Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 14: Buông tay



Không đợi Đường Vãn Tình phản ứng lại, Đường Hoan lại đưa thiếp mời cho Đường Vãn Tình: “Ba ngày sau là đám cưới của tôi và Đoạn Kim Thần, đến lúc đó, mong em trai và em dâu sẽ bớt chút thời gian đến tham dự.”

Nói xong, Đường Hoan quay người định rời đi, nhưng dường như cô nghĩ ra điều gì đó, liền quay đầu lại bổ sung thêm một câu: “À đúng rồi, còn về phần bố và dì, xin phiền em dâu hãy chuyển lời giúp tôi.”

Sau khi nói xong những lời này, Đường Hoan không thèm quan tâm đến vẻ mặt ngạc nhiên cực độ của Đường Vãn Tình và Đoạn Lâm Phong liền quay người đi, trong chốc lát khôi phục lại vẻ lạnh lùng.

Cô nắm lấy cánh tay của Đoạn Kim Thần và lạnh lùng nói ra hai chữ: “Đi thôi.”

Đoạn Kim Thần nhìn thấy vẻ kiên định trên khuôn mặt cô, cũng không nói thêm điều gì, bước theo cô rồi lên xe rời khỏi.

Trên xe, Đường Hoan cứ nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, còn Đoạn Kim Thần thì chăm chú lái xe.

Anh cố tình liếc nhìn cô, nhìn thấy sự thẫn thờ trong mắt cô, anh khẽ cười một tiếng, sau đó lại hướng mắt về phía trước.

Nghe thấy tiếng cười của anh, Đường Hoan quay đầu lại và lạnh lùng hỏi: “Anh cười cái gì?”

Đoạn Kim Thần nghe thấy câu hỏi của cô, anh không kiêng dè gì, nhưng vẫn có chút giấu diếm: “Không có gì. Em biết không, thật ra sự biểu hiện của em hôm nay, làm anh rất thất vọng.”

Không đợi cô phản bác, anh lại nói thêm một câu: “Anh vốn cho rằng, em sẽ nhân cơ hội này giày vò lại Đoạn Lâm Phong, nhưng không ngờ rằng, em lại chịu cái tát của người phụ nữ kia?”

Nhắc đến cái tát, Đường Hoan lúc này vô cùng tức giận.

Trên mặt vẫn còn chút đau rát khiến nỗi nhục nhã trong lòng cô càng thêm mãnh liệt.

Cô bực bội bứt tóc ra đằng sau, thầm chửi một câu: “Mẹ kiếp.”

Cơn gió lạnh ngòai cửa sổ tạt vào mặt cô, nhưng cô vẫn không thể bình ổn lại tâm trạng trong lòng.

Thực sự không thể chịu đựng được những dằn vặt và bực bội trong lòng, cô quay đầu ra hỏi anh: “Anh có thuốc lá không?”

Nghe thấy câu này, Đoạn Kim Thần khẽ cười rồi lấy ra một bao thuốc lá và một cái bật lửa từ trong túi áo ném cho Đường Hoan.

Đường Hoan bắt lấy bao thuốc, cô rút ra một điếu thuốc và châm lửa, cô nghiêng đầu nặng nề hít một hơi, sau đó ngửa đầu nhả ra một làn khói.

Không lâu sau, trong xe tràn ngập mùi khói thuốc.

Đoạn Kim Thần ngửi thấy mùi này mặt vẫn không biến sắc, còn người phụ nữ dường như hút quá nhanh, bị sặc khói ở khoang mũi và cổ họng gây ra một cơn ho dữ dội.

Anh lại cười khầy nhưng vẫn không nói gì. Cảm nhận được sự mỉa mai đến từ Đoạn Kim Thần, Đường Hoan dụi tàn thuốc rồi ngả đầu vào ghế.

Cô nhắm mắt lại rồi đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, tại sao hôm nay anh lại ở đó?”

Mặc dù hôm nay anh đã nói rõ lý do ở bãi đậu xe, nhưng khi cô nghe nó thì cảm thấy cái lý do này quá mức gượng ép.

Cô đang suy nghĩ thì giọng nói của Đoạn Kim Thần lọt vào tai.

“Anh ở gần đó gặp được một đối tác kinh doanh tình cờ đi ngang qua, khi cậu ta vừa tiến vào bãi đậu xe thì nhìn thấy cảnh em bị Đường Vãn Tình cho một cái bạt tai.”

Anh không hề che giấu sự nhạo báng và châm chiếm trong lời nói của mình.

Nhưng lúc này, Đường Hoan đã không còn quan tâm đến những gì vừa xảy ra nữa rồi, bởi vì tâm trí cô vẫn đang nhớ đến hình ảnh cô độc của Đoạn Lâm Phong ở bãi đậu xe vừa nãy.

Những lời anh ta nói giống như một lưỡi dao sắc bén, cắt đứt trái tim cô.

Khoảng thời gian vài năm bên nhau, cô thậm chí đã lên kế hoạch cho tương lai, tiếc là lần gặp mặt tiếp theo, anh đã trở thành chồng của kẻ thù của cô. Điều nực cười hơn là, cô không những từ tình đầu trở thành kẻ thứ ba, mà còn bị người phụ nữ điên khùng Đường Vãn Tình đánh một cái.

Nghĩ đến những điều này, trong mắt cô đột nhiên xuất hiện một tia thù hận.

Nhìn thấy sự thay đổi trên khuôn mặt của Đường Hoan, Đoạn Kim Thần vẫn không biến sắc, anh cười khẩy: “Theo anh thấy, hôm nay em bị đánh cũng là đáng đời.”

Nghe vậy, sắc mặt Đường Hoan lạnh thêm mấy độ: “Đoạn Kim Thần, anh có ý gì?”

“Yên tâm, anh không có gì khác đâu.” Đoạn Kim Thần nhún vai, nhướn mày một cách thoải mái: “Đáng đời mà anh nói, chính là nói theo nghĩa đen.”

Sau khi nghe câu trả lời của anh, Đường Hoan không muốn tiếp lời, cô lại lấy một điếu thuốc ra rồi châm lửa, sau đó ném chiếc bật lửa lên trước tay lái của anh, va mạnh một tiếng, như thể đang trút giận.

Nhưng cô chưa hút được mấy hơi, một bàn tay to lớn đột nhiên vươn ra nắm lấy cổ tay của cô

Cô nhín mày không vui: “Anh làm gì vậy? Bỏ tay ra!”

Đoạn Kim Thần vẫn tập trung lái xe, nghe thấy giọng nói có chút khó chịu của cô, anh bình thản nói: “Hút thuốc sẽ ảnh hưởng đến việc mang thai sau này, anh nghĩ là em biết điều này.”

Nghe thấy cụm từ nhạy cảm sinh con đẻ cái, Đường Hoan cười khẩy rồi rút tay ra khỏi sự kìm kẹp cứng rắn của anh.

Cô cười nhạo một tiếng và nhìn chằm chằm vào góc nghiêng của anh: “Haha, sao vậy? Lẽ nào anh còn muốn em sinh con cho anh sao?”

Mặc dù cô không biết người đàn ông này cả ngày nghĩ cái gì, nhưng tóm lại, muốn cô sinh con cho Đoạn Kim Thần là chuyện không thể.

Nhìn qua gương thấy sự khinh bỉ và chế giễu trong đôi mắt của cô, Đoạn Kim Thần nhìn cô một lúc lâu với đôi mắt sâu thẳm.

Ngay lập tức, chiếc xe lái đến một ngã tư.

Anh đột nhiên đạp phanh, Đường Hoan không kịp ngồi vững, cơ thể liền nhào về phía trước, điếu thuốc trên tay đã bị cô bẻ gãy vì sự lo lắng cao độ vừa rồi.

Khi cô kịp định thần lại, quay đầu ra định mở miệng thì bị cắt ngang bởi những lời nói của Đoạn Kim Thần: “Anh đính chính lại một chút, không phải muốn mà là bắt buộc, bởi vì sinh con cho anh cũng là nghĩa vụ của em.”

“Nếu em cứ không muốn sinh thì sao?” Cô cứ muốn chống đối anh, hơn nữa ánh mắt nhìn anh của cô vô cùng cứng rắn.

Khoảnh khắc Đoạn Kim Thần nghe thấy câu nói này, trong mắt anh lộ ra một sự tức giận, nhưng rất nhanh, sự tức giận này đã dễ dàng bị Đoạn Kim Thần che đậy lại.

Anh nở một nụ cười xấu xa, tay trái đặt trên vô lăng, tay còn lại vòng ra sau gáy cô, kéo cô lại gần anh.

Giọng nói vô cùng mờ ám: “Nếu như anh đã có khả năng khiến em mang thai, thì cũng sẽ có khả năng để em sinh nó ra, cho nên việc sinh hay không sinh, không do em quyết định.”

Sau khi nói xong những điều này, Đoạn Kim Thần buông cô ra, anh cười một tiếng rồi lại khởi động xe.

…..

Trong phòng ngủ, Đường Vãn Tình ngồi trên giường và nhìn vào cuốn sách trên tay.

Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, Đoạn Lâm Phong vừa mới tắm xong khoác một chiếc áo choàng tắm đi ra ngoài, anh liếc nhìn Đường Vãn Tình đang ngồi trên giường và nói một cách thờ ơ: “Chưa ngủ à?”

Đường Vãn Tình không lên tiếng, nhưng động tác tay hơi dừng lại một chút, sau đó tiếp tục lật sách.

Đoạn Lâm Pong cảm thấy có chút bối rối trước thái độ của Đường Vãn Tình và bầu không khí lúc này, đồng thời anh lại nghĩ đến sự việc ở bãi đậu xe ngày hôm nay.

Anh bước tới giường và ngồi xuống, khuôn mặt anh tuấn nở ra một nụ cười lãnh đạm, anh đưa tay ra xoa xoa mặt cô, giọng nói dịu dàng: “Sao vậy? Em vẫn còn tức giận chuyện hôm nay sao?”

Đường Vãn Tình nhíu mày, cô trực tiếp đẩy Đoạn Lâm Phong ra rồi ném ra một câu: “Aiya, đừng chạm vào tôi!”

Đoạn Lâm Phong chỉ mỉm cười ngượng ngùng, anh trực tiếp lên giường rồi ôm Đường Vãn Tình vào lòng, đôi môi nhẹ nhàng chạm vào vành tai cô, rồi thổi một luồng khí nóng vào tai cô: “Được rồi, vợ à, em đừng giận nữa.”

Câu nói không hề che giấu đi sự ham muốn, Đường Vãn Tình có thể nhận ra ý đồ của anh.

Mặc dù cơ thể cô khẽ run lên một cách nhạy cảm, nhưng cô vẫn đẩy anh ra một lần nữa, rồi lạnh lùng nói: “Cách xa tôi một chút!”

Hai lần bị từ chối, Đoạn Lâm Phong có chút không vui, anh ngồi dậy giật lấy cuốn sách trong tay Đường Vãn Tình.

Nhưng không đợi anh kịp mở miệng, Đường Vãn Tình liền kéo chăn ra, cô lật người và đứng dậy, hai mắt nhìn thẳng vào Đoạn Lâm Phong, giơ ngón tay chỉ ra cửa: “Ra ngoài! Lập tức cút ra ngoài cho tôi…”

“Đường Vãn Tình em…”

Nói được một nửa thì một chiếc gối đập mạnh vào người Đoạn Lâm Phong, ngọn lửa trong lòng dường như bị một cái gì đó châm ngòi.

Anh ta ném cái gối xuống sàn, một tay túm lấy Đường Vãn Tình rồi kéo mạnh cô về hướng mình, cổ họng khàn khàn lập tức thay đổi, sự dịu dàng lúc nãy liền trở nên lạnh lùng và âm u: “Đường Vãn Tình, hôm nay rốt cuộc em phát điên cái gì vậy?”

Thấy anh ta tức giận như vậy, trong lòng Đường Vãn Tình hơi trầm xuống, nhưng nội tâm vẫn tràn đầy sự oán hận đối với việc Đoạn Lâm Phong đã che chở cho Đường Hoan ngày hôm nay.

Cô dùng hết sức mình thoát khỏi bàn tay của anh, đôi môi khẽ nhếch lên, trong cổ họng phát ra vài tiếng hừ lạnh.

“Haha, hôm nay vì tình cũ mà anh thực sự rất hào hiệp, từ đầu đến cuối không chỉ bắt tôi xin lỗi con tiện nhân đó, mà còn khiến tôi mất mặt! Anh vẫn còn mặt mũi nói tôi nổi điên sao?”

Đoạn Lâm Phong nghe thấy những điều này trong lòng cực kỳ tức giận, không hề cảm thấy mình đuối lý, ngược lại quay ra trách móc cô: “Anh đã nhắc nhở em rồi, làm việc đừng có bốc đồng như vậy, hôm nay không phải là anh cố ý che chở cho Đường Hoan, hơn nữa Đoạn Kim Thần cũng có mặt, anh không thể không làm như vậy!”

“Không thể không làm như vậy? Haha, anh nói thật dễ nghe, ai cũng biết Đường Hoan là đôi giày rách anh đã đeo qua, bây giờ lại không biết gặp may mắn gì mà bị anh trai anh nhặt được!”

Đường Vãn Tình càng nói càng tức giận, mặt đã đỏ đến tận cổ: “Nếu sớm biết như vậy, lúc đầu tôi lên lựa chọn gả cho anh trai anh! Để cuối cùng con tiện nhân kia được hưởng lợi!”

Câu nói cuối cùng Đường Vãn Tình không hề suy nghĩ gì mà trực tiếp thốt ra.Nhưng ngay khi câu nói vừa thốt ra, Đường Vãn Tình liền cảm thấy có chút hối hận.

Khi cô chú đến biểu cảm của Đoạn Lâm Phong, sắc mặt anh đã tối sầm và cực kỳ đáng sợ.

“Chồng à, em….”

Nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề, Đường Vãn Tình lập tức hạ thấp thái độ và đi lên nắm lấy cánh tay Đoạn Lâm Phong: “Chồng à, anh hãy nghe em giải thích, vừa nãy em, em không có ý đó….”

Lúc này, sự phẫn nộ trong đôi mắt Đoạn Lâm Phong đang bùng cháy, lửa giận phát ra đó dường như muốn nuốt chửng Đường Vãn Tình.

“Chồng à, em thật sự không có ý đó, em chỉ là…”

Dưới đôi mắt đang trợn lên vì tức giận của Đoạn Lâm Phong, trong lòng Đường Vãn Tình bồn chồn không yên.

“Haha, không phải ý đó sao?” Đoạn Lâm Phong đột nhiên cười khẩy rồi trực tiếp ném Đường Vãn Tình lên giường, tức giận hét lên: “Nếu như đã hối hận như vậy, cảm thấy uất ức như vậy, thì hãy ly hôn rồi đi tìm anh ta đi!”