Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 34: Lừa ai chứ



Thay vì như vậy, chi bằng tự mình đi mua cái gì đó thích hợp còn hơn.

“Mọi người dựa vào quần áo, bước đầu tiên khi bước vào nơi làm việc là quần áo phù hợp.” Anh kéo cô ra khỏi nhà rồi mở cửa xe ra và khẽ nói: “Lên xe.”

“Em nói rồi em sẽ tự mình đi mua.” Cho dù anh nói đúng, nhưng cô cứ đứng bên cạnh xe và không muốn lên.

“Ăn mặc rách nát như vậy, em muốn anh mất mặt sao?” Đoạn Kim Thần cười khẩy và lạnh lùng nhìn cô: “Đường Hoan, em là vợ của Đoạn Kim Thần anh, bây giờ em không chỉ đại diện cho bản thân em mà còn đại diện cho cả anh.”

Đường Hoan nghiến răng: “Không phải anh đã nói sẽ không công khai thân phận của chúng ta sao? Sao lại liên quan đến mặt mũi của anh rồi?”

Quan hệ của cả hai được giữ kín rồi, sao có thể làm anh mất mặt chứ?

“Em thực sự cho rằng không ai nhận ra em sao?” Đoạn Kim Thần nhìn cô với sự khinh bỉ và chế nhạo: “Em cho rằng người ta mù hết rồi à?”

Khuôn mặt Đường Hoan hơi biến sắc, cũng phải, lúc đầu đám cưới của họ phô trương như vậy, cho dù nhiều người không chú ý đến tin tức và báo chí, không biết cô dâu trông như thế nào, nhưng những người đi dự đám cưới sẽ không quên vẻ ngoài của cô.

Vào thời điểm đó, còn có một số giám đốc điều hành cấp cao và các đối tác làm ăn của anh cũng tham gia.

Những người đó là những tinh anh trong nhóm nhân tài, làm sao có thể quên được hình dáng của cô?

Có lẽ, kể từ khi cô kết hôn với Đoạn Kim Thần, thì định mệnh đã sắp đặt cho cô không thể sống một cuộc sống bình thường.

Mãi đến lúc này, Đường Hoan dường như mới hiểu ra rằng giữa họ có mối quan hệ chặt chẽ với nhau, muốn xóa bỏ mối quan hệ này không hề dễ dàng.

Cuối cùng, Đường Hoan cũng ngoan ngoãn lên xe.

Thực ra với thân phận của Đoạn Kim Thần, cơ bản là anh không cần đi mua đồ cùng cô, chỉ cần một cuộc gọi là xong xuôi, nhưng thật không may đột nhiên tâm huyết của anh lại dâng trào.

Chiếc xe chạy thẳng đến một trung tâm mua sắm thì dừng lại.

Họ đi một mạch đến khu vực quần áo của nữ, vừa bước vào cửa, người quản lý cửa hàng đã bước tới với một nụ cười ngọt ngào: “Tổng giám đốc Đoạn, anh dẫn bạn gái đến chọn quần áo sao?”

Quản lý cửa hàng vừa nói, vừa liếc nhìn Đường Hoan với vẻ ngạc nhiên.

Đường Hoan nghe thấy hai chữ bạn gái, đáy mắt liền lóe lên một tia chế giễu.

Một bên thì nói cô hồng hạnh vượt tường, bản thân anh không phải cũng thường xuyên đưa phụ nữ đi khắp nơi sao? Anh có tư cách gì nói cô chứ?

Đã quen thuộc với người quản lý như vậy rồi, có lẽ anh thường xuyên ra vào đây với phụ nữ? Khóe môi khẽ nhếch lên, Đường Hoan rủ mắt xuống, im lặng không lên tiếng.

Đường Hoan không quan tâm, Đoạn Kim Thần cau mày và lạnh lùng liếc sang cô: “Cô ấy là vợ tôi.”

Người quản lý sững sờ, sau một hồi kinh ngạc liền mỉm cười, nhiệt tình nói: “Hóa ra là Đoạn phu nhân, Đoạn phu nhân quả thực là cao quý hào phóng, tao nhã động lòng người quả thực trời sinh một cặp với tổng giám đốc Đoạn, chỉ là không biết Đoạn phu nhân muốn chọn quần áo như thế nào? Nhưng Đoạn phu nhân đẹp tự nhiên, cho dù là phong cách nào, cũng đều phù hợp.” Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Đường Hoan chẹp miệng, bây giờ con người đều thành tinh rồi, vừa nãy lúc cô mới bước vào, rõ ràng cô ta rất khinh thường, nhưng khi nghe thấy danh tính của cô thì lập tức thay đổi thái độ.

Quả nhiên là gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, đối đãi với những người có thân phận khác nhau, thái độ sẽ tự nhiên thay đổi.

Nếu như Đoạn Kim Thần không nói với cô ta câu này, ước tính cô sẽ bị bỏ qua một bên?

“Chọn cho cô ấy vài bộ quần áo mặc đi làm.” Không biết có phải những lời của người quản lý khiến cho Đoạn Kim Thần cảm thấy thấy thoải mái hay không, anh đã chủ động trả lời, thậm chí giọng điệu còn nhẹ nhàng hơn bình thường.

Trong mắt người quản lý có chút ngạc nhiên, trước đây khi anh dẫn cô Lương đến đây, lần nào cũng lạnh lùng, đều là lựa vài vái váy rồi đi, từ trước đến nay chưa bao giờ thấy anh đáp lại, nhưng lần này thái độ đối với Đường Hoan lại kính cẩn hơn nhiều.

“Đoạn phu nhân không có yêu cầu gì về màu sắc của những bộ trang phục này sao? Chỗ chúng tôi có mẫu trang phục công sở mới, mời Đoạn phu nhân xem thử.”

Trên mặt Đường Hoan không có biểu cảm mấy, cô đi theo liếc nhìn qua rồi tiện tay chỉ: “Hai bộ này.”

Dù sao cũng là Đoạn Kim Thần muốn mua cho cô, vậy cô hà tất gì phải so đo đến vấn đề giá cả?

Người quản lý lập tức lấy cho cô số áo thích hợp, Đoạn Kim Thần duỗi tay ra chỉ vào mấy bộ quần áo bên cạnh: “Để cô ấy thử mấy bộ này.”

Đường Hoan nhíu mày, cô vô thức nói: “Nhiều như vậy để làm gì?”

“Em không cần thay quần áo sao?” Phụ nữ không mặc quần áo giống nhau trong một tuần là phép lịch sự tối thiểu nhất.

Thấy bây giờ đang ở nơi công cộng nên Đường Hoan không muốn tranh cãi với anh, cô chỉ đành cắn răng nhẫn nhịn và quay vào phòng thử đồ.

Thấy Đường Hoan đi vào, Đoạn Kim Thần đi xung quanh, thấy cái gì đẹp liền bảo người quản lý mang vào cho Đường Hoan.

Nhìn thấy có vẻ đã ổn, anh mới ngồi xuống ghế sofa ở bên cạnh.

Chẳng mấy chốc cánh cửa phòng thử đồ được mở ra, Đường Hoan đeo đôi giày cao gót và nhẹ nhàng bước ra.

Đoạn Kim Thần nghe thấy tiếng động, anh đặt quyển tạp chí trong tay xuống và ngước lên nhìn, ánh mắt đã dịu dàng hơn nhiều, tiếp đó lóe lên một chút kinh ngạc.

Lúc này Đường Hoan búi tóc lên, để lộ ngũ quan thanh tú, đôi mắt sáng ngời như những vì sao trong đêm, mũi rất thẳng và đôi môi đỏ mọng xinh đẹp.

Một bộ trang phục được thiết kế rất phù hợp, phác họa một cách tính tế những đường cong của cô, trên người cô toát ra một sức hấp dẫn chết người.

Ánh mắt của anh quá trực tiếp và trần trụi khiến Đường Hoan đột nhiên cảm thấy có chút không tự nhiên: “Sao vậy? Không đẹp sao?”

“Đương nhiên là không đẹp rồi.”

Đoạn Kim Thần vẫn chưa lên tiếng thì đột nhiên một giọng nói vừa trong trẻo vừa bực bội vang lên.

Đường Hoan quay đầu lại và đoán xem ai đến? Đường Vãn Tình, đúng là oan gia ngõ hẹp, Đường Hoan cười khẩy.

Đoạn Kim Thần ngước mắt lên, đáy mắt xẹt qua một tia suy nghẫm, nhưng vẫn ngồi vững như núi Thái sơn.

Lúc này Đường Vãn Tình đang đứng trước một dãy quần áo và không nhìn thấy Đoạn Kim Thần ở bên trong. Khi nhìn thấy vẻ ngoài hấp dẫn của Đường Hoan, nhất thời cô ta bị lòng đố kỵ làm mụ mị đầu óc, cho nên mới vênh váo tự đắc như vậy.

Nhìn vào khuôn mặt hồ ly tinh chuyên đi dụ dỗ người khác của Đường Hoan, đáy mắt cô tràn đầy sự thù hận, ánh mắt nhìn Đường Hoan đã có thêm vài phần tàn độc.

Nghĩ đến chuyện lần trước cô bị Đường Hoan hãm hại, bị nhà họ Đoạn chỉ trích, bị Đoạn Lâm Phong mắng chửi, ánh mắt lại càng hiện ra một nỗi căm hận thấu xương.

“Ồ, tôi còn tưởng là ai chứ, hóa ra là chị.” Đường Hoan nhếch môi khinh bỉ, cô cố ý tiến lên trước hai bước để che khuất Đoạn Kim Thần.

Nhìn thấy cô như vậy, đôi mắt Đoạn Kim Thần khẽ rung lên, nhưng vẫn không cử động.

Người quản lý đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này, cô đương nhiên là biết Đường Vãn Tình, hơn nữa còn là khách quen ở đây, sau đó cô liền bước đến: “Đoạn phu nhân, cô đến rồi.”

“Không biết tiếng Đoạn phu nhân này là cô đang gọi ai?” Đường Vãn Tình hừ một tiếng và liếc mắt nhìn người quản lý, ánh mắt mang theo sự nham hiểm, ý tứ cảnh cáo rất rõ ràng.

Người quản lý sững sờ, bị ánh mắt của cô ta dọa cho sợ đến nỗi không dám lên tiếng, cô không thể đắc tội với hai nhân vật này, nhưng nếu như để hai người họ gây rắc rối ở đây....

“Tôi nói này em dâu, ở trước mặt tôi có phải chị nên có một chút tôn trọng bề trên? Tôi là chị dâu của chị, chị hét lớn như vậy, làm mất thanh danh của nhà họ Đoạn, đến lúc bố điều tra ra, thì đừng trách tôi không nhắc nhở chị.” Đường Hoan cười khẩy, ra dáng một chị dâu trưởng.

Đường Vãn Tình bước lên một bước, đôi mắt vô cùng giận dữ: “Hừ, cô đừng có lôi bố ra ép tôi, nếu như không phải là cô, thì sao tôi có thể bị bố hiểu lầm? Đường Hoan, cô là người phụ nữ không biết xấu hổ.

“Không biết xấu hổ sao?” Đường Hoan cười khẩy, ánh mắt khinh bỉ: “Tôi có không biết xấu hổ đến đâu cũng không thể bằng chị, bản thân đã làm ra việc bẩn thỉu như vậy, chị cho rằng tôi không biết sao? Là chị không biết xấu hổ đi quyến rũ chồng người khác, bây giờ lại chạy đến trước mặt tôi để gây rắc rối? Đường Vãn Tình, chị thực sự cho rằng Đường Hoan tôi là người mà chị có thể bắt nạt sao?”

“Đường Hoan, cô ngậm máu phun người! Hôm nay tôi phải đánh con tiện nhân như cô!” Đường Vãn Tình giơ tay lên hướng về mặt Đường Hoan.

“Trước khi dạy dỗ người khác, tốt nhất hãy xem xét lại thân phận của mình, người phụ nữ của tôi, dựa vào cô mà cũng có thể động đến một ngón tay của cô ấy sao?”

Một giọng nói vô cùng lạnh lẽo vang lên, khiến cho cánh tay đang giơ cao của Đường Vãn Tình không thể hạ xuống trong một lúc lâu, toàn thân cô lạnh như băng.

Cô quay đầu lại một cách cứng nhắc, liền nhìn thấy Đoạn Kim Thần đang từ từ bước đến bên cạnh Đường Hoan và tự nhiên vòng tay qua eo Đường Hoan, mặc dù trên mặt nở một nụ cười nhưng sự lạnh lẽo trong ánh mắt khiến cho cơ thể Đường Vãn Tình bất giác run lên.

Đoạn...Đoạn Kim Thần? Sao anh ta lại ở đây?

“Đoạn....anh cả....” Đường Vãn Tình lúc này không còn dám tỏ ra kiêu ngạo nữa, sau khi trừng mắt nhìn Đường Hoan, liền lùi về sau vài bước.

“Nhìn thấy anh cả liền lên tiếng gọi, nhưng sao tôi lại không thấy cô gọi tiếng nào khi nhìn thấy chị dâu.” Đường Hoan cười khẩy, rồi quay sang nhìn Đoạn Kim Thần.

Cô còn cho rằng đợi đến khi Đường Vãn Tình ra tay anh mới xuất hiện, quả nhiên chẳng phải con chim tốt đẹp gì, đứng một bên xem náo nhiệt lâu như vậy.

“....” Những lời của Đường Hoan càng khiến Đường Vãn Tình căm ghét hơn, cô ghét cái cảm giác không dám chống cự này và ghét cái cảm giác bị Đường Hoan cưỡi trên đầu, nhưng cô không thể không chịu đựng.

“Đường Vãn Tình, sao chị lại không dám lên tiếng rồi?” Đường Hoan khẽ hất cằm lên, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng.

Đường Vãn Tình hận không thể xé cái miệng và khuôn mặt của Đường Hoan ra, hai bàn tay siết chặt thành nắm đấm, cơ thể không ngừng run rẩy.

Nhìn dáng vẻ ngậm đắng nuốt cay của Đường Vãn Tình, Đường Hoan cảm thấy rất vui sướng.

“Thật đen đủi, ra ngoài lại va phải một con ruồi ghê tởm, em đi thay quần áo đây.” Nói xong, Đường Hoan hất cằm lên một cách kiêu ngạo rồi quay người đi, mới bước được vài bước cô đột nhiên quay lại nói với Đoạn Kim Thần: “Chồng à, một lát nữa thay đồ xong ra ngoài, em không muốn nhìn thấy chị ta nữa.”

Sắc mặt Đường Vãn Tình tái nhợt vì giận giữ, cho dù ngón tay có cắm sâu vào thịt cũng không cảm thấy đau, cô đứng một chỗ như thể có cái cân nặng đè lên chân.

Đoạn Kim Thần lạnh lùng nhìn cô, tư thế giống như một vị vua, bức bách đến nỗi khiến Đường Vãn Tình không thể thở nổi.

“Còn không đi sao?”

Câu nói lạnh lẽo phát ra từ miệng Đoạn Kim Thần khiến cho Đường Vãn Tình nghiến răng chịu đựng: “Vâng...”

Nói xong, cô ta liền rời khỏi cửa hàng quần áo, khoảnh khắc vừa quay người đi, sắc mặt cô ta lập tức thay đổi, hận không thể ăn tươi nuốt sống Đường Hoan.

Khi Đường Hoan đi ra, cô đã thay một bộ đồ khác, một cái bóng đen đột nhiên phủ xuống, cô liếc nhìn, quả nhiên không thấy bóng dáng của Đường Vãn Tình đâu nữa.

Nhìn vào chính mình ở trong gương, cô cười khẩy: “Chị ta đi rồi? Thực là biết điều.”

Nếu như đây không phải nơi công cộng, nếu như cô và chị ta cãi nhau ở đây, chưa biết chừng sẽ làm trò cười cho người khác, hơn nữa một khi bị truyền ra ngoài sẽ gây bất lợi cho hai người, cho nên cô mới nói chuyện tử tế như vậy.

Quay sang nghĩ đến việc mình vừa gọi Đoạn Kim Thần là chồng, Đường Hoan đôt nhiên cảm thấy không tự nhiên.

Đoạn Kim Thần ậm ừ một tiếng, ánh mắt sâu thẳm chăm chú nhìn vào dáng người tuyệt đẹp của cô.

Đột nhiên người đàn ông cảm thấy có chút không yên liền đưa tay ra nhẹ nhàng giữ lấy vai cô: “Phong cách này rất hợp với em.”

Trong sự tao nhã của người phụ nữ mang theo một chút lười biếng, sau khi mặc bộ đồ công sở lên người lại càng trở nên đẹp hơn, có một loại cám dỗ khác biệt.

Trong nội tâm sâu thẳm của Đoạn Kim Thần, dường như bị một sợi dây lôi đi, đang rục rịch ngóc đầu dậy.

Ban đầu định nói gì đó với cô, nhưng khi nhìn thấy cô, trong trái tim anh, mắt anh chỉ còn mình cô.

Độ ấm cách một lớp quần áo truyền đến từ lòng bàn tay anh khiến cho trái tim Đường Hoan bất giác run rẩy, cô vô thức vặn vẹo cơ thể, tránh sự đụng chạm của anh, cô rủ mắt xuống, đáy mắt lộ ra một tia chế giễu.