lại không thấy đâu nữa.

Cô cũng không biết là có chuyện gì, tại sao sau khi cô đi thử chiếc váy này bước ra thì bọn họ không thấy bóng dáng đâu nữa, có thể là cảm thấy cô mặc thật sự không đẹp, cho nên bỏ cô lại rồi.

Nghĩ đến đây, trong lòng Thẩm Cửu khó chịu muốn mất mạng, mắt dần dần đỏ lên.

Cô khẽ ngẩng đầu, nhìn những người xung quanh vây lại chỉ chỉ trỏ trỏ cô, giọng nói mắng chửi và ánh mắt khinh bỉ khiến cô không ngẩng đầu lên được, cơ thể nhỏ nhắn run rầy, loại cảm giác tuyệt vọng này khiến cô gần như muốn ngất di.

Thẩm Cửu có một chứng bệnh, chính là

khi căng thẳng hoặc tuyệt vọng đến cực điểm thì sẽ ngất di.

Rõ ràng trước mắt đã dần dần tối đen, cô gần như không nhìn rõ mặt mũi của những người trước mắt nữa…

Bóng đen gần như muốn nuốt chửng cô.

Khi Thẩm Cửu không chống đỡ được nữa, cơ thể ngã về phía sau, một bàn tay lớn đã kịp thời đỡ lấy cô…