Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 12: Không dám đi?



Nhưng lúc này, Đường Hoan nhanh chóng nhớ ra, trong tay cô dường như vẫn thiếu một thứ.

“Bây giờ em hai tay trống không, anh có chắc chúng ta sẽ không phí công đi chuyến này?”

Kể từ giây phút cô rời khỏi nhà họ Đường, cô không hề mang theo sổ hộ khẩu.

Khi cô định nói rõ tình hình, cô không bao giờ nghĩ Đoạn Kim Thần sẽ ném cho cô một cuốn sổ nhỏ màu đỏ được lấy từ chiếc cặp bên cạnh.

“Sổ hộ khẩu” Ba chữ cái màu vàng in rất rõ ràng.

Đường Hoan lật ra xem, trang đầu tiên chính là trang hộ khẩu của cô, trên mặt cô không giấu được sự kinh ngạc.

“Cuốn sổ hộ khẩu này, anh, anh lấy nó từ đâu vậy?” Đường Hoan ngạc nhiên đến mức mặt cứng đơ lại, cô nhất thời không biết biểu cảm sao cho phù hợp.

Đoạn Kim Thần vẫn một vẻ mặt bình tĩnh, nhẹ nhàng trả lời cô: “Đối với anh mà nói, muốn lấy được thứ này cũng không phải chuyện gì khó khăn.”

Đường Hoan ngẩn ra, nắm chặt lấy sổ hộ khẩu trong tay.

Đồng thời, cô bắt đầu cảm thấy sợ hãi, người đàn ông này sở hữu một khả năng mạnh mẽ mà cô không thể đo đếm được, mặc dù cô sớm đã có linh cảm, nhưng khi cô nhìn thấy khả năng hô mưa gọi gió của người đàn ông này hết lần này đến lần khác, trong lòng cô không khỏi cảm thấy sợ hãi.

Sau khi hoàn thất thủ tục, Đường Hoan nhìn bức ảnh chụp chung của hai người, khóe miệng lộ ra một sự chế giễu, cô cất giấy chứng nhận kết hôn vào túi của Đoạn Kim Thần. Sau đó ném cho anh ta một câu: “Anh hãy giữ thứ này đi.”

“Ba ngày sau sẽ là đám cưới của chúng ta.” Giọng Đoạn Kim Thần lạnh lùng: “Những người cần mời anh đã cho người gửi thiệp mời, còn về bên nhà họ Đường và Đoạn Lâm Phong, sẽ do em đích thân đi mời.”

Mở tấm thiệp mời ra, bên trong tên của cô và Đoạn Kim Thần được in bằng mạ vàng.

Tuy nhiên thứ này bây giờ sẽ trở thành vũ khí duy nhất trong tay để cô có thể công kích Đoạn Lâm Phong và Đường Vãn Tình.

Sau khi bắt xe, Đường Hoan ước tính Đoạn Lâm Phong đã hết giờ làm việc, cô liền đi đến công ty của anh ta.

Nhìn thấy cô đến, một nhân viên bảo vệ ở cửa liền vội vàng cầm một chiếc dùi cui đi đến và cản đường cô: “Thưa cô, tổng giám đốc Đoạn có lệnh, không cho phép cô vào đây.”

Xem ra Đoạn Lâm Phong sợ cô sẽ đến công ty gây rối nên đã ra tay trước để ngăn cản cô.

Đường Hoan suy nghĩ một chút, trên mặt lộ ra một nụ cười khinh bỉ, cô lạnh lùng nói: “Cút ra.”

Cô không có tâm trạng ở đây lãng phí thời gian với một tên bảo vệ, cô giật lấy dùi cui trong tay tên bảo vệ rồi xông vào bên trong.

“Dừng lại cho tôi!” Một giọng nam lạnh lùng đột nhiên vang lên từ phía sau.

Tất nhiên, cô đã quen với giọng nói này.

Đường Hoan quay người lại, đôi mắt dừng lại trên người Đoạn Lâm Phong.

Lúc này, anh ta mặc một bộ âu phục phẳng phiu, mái tóc ngắn sạch sẽ kết hợp với ngũ quan anh tuấn, cả người trông rất nhẹ nhàng khoan khoái.

Đoạn Lâm Phong cảm thấy có chút ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Đường Hoan, đồng thời trong đáy mắt lại lộ ra một tia vui mừng, anh hỏi cô: “Em đến đây làm gì vậy?”

“Không có chuyện gì lớn cả, chỉ là nhận phúc của Đoạn Kim Thần, đến gửi thiệp mời cho anh.” Cô nở một nụ cười và lấy thiếp mời trong túi ra đưa cho Đoạn Lâm Phong.

Thiếp mời....

Anh ta ngây người nhìn hai cái tên trên thiếp mời, vẻ mặt kinh ngạc như bị sét đánh.

Tình cảm nhiều năm như vậy, vậy mà lại vì sự xuất hiện của Đoạn Kim Thần trong hôn lễ phá vỡ thành từng mảnh.

Nhìn nụ cười khinh bỉ của Đường Hoan, Đoạn Lâm Phong chỉ cảm thấy tức giận và không cam lòng.

Đáy mắt phát ra một tia phẫn nộ, anh ta không phân bua gì mà kéo cánh tay Đường Hoan: “Đi theo anh!”

Không cho Đường Hoan bất kỳ cơ hội phản ứng nào, anh nắm chặt lấy cổ tay cô kéo ra ngoài.

Đường Hoan cảm thấy kinh ngạc trước hành động bất ngờ này của anh ta, cô hét lên: “Đoạn Lâm Phong anh định làm gì, thả tôi ra!”

Bất kể Đường Hoan gào thét sau lưng thế nào, Đoạn Lâm Phong vẫn không lay chuyển, cho đến khi kéo Đường Hoan đến một góc tối ở bãi đậu xe dưới tầng hầm anh mới buông tay ra.

Nhưng khi anh ta vừa quay đầu lại liền nhận ngay cái tát mạnh mẽ của Đường Hoan.

Cái tát này Đường Hoan đã dốc hết sức bình sinh mà đánh, Đoạn Lâm Phong nghiêng đầu sang một bên.

Anh ta vô thức ôm lấy bên mặt đị tát đến đỏ ửng rồi quay đầu lại, sắc mặt u ám: “Haha, em đánh anh sao?”

Đường Hoan nghiến răng nói: “Tôi đánh anh thì sao? Cái tát này vốn là anh nợ tôi!”

Đoạn Lâm Phong cảm nhận được sự đau rát trên mặt, lửa giận trong lòng như được châm thêm ngòi, anh bóp chặt lấy tấm thiếp mời của Đường Hoan trong tay: “Tại sao? Tại sao em lại muốn kết hôn với Đoạn Kim Thần?”

Đường Hoan không lấy lại tấm thiếp mời trong tay anh ta, cô cười khẩy: “Ồ, suýt nữa thì quên không nói với anh, hôm qua tôi và anh trai Đoạn Kim Thần của anh đã nhận giấy chứng nhận kết hôn rồi.”

Câu cuối cùng Đường Hoan cố tình nói một cách đặc biệt ngọt ngào và mập mờ.

Hai tay Đoạn Lâm Phong gập thành nắm đấm, bàn tay đang nắm thiệp mời đã trắng bệch vì dùng lực quá mạnh.

Cô cười chế giễu: “Tôi thực sự háo hức muốn xem anh sẽ trông như thế nào khi gọi tôi là chị dâu.”