Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 151: Chuyển đi



Đôi mắt sâu thẳm của anh giống như một cái hố đen khiến cho người ta nhìn không rõ bên trong rốt cuộc chứa đựng cái gì?

Tại sao anh luôn tàn nhẫn với cô như vậy? Tại sao phải trói buộc cô ở bên mình? Chỉ cần anh sẵn lòng, có rất nhiều phụ nữ sẵn sàng chờ đợi anh.

Trước đây cô luôn nghĩ anh có quan tâm đến cô hay không? Dù chỉ là một chút cũng được, nhưng thực tế lại tát thẳng vào mặt cô.

Mỗi khi gặp chuyện, anh chỉ biết dùng thân phận của mình để trấn áp cô, lần nào cũng chỉ ép buộc cô làm những chuyện mà cô không muốn.

Những hành động của anh vô tình đang rắc muối vào vết thương của cô, trái tim cô đã có quá nhiều lỗ hổng từ lâu rồi.

“Có gì không nỡ chứ, em không thích anh, đừng tưởng rằng em không biết anh đang nghĩ cái gì, anh không hề coi em là vợ anh, từ nay về sau chuyện của em không liên quan gì đến anh, anh muốn làm gì thì làm, em không quan tâm và cũng không muốn quan tâm.”

Nghe giọng nói xuyên thấu tâm can của cô, sắc thái trong mắt Đoạn Kim Thần ngày càng phức tạp, lẽ nào cô muốn rời khỏi anh như vậy sao? Nôn nóng muốn ở bên cạnh Giang Chi Thịnh đến mức đó?

Không, cô là người phụ nữ của anh, anh tuyệt đối không cho phép cô ở bên cạnh người đàn ông khác.

“Anh nói rồi, chuyện này không đến lượt em nói.” Anh đột nhiên đè Đường Hoan xuống bàn làm việc giống như bị mất kiểm soát, Đường Hoan chống tay ra sau vô tình gạt hết đống tài liệu của anh xuống đất.

Sàn nhà vốn đang sạch sẽ giờ đã trở nên lộn xộn, nhưng Đường Hoan không quan tâm nhiều như vậy, cô không ngừng đẩy anh ra, trong đầu đều là hình ảnh anh cưỡng bức cô: “Đoạn Kim Thần, anh đứng dậy mau! Em nói rồi chúng ta phải ly hôn, anh là đang cưỡng bức trong hôn nhân, thả em ra.”

Cô biết tính khí của Đoạn Kim Thần. Nếu như chọc giận anh, chưa biết chừng anh sẽ ép buộc cô làm chuyện đó.

Thư ký đang làm việc bên ngoài nghe thấy tiếng đồ vật rơi xuống đất, trong lòng lo lắng hai người sẽ xảy ra chuyện liền vội vàng chạy vào. Khi nhìn thấy tư thế nam trên nữ dưới của họ, cô nhất thời sững sờ đứng yên tại chỗ quên mất phản ứng, một lúc lâu sau mới ấp úng nói: “Tổng...Tổng giám đốc, tôi....không phải cố ý đâu...”

Cô thư ký lo lắng đến nỗi mồ hôi nhễ nhại, trong lòng không ngừng khóc lóc, cô đã phá hỏng chuyện tốt của hai người bọn họ, lần này Tổng giám đốc chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô đâu.

Thư ký đột ngột xuất hiện khiến Đoạn Kim Thần nhìn về phía cửa, Đường Hoan nhân cơ hổi đẩy anh ra và chạy ra phía cửa.

Khi đi qua thư ký, cô va phải cô ấy và lao khỏi văn phòng.

Mọi người thấy Đường Hoan vội vã lao ra khỏi văn phòng đều nhìn nhau chằm chằm.

Cô không quan tâm đến những ánh mắt kỳ lạ của mọi người mà lao ra khỏi Đoạn Thị, nhưng sau khi ra khỏi đó, cô mới nhận ra mình không có nơi nào để đi.

Cuối cùng cô đến bệnh viện thăm bà ngoại, nói ra những lời trong lòng với bà.

Cô ở bệnh viện đến chiều mới về biệt thự. Vừa về đến nhà cô đi thằng lên lầu thu dọn đồ đạc. Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Dì Đồng từ phòng bếp đi ra đúng lúc thấy Đường Hoan xách vali xuống lầu, trong mắt dì hiện lên vẻ nghi hoặc: “Phu nhân, cô mang hành lý đi đâu vậy?”

“Tôi chuẩn bị chuyển ra ngoài.” Đường Hoan mặt không biến sắc đẩy vali rồi ngồi xuống sofa.

Mặc dù bây giờ cô vẫn là Đoạn phu nhân, việc dọn ra ngoài cũng sẽ ảnh hưởng đến hai bọn họ, nhưng chỉ cần có thể rời khỏi anh, cô không quan tâm đến bất cứ thứ gì.

Sắc mặt dì Đồng lập tức thay đổi, dì đi đến trước mặt cô và lo lắng nói: “Vậy sao được? Cô là phu nhân của nhà họ Đoạn chúng ta, sao có thể dọn ra ngoài ở được? Nếu như bị người ta biết được không biết sẽ nói cô như thế nào nữa?”

Đường Hoan thản nhiên nói: “Thích nói gì thì nói, không sao.”

“Phu nhân, sao cô có thể nói như vậy?” Dì Đồng không tán thành, thành khẩn nói: “Cô là phu nhân của nhà chúng ta, nhà họ Đoạn cũng là gia đình có máu mặt, rất coi trọng thể diện. Nếu như để ông chủ biết được, không biết sẽ trừng phạt cô như thế nào?”

“Dì cho rằng tôi còn quan tâm đến những thứ này sao?” Đường Hoan khẽ cười và thản nhiên nói: “Dì Đồng, cảm ơn dì đã chăm sóc tôi trong khoảng thời gian qua.”

“Phu nhân....”

“Em đang làm gì vậy?” Một giọng nói lạnh lùng truyền đến, cơ thể cô khẽ run lên, cô quay đầu lại liền nhìn thấy Đoạn Kim Thần đang sải bước tới.

Lời nói còn dang dở của dì Đồng bị mắc kẹt trong cổ họng, thấy Đoạn Kim Thần về, dì bước tới và lo lắng nói: “Cậu chủ, phu nhân nói muốn dọn ra ngoài ở.”

Dì Đồng dù sao cũng là người lớn tuổi trong nhà này, dì có địa vị cao hơn những người làm khác nên mới dám nói chuyện với Đoạn Kim Thần.

Anh cau mày, ánh mắt rơi vào chiếc vali màu đỏ: “Em muốn dọn ra ngoài sao?”

“Đúng vậy.” Đường Hoan dứt khoát thừa nhận và đứng lên nhìn anh: “Nếu như em đã quyết định ly hôn với anh, vậy thì em cũng không cần phải sống ở đây nữa, nhưng anh cứ yên tâm, trước khi anh chưa đồng ý ly hôn, nếu như anh muốn diễn kịch, em vẫn sẽ phối hợp với anh.”

Ban đầu cô đã tự mình ký vào bản thỏa thuận kết hôn, cô nhớ rõ những điều khoản ở trong đó.

Khi họ vẫn chưa ly hôn, bắt buộc phải thực hiện theo thỏa thuận trên hợp đồng, nếu như anh yêu cầu cô phải phối hợp thực hiện.

Trên trán anh nổi đầy gân xanh, sắc mặt u ám đến đáng sợ: “Không được!”

“Anh dựa vào đâu mà ngăn cản em?” Đường Hoan chế nhạo: “Bây giờ em không cần anh giúp nữa rồi, em sẽ tự mình nghĩ cách chữa bệnh cho bà ngoại, không cần anh nữa, anh dựa vào đâu mà cho rằng em phải ở lại đây?”

“Dựa vào mối quan hệ hợp pháp giữa hai chúng ta!” Giọng nói lạnh lùng không có chút nhiệt độ nào: “Đừng quên, anh có thể chữa khỏi bệnh cho bà ngoại thì cũng có thể khiến bà lại tái phát.”

Lời đe dọa trắng trợn khiến cả người Đường Hoan run lên, cô trừng mắt nhìn anh: “Đoạn Kim Thần, anh thật hèn hạ!”

Bàn tay buông thõng bên hông siết chặt lại, cô không nghi ngờ câu nói của anh, Đoạn Kim Thần nhất định có thể làm ra chuyện như vậy.

Người đàn ông lạnh lùng nhếch môi, thân hình cao lớn ngồi xuống ghế sofa, anh hơi ngẩng đầu lên nhìn cô: “Bây giờ em mới biết sao? Đường Hoan, sự kiên nhẫn của anh có hạn. Nếu như em còn nhắc đến chuyện này, anh đảm bảo em sẽ hối hận.”

Nói xong, anh không cho Đường Hoan cơ hội phản ứng mà đứng dậy đi lên lầu, cô tức giận nhìn chằm chằm vào bóng lưng của anh.

Cuối cùng Đường Hoan không thể dọn ra khỏi biệt thự ở Vịnh Nguyệt Hồ, bởi vì cô không thể làm liều, bà ngoại mới khỏe lại chưa được bao lâu, cô không muốn bà lại bị như trước kia.

Cô đành phải mang hành lý lên phòng một lần nữa.

Không đồng ý thì thôi, cùng lắm thì sau này cô coi Đoạn Kim Thần như người vô hình là được chứ gì.

Cô vừa mới đóng cửa phòng và ngồi xuống giường thì điện thoại trong túi vang lên, cô lấy ra xem thì thấy tin nhắn wechat của Giang Chi Thịnh.

“Hoan Hoan, hôm nay tâm trạng đã tốt lên chưa? Nếu như có chuyện gì, hãy liên lạc với anh bất cứ lúc nào, anh sẽ tiếp tục tìm kiếm Vưu Phi, em đừng quá lo lắng.”

Nhìn nội dung tin nhắn wechat, Đường Hoan cảm thấy ấm áp trong lòng, đồng thời cũng cảm thấy có lỗi.

Cô đột nhiên phát hiện cho dù mình có từ chối Giang Chi Thịnh bao nhiêu lần, anh vẫn đối xử tốt với cô như trước.

Ngón tay vô thức chạm lên môi, Giang Chi Thịnh đã từng hôn cô, nhưng cô không hề cảm nhận được bất kỳ sự rung động nào.

Những ngón tay nhấp vào màn hình vài lần, cô rep lại anh, bên kia nhanh chóng đáp lại: “Đừng bao giờ nói lời cảm ơn với anh, đừng lo lắng, mọi thứ đã có anh. Được rồi Hoan Hoan, hay là em đến công ty của anh làm việc đi, công ty anh đúng lúc có một vị trí bỏ trống rất phù hợp với em.”

Đọc xong tin nhắn, Đường Hoan không trả lời lại mà để điện thoại sang một bên, cô nằm trên giường nhìn đèn chùm pha lê trên trần nhà và đắm chìm trong suy nghĩ.

Hiện tại cô muốn chuyển ra Vịnh Nguyệt Hồ còn không được nói gì đến từ chức, hơn nữa bây giờ cô vẫn là Đoạn phu nhân, nếu như đến công ty của Giang Chi Thịnh làm việc nhất định sẽ khơi dậy sự chỉ trích của nhiều người, cuối cùng cô vẫn từ chối anh.

Hiện tại có thể nói mối quan hệ giữa Đoạn Kim Thần và Đường Hoan ngày càng trở nên căng thẳng, hai người sống chung dưới một mái nhà nhưng không chào hỏi cũng không nói chuyện, như thể không nhìn thấy đối phương vậy.

Dì Đồng nhìn thấy cảnh này không khỏi lo lắng.

Ngoài việc đi làm và tan ca Đường Hoan ngày nào cũng đi tìm La Vưu Phi, mỗi ngày cô đều khiến cho bản thân bận rộn để không có thời gian suy nghĩ đến những chuyện khác.

Cuối tuần, sau khi ăn sáng xong, Đường Hoan ra ngoài tìm La Vưu Phi, nhưng vì tạm thời sắp có một bộ phim quốc tế lên sóng nên cô phải đến công ty tăng ca.

Ánh nắng ấm áp chiếu lên người Đường Hoan, cô lang thang đi trên phố không có mục đích chợt nghe thấy đằng sau có người bảo cô dừng lại.

Ngay khi cô dừng bước, một chiếc bình hoa bất ngờ rơi từ trên không xuống và vỡ vụn trên đầu ngón chân của cô.

“Đoàng” một tiếng liền thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

Sắc mặt Đường Hoan tái nhợt vì sợ hãi, trái tim như ngừng đập, cô ngẩng đầu lên nhìn, chỉ kịp thấy một bóng người mơ hồ.

Ánh nắng chói chang khiến cô không mở nổi mắt, khi cô muốn rõ bóng dáng đó thì nó đã biến mất.

Cô cúi xuống nhìn chiếc bình hoa đã vỡ dưới chân rồi vỗ ngực, nếu như không phải vừa rồi nghe thấy có người gọi cô, e là lúc này cô đã trở thành oan hồn dưới bình hoa đó rồi.

Chiếc bình cách cô không quá mười phân, nếu chiếc bình vừa rồi đập vào đầu cô, có lẽ cô đã chết rồi, cô tin chắc chắn đây không phải là tai nạn.

Trong đầu cô chợt hiện lên ánh mắt đố kị của Lương Phỉ Phỉ, cô ta luôn không thuận mắt với cô, nếu như cô ta muốn đối phó với cô cũng không phải là không thể.

Cô cắn môi và quay lại hướng mình vừa đi rồi lấy điện thoại ra gọi cho Giang Chi Thịnh.

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, giọng nói dịu dàng của Giang Chi Thịnh vang lên: “Hoan Hoan.”

“Đại Thịnh, em muốn nhờ anh sắp xếp một người đáng tin cậy để âm thầm bảo vệ em, em cảm thấy có người đang bắt đầu hành động rồi.”

Trước khi tìm thấy La Vưu Phi, cô tuyệt đối không cho phép bản thân xảy ra bất kỳ tai nạn nào, nếu như Lương Phỉ Phỉ muốn đối phó với cô, vậy cô sẽ âm thầm đề phòng và tìm ra bằng chứng cô ta hại người, sau đó tống cô ta vào tù.

Sau khi cúp điện thoại, Đường Hoan nhanh chóng đi đến chỗ đậu xe.

Để thuận tiện cho việc tìm La Vưu Phi, hôm nay cô đã lái xe trong gara của Đoạn Kim Thần ra ngoài, lúc sắp đi đến nơi đậu xe, có một chiếc xe màu đen đột nhiên lao đến chỗ cô.

Mặt cô trắng bệch vì sợ hãi, cô tăng tốc chạy vào lề đường, chiếc xe lướt qua người cô một cách nguy hiểm, may mà cô đã kịp thời né được.

May mà sau khi chiếc xe không đâm được cô nó không quay lại mà trực tiếp bỏ đi.