Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 33: Có người chống đỡ là anh



“Không muốn dừng lại đúng không?” Đoạn Kim Thần mỉm cười, trong mắt thấp thoáng một chút tinh ngịch: “Anh biết em cũng thích như thế này, đúng là khẩu thị tâm phi.”

“.....” Đường Hoan tức giận, cô quyết định không nói chuyện với anh nữa, nếu nói tiếp, cô nhất định sẽ tức phát điên.

Nhìn Đường Hoan như thế này, Đoạn Kim Thần lại cảm thấy rất đáng yêu.

Khi nhiệt độ trong phòng tắm tăng lên, mặt Đường Hoan cũng đỏ lên, những giọt nước trên cơ thể lại càng trở nên long lanh và dễ thẩm thấu hơn, cái miệng nhỏ thanh tú của cô đỏ mọng hơn bao giờ hết.

Phần thân dưới của Đoạn Kim Thần khẽ cương lên, ánh mắt anh hạ xuống và hôn lên cái miệng nhỏ của cô.

“Ưm....” Đường Hoan sững sờ, cơ thể càng căng cứng hơn, vì Đoạn Kim Thần muốn giúp cô tắm, cho nên cô luôn phòng bị, chỉ sợ anh sẽ giở trò gì với với cô, suy cho cùng trên người cô toàn vết thương, không ngờ khi sắp tắm xong rồi, vậy mà anh lại tiến đến như vậy.

Đường Hoan giãy dụa không thành công và cuối cùng cả người ngã gục vào vòng tay của Đoạn Kim Thần.

Càng hôn càng sâu, mũi tên của anh đã nằm trên cung, nhưng khi nghĩ đến vết thương trên người cô, cuối cùng anh đã nhịn xuống.

Ngay khi Đường Hoan nghĩ rằng mình sẽ bị ăn, một nụ cười trêu chọc đột nhiên vang lên bên tai cô: “Em phải nhanh chóng khỏe lại, nếu không anh sẽ không được hưởng nhiều phúc lợi.”

“.....” Đường Hoan nhất thời bối rối, cô vẫn đang bị ngưng trệ bởi câu phúc lợi của anh, một lúc sau cô mới phản ứng lại, cô cười khẩy: “Yên tâm, sẽ có một ngày em khiến anh hết sức mà chết.”

Ở bên anh lâu như vậy, cô sớm đã quen với những gì mà anh nói, chỉ là khi nói ra những câu này, trong lòng cô vẫn có chút xấu hổ.

Đoạn Kim Thần nhếch môi và nhìn vào gương mặt hơi ửng đỏ của cô: “Người làm chồng như anh cảm thấy rất vui mừng, xem ra em có chút không thể chờ đợi được nữa.”

Đường Hoan trợn tròn mắt, cô có thể rút lại lời nói vừa rồi không?

Đoạn Kim Thần đóng vòi nước và bế Đường Hoan ra khỏi phòng tắm, Đường Hoan vừa ngồi lên giường lại lập tức bật dậy: “Anh nghỉ ngơi sớm đi, em đi ngủ đây.”

Đoạn Kim Thần nhìn cô rồi đưa tay ra vây lấy cô: “Em muốn đi đâu?”

“Đương nhiên là về giường của em rồi!” Cô đâu có quên việc anh bảo cô ngủ trên sofa.

“Trước khi vết thương của em khỏi hằn, em ngủ ở đây đi.” Anh nói một cách bá đạo, khiến người ta không thể từ chối.

“Em không muốn ngủ chung một giường với anh!”

“Đừng để anh phải nói lần thứ hai, hay là nói....” Đoạn Kim Thần đột nhiên áp sát cô, hơi thở nóng bỏng phả vào cổ cô: “Em sợ anh sẽ làm gì em sao?”

Nói xong, anh còn cố ý cắn vào dái tai cô.

Đường Hoan suýt chút nữa thì ngã xuống đất, cô ngước đôi mắt tức giận lên nhìn người đàn ông: “Yên tâm, em không cho rằng bây giờ anh sẽ bụng đói mà ăn quàng đâu.” “Vậy thì tốt.” Nói xong, không quan tâm Đường Hoan có muốn hay không, anh trực tiếp bế cô lên giường đi ngủ, cô giãy dụa một lúc nhưng không thoát ra được, Đường Hoan chỉ đành mặc kệ.

Thôi bỏ di, có giường lớn không ngủ đi ngủ trên sofa, cô đâu phải không có não, sau đó liền nhắm mắt lại, có lẽ do cơ thể bị thương, không lâu sau Đường Hoan đã chìm vào giấc ngủ.

Lắng nghe tiếng thở đều đặn của cô, khóe môi Đoạn Kim Thần khẽ cong lên: “Đường Hoan, sớm muộn cũng sẽ có một ngày, trong trái tim em chỉ có một mình anh.”

Với hương thơm dịu nhẹ trong vòng tay, Đoạn Kim Thần không ngủ được, cho đến ba bốn giờ sáng, anh mới dần dần ngủ thiếp đi.

Ở nhà nghỉ ngơi trong nửa tháng, cơ thể của Đường Hoan đã hồi phục hoàn toàn, cơ thể khỏe lại, cô liền không thể ngồi yên một chỗ.

Trong nửa tháng, Đường Hoan luôn tĩnh dưỡng thân thể, Đoạn Kim Thần cũng không làm khó cô nữa, chỉ thỉnh thoảng trêu chọc cô vài câu.

“Phu nhân, đây là súp lê, cô hãy uống một chút đi.” Dì Đồng bưng một bát súp và đặt trước mặt Đường Hoan, nhìn thấy vẻ mặt hồng hào của Đường Hoan, bà cảm thấy vui mừng từ tận đáy lòng.

“Cảm ơn dì Đồng.” Đường Hoan đưa tay đón lấy và uống vài ngụm, sau đó không muốn ăn nữa.

Bây giờ cô đã khỏe mạnh trở lại, cô không muốn cả ngày ở trong nhà, hay là đi tìm một công việc khác? Nếu còn ngồi ở nhà như thế này, cô sẽ điên mất!

Không được, cô phải đàm phán với anh để thể hiện lập trường của mình, cô muốn ra ngoài làm việc!

Buổi tối, khi Đoạn Kim Thần đến nhà, Đường Hoan liền chạy đến bên cạnh anh.

“Có chuyện gì sao?” Đoạn Kim Thần khẽ nhướn mày và bước về phía ghế sofa, Đường Hoan đi sát theo sau.

“Em muốn đi làm!” Đường Hoan đi thẳng vào vấn đề.

“Anh cảnh cáo em Đường Hoan, sau này không được đến hộp đêm làm việc nữa!” Đoạn Kim Thần lạnh lùng nói, trên mặt không có biểu hiện gì, nhưng giọng điệu của anh là bắt buộc.

“.....” La Vưu Phi xảy ra chuyện như vậy, Đường Hoan vốn đã không có ý định đến hộp đêm làm việc rồi, chỉ là bây giờ cô muốn đổi một công việc khác.

“Không đến hộp đêm cũng được.” Đường Hoan quay ra và nhìn chằm chằm Đoạn Kim Thần: “Vậy em có thể tìm một công việc khác không!”

“Công việc? Trước khi em làm tốt nghĩa vụ của Đoạn phu nhân, em đừng có nghĩ đến những chuyện khác.”

“Em có chỗ nào làm không tốt chứ? Em không làm những chuyện xúc phạm đến gia đình, là mọi người không tin tưởng em, còn nữa, anh dựa vào đâu mà không cho em đi làm, em không muốn tiêu tiền của anh, em còn phải nuôi bà ngoại!” Cô không thể lần nào cũng xin tiền anh!

“Haha...” Đoạn Kim Thần cười khẩy: “Dựa vào mấy tấm bằng tốt nghiệp của em có thể tìm được một công việc lương cao sao? Vất vả một tháng ngay cả con số lẻ của bà ngoại còn không trả nổi.”

Hai bàn tay cuộn chặt thành nắm đấm, đáy mắt Đường Hoan lấp lánh nước, ban đầu nghĩ rằng đã nửa tháng trôi qua, anh cũng tức giận đủ rồi, nhưng khi nghe những lời nói lạnh lùng phát ra từ miệng anh, trái tim cô vẫn bị anh cứa đến vỡ nát.

Đoạn Kim Thần đứng dậy đi đến gần Đường Hoan, anh nâng cằm cô lên và nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của cô, trong lòng khẽ nghẹn lại: “Làm tốt vị trí Đoạn phu nhân của em, tiền em có thể tiêu thoải mái.”

Đối diện với ánh mắt sắc bén của anh, Đường Hoan ưỡn thẳng người và đáp lại một cách mạnh mẽ: “Em là một con người có tự do, em có quyền lựa chọn những gì em thích làm, anh như vậy không cảm thấy là anh đã quản quá nhiều hay sao? Cho dù anh là chồng em.”

Anh dựa vào đâu mà nói với cô bằng giọng điệu này?

Anh dựa vào đâu mà luôn yên tâm thoải mái nhấn mạnh thân phận người chồng của mình? Từ khi kết hôn đến nay, đã có ngày nào anh hoàn thành trách nhiệm của một người chồng chưa?

Dựa vào việc anh đã bỏ rơi cô tại hôn lễ hôm đó mà đi tìm người phụ nữ khác sao? Hay dựa vào những hiểu lầm của anh với cô sau khi kết hôn?

Đường Hoan nghĩ đến, đôi mắt liền đỏ hoe, lúc này trái tim tràn ngập sự thù hận.

Nói cái gì mà giúp cô, rõ ràng là lừa cô, vốn dĩ từ đầu đến cuối anh chỉ muốn xem trò cười của cô, lợi dụng cô để đối phó với Đoạn Lâm Phong mà thôi,

Dì Đồng đứng ở một bên, nhìn thấy hai người có vẻ sắp cãi nhau, liền lo lắng gọi một tiếng: “Cậu chủ, phu nhân....”

Đường Hoan nhìn lại, đôi mắt có chút u ám.

“Nếu muốn đi làm, chỉ có thể đến công ty của anh.” Đoạn Kim Thần phớt lờ lời nói của Đường Hoan và tiếp tục nói: “Anh sẽ bảo trợ lý sắp xếp cho em một công việc, ngày kia hãy đến công ty anh báo danh.”

“Em không đi!” Khuôn mặt Đường Hoan tái nhợt vì giận dữ, cánh tay rũ xuống bên người khẽ run lên.

Anh coi cô là cái gì? Bản thân cô có thể tự tìm việc, cho dù anh không hiểu cô, thì cũng nên cho cô một chút tôn trọng.

“Đường Hoan, để em đến công ty làm việc là muốn cho em một cơ hội, em cho rằng một người không có kinh nghiệm như em thì ra ngoài có thể tìm được việc gì tốt?’

Quả thực, kinh nghiệm xã hội của cô không nhiều, cộng thêm việc trước đây cô cũng đã thử đi tìm việc, nhưng họ đều không nhận cô.

Tuy nhiên, cô lại không muốn đến công ty của anh, trước tiên không nói đến những cái khác, nếu lỡ như để người ta biết được mối quan hệ giữa cô và Đoạn Kim Thần, vậy thì cô đi làm còn có ý nghĩa gì nữa?

Nhưng bên chỗ bà cô lại cần viện phí, Đoạn Kim Thần chết tiệt này, anh biết rõ điểm yếu của cô, hơn nữa mỗi lần đều bắt chẹt rất tốt.

Thấy Đường Hoan có chút buông lỏng, đôi mắt Đoạn kim Thần lóe lên một tia sáng, anh nói tiếp: “Em đừng nghĩ rằng em là vợ anh thì anh sẽ cho em đặc quyền, ở công ty chúng ta chỉ là mối quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới, làm tốt sẽ có thưởng, làm sai sẽ bị phạt.”

Những lời nói của Đoạn Kim Thần tràn đầy tự tin và quyết đoán, anh không lo lắng gì về việc cô sẽ không đồng ý.

Nghe anh nói rõ ràng mạch lạc như vậy, Đường Hoan không thể tìm được lý do từ chối.

“Được, em đi cũng được, nhưng anh phải đồng ý với em, nhất định phải giữ bí mật quan hệ của chúng ta trong công ty, ở công ty, em chỉ là một nhân viên nhỏ bé.” Đường Hoan hít một hơi thật sau và tiếp tục nói: “Nếu như anh đồng ý, em sẽ đi báo danh.”

Đôi mắt Đoạn Kim Thần khẽ trầm xuống, thân phận của Đoạn Kim Thần anh khiến cô mất mặt như vậy sao? Cô nôn nóng muốn xóa bỏ mối quan hệ với anh như thế sao?

Đường Hoan nhìn vào sắc mặt đột nhiên thay đổi của người đàn ông, trong lòng có chút hoang mang, không phải đang nói rất bình thường sao? Sao lại thay đổi sắc mặt như vậy?

Lẽ nào anh ấy không đồng ý? Nghĩ như vậy, trong lòng cô lại càng cho rằng Đoạn Kim Thần không muốn.

“Nếu như anh không đồng ý, vậy thì em sẽ tự mình đi tìm.....”

“Được.”

“Á?” Đường Hoan vẫn chưa nói xong liền bị anh cắt ngang, Đường Hoan ngây người nhìn vào người đàn ông, đột nhiên không biết phản ứng như thế nào.

“Anh đáp ứng điều kiện của em, ngày kia em hãy đến công ty báo danh.” Nói xong, anh nhấc bước đi lên lầu, để lại cho Đường Hoan một tấm lưng lạnh lùng.

Sau khi bóng dáng của Đoạn Kim Thần biến mất, Đường Hoan mới mệt mỏi ngã xuống sofa, mặc dù cô rất không muốn đến công ty của anh, nhưng không phải nó vẫn tốt hơn so với việc ở nhà sao?

Khi Đường Hoan bước vào phòng ăn, cô liền nhìn thấy người đàn ông ngồi trên ghế đọc báo, Đường Hoan liếc nhìn anh rồi ngồi xuống ghế.

Đoạn Kim Thần đặt tờ báo trên tay xuống, anh liếc nhìn Đường Hoan, rồi lặng lẽ ăn sáng.

“Một lúc nữa anh sẽ đưa em đi mua quần áo.”

“….” Đường Hoan sững sờ, cô ngước mắt lên nhìn xung quanh, phát hiện trong phòng ăn chỉ có hai người bọn họ, dường như mãi sau mới nhận ra anh đang nói chuyện với cô: “Mua quần áo sao?”

“Lẽ nào em định mặc như thế này đi làm sao?” Anh rút một tờ giấy ăn, các động tác giơ tay nhấc chân đều rất tao nhã.

Đường Hoan cúi đầu và liếc nhìn quần áo trên người, áo sơ mi trắng, quần jean, cô ăn mặc trẻ trung như vậy, quả thực không giống với một nhân viên văn phòng.

Cô có chút xấu hổ, nắm chặt lấy con dao trong tay: “Vậy thì em tự đi mua.”

Anh cau mày, nói một cách thiếu kiên nhẫn: “Trên người em có tiền sao?”

Đường Hoan nghẹn lại, trên người cô quả thực không có tiền, cái thẻ tín dụng mà anh đưa đã bị cô bỏ qua một bên kể từ khi chuyện kia xảy ra, thêm việc cô đã dùng tiền để trả viện phí cho bà ngoại, bây giờ trên người cô thực sự không có tiền.

Nếu như đến công ty của anh làm việc, cho dù không cần ăn mặc quá xa xỉ, nhưng cũng không thể ăn mặc quá tồi tàn.

Trên thế giới này, sau tất cả, ấn tượng đầu tiên quan trọng nhất vẫn là quần áo và ngoại hình.

“Anh cho em mười phút.” Nói xong, anh tao nhã đứng dậy và bước ra ngoài.

Đường Hoan xấu hổ cắn môi, từ lúc anh rời khỏi, cô cũng không muốn ăn nữa liền đứng dậy một cách mệt mỏi và đi theo.

“Em có tiền, em sẽ tự đi mua.” Cô có thể chọn mấy thứ không đắt lắm. Nếu như đi mua đồ với anh, chỉ sợ anh sẽ chọn những thứ có giá trên trời.