Vai Hề Cấm Kỵ

Chương 14: Phát triển ngoài ý muốn



Sau khi quay lại cục cảnh sát, Giang Thành dẫn theo Diệp Hồng và Lục Hạo đi chỉnh sửa đoạn băng ghi hình rồi xem lại một lần nữa. Giang Thành rất có lòng tin vào năng lực của hai người này.

Giống như những gì Diệp Hồng đã nói, kết quả của lần thăm dò này không được tốt lắm. Bởi vì qua màn hình giám sát, bốn giờ mười lăm phút Nhậm Kiều đến nhà Dương Minh Hạo, đến khoảng năm giờ thì rời đi, sau đó cũng không quay lại lần nào nữa.

Đã bảy ngày trôi qua kể từ khi Nhậm Kiều bị sát hại, trong thời gian đó có rất nhiều công nhân xây dựng tiến vào, nhưng mọi việc đều có thể xác nhận trong sổ ghi chép của những người bảo vệ ở cổng, không có thông tin họ đã đến nhà Dương Minh Hạo.

Nếu như đây đều là sự thật, vậy thì xét theo góc độ nào đó Dương Minh Hạo đã thoát khỏi diện nghi ngờ. Nhưng mà những vết tích phát hiện ra trong ngôi nhà vào đêm hôm đó thì nên giải thích thế nào?

Chẳng lẽ là do người tên Dương Minh Hạo này cho dù sau khi giàu có vẫn giữ phong cách làm việc trước kia của mình, tự mình làm tất cả. Sau khi nhìn căn phòng cũ thì không chịu được nữa nên mới dọn tới dọn lui đống tài liệu kia một lượt?

Chuyện này cũng không phải là không thể xảy ra, nhưng mà trong thời điểm này thật sự là quá kỳ lạ. Chẳng lẽ căn phòng trong khu chung cư Quang Minh kia không phải là hiện trường xảy ra vụ án đầu tiên sao?

Giang Thành xoa xoa mi tâm, đúng lúc Diệp Hồng đưa cho anh một ly cà phê, Giang Thành tiện tay nhận lấy. Sau khi uống xong một ngụm cà phê, tâm trạng của anh mới hồi phục lại được một chút.

Bởi vì thường xuyên phải tập trung làm việc trong một thời gian dài, Giang Thành mắc chứng ỷ lại nhất định vào cà phê.

“Ngày hôm đó A Lãng đã nói lúc cậu ra nhìn thấy Nhậm Kiều là vào khoảng ba giờ chiều. Nhậm Kiều đến nhà Dương Minh Hạo là vào khoảng bốn giờ. Khoảng thời gian này cũng khá chính xác.”

Diệp Hồng ngồi xuống bên cạnh Giang Thành. Phải xử lý tài liệu trong thời gian ngắn như vậy, ngày hôm nay Diệp Hồng thậm chí còn chưa kịp ăn cơm trưa.

Giang Thành ngẩng đầu lên lẩm bẩm: “Quan trọng nhất là trong khoảng thời gian mấy tiếng đồng hồ từ năm giờ đến mười giờ này Dương Minh Hạo đang làm gì.”

Diệp Hồng thở dài nói: “Trong suốt quá trình điều tra ngày hôm đó chúng ta đã thấy Dương Minh Vũ kia quả nhiên là một người rất phối hợp. Ngay cả lịch trình của bố mình, anh ta cũng báo cáo lên cho chúng ta. Quan hệ giữa hai bố con này đúng thật là…”

“Có lẽ Dương Minh Vũ chỉ muốn để bố mình thoát khỏi nghi ngờ thôi.” Giang Thành mở miệng nói.

Diệp Hồng im lặng một thoáng rồi bỗng nhiên cười nói: “Tôi luôn thấy anh nhìn cuộc đời này đều với cái nhìn tối tăm, chỉ tình nguyện suy đoán dựa trên tình cảm gia đình.”

Sau khi nghe Diệp Hồng nói xong câu này, bàn tay của Giang Thành cứng đờ.

Thật sự thì thời điểm nói xong câu này Diệp Hồng đã thấy hối hận. Nhất thời cô ta sững sờ đứng im tại chỗ không biết nên nói cái gì cho tốt.

Còn Giang Thành thì cười cười nói: “Chẳng qua là tôi cảm thấy trên đời này phần lớn vẫn là những người bình thường. Đạo lý gia đình của nước ta kéo dài bao nhiêu năm qua chắc hẳn là vẫn chưa bị bóp méo.”

Nói xong câu này, Giang Thành lại cầm bản lịch trình của hai bố con nhà này lên nhìn một chút.

Đêm hôm đó Dương Minh Hạo vẫn luôn ở trong nhà, sang đến ngày thứ ba vẫn không đi bệnh viện.

Mà Dương Minh Vũ thì lại cố ý ghi chú rõ ràng, chín giờ tối ngày thứ sáu, anh ta đã gặp được nạn nhân Nhậm Kiều trong nhà của bố mình - Dương Minh Hạo.

“Bên trong có cảm xúc cá nhân, không đủ để làm chứng cứ!” Giang Thành chậm rãi mở miệng nói.

Đúng lúc này, Trương Minh Sơn bước vào trong phòng, nhìn thấy Lục Hạo đang buồn bực chán nản đứng một bên, anh ta ngây ra một lúc rồi hỏi: “Con chuột nhỏ này, cậu đứng đây làm gì hả? Giờ tan làm vẫn còn sớm mà!”

Lục Hạo nhìn hai người Diệp Hồng và Giang Thành rồi chép miệng nói: “Xung quanh hai người này tạo thành một loại hơi thở đặc biệt, tự động loại bỏ người khác ở bên ngoài.”

Trương Minh Sơn vừa cười vừa nói: “Chuyện này thì tôi hiểu. Được rồi, cậu đi sang chỗ Tiểu Dương một lát đi.”

Lục Hạo hơi bất ngờ: “Không phải đã bảo đợi thêm hai ngày sao? Nếu đi lúc này, anh Dương mà biết thì kiểu gì cũng sẽ ăn mắng.”

“Đi thôi đi thôi, tiến độ sẽ phát triển nhanh hơn, nhìn dáng vẻ bây giờ của các cậu, giống như là đang đi vào ngõ cụt rồi, với lại, cậu muốn đi gặp cô bạn gái nhỏ kia của mình đúng không?” Trương Minh Sơn lộ ra nụ cười sâu xa nhìn về phía Lục Hạo.

Trương Minh Sơn tự nhận mình là cục trưởng sáng suốt dễ tính nhất, mấy chuyện linh tinh về cấp dưới anh ta đều nắm rõ trong lòng bàn tay, cũng thỉnh thoảng nhờ đó mà cho những thanh niên này cơ hội sáng tạo.

Công việc làm cảnh sát hình sự này ấy mà, thường xuyên phải tiếp xúc với mấy lời than phiền vô cớ lại còn với cái chết nữa, vậy nên có thể có được bao nhiêu chuyện vui thì càng tốt bấy nhiêu.

Mặt Lục Hạo đỏ lên, không nói nhiều lời, bỏ lại bầu không khí nghiêm túc do Giang Thành và Diệp Hồng rồi rời đi.

“Sao không nói nữa?” Trương Minh Sơn ngồi xuống đối diện Giang Thành và Diệp Hồng.

Diệp Hồng cười nói: “ Không phải đang đợi ngài đây phát biểu sao?”

Trương Minh Sơn khoát tay nói: “Đừng, phát biểu thì quên đi, nhiều nhất chỉ là đến thông báo cho người nào đó nghe. Nếu như còn tái phạm hành vi nghiêm trọng là đột nhập nhà dân trái phép một lần nữa, thì cấp trên sẽ cân nhắc đến việc cho cậu nghỉ việc.”

Trong nháy mắt Diệp Hồng thu lại ý cười, lông mày nhíu lại một chỗ: “Cục trưởng Trương, chúng tôi làm vậy là vì phá án!”

Trương Minh Sơn trợn mắt nhìn Diệp Hồng: “Kể cả cô có thích tên nhóc Giang Thành này thì cũng không đến mức không phân biệt phải trái thế chứ. Có còn muốn tôi giúp cô nữa không đây?”

Mặt Diệp Hồng lập tức đỏ đến tận mang tai. Vị bá vương đứng đầu cục cảnh sát này đúng là rất mạnh nhưng nhược điểm lộ ra cũng vô cùng rõ ràng.

Không muốn Trương Minh Sơn kéo đề tài nói chuyện đi theo hướng kỳ quái hơn nữa, nên Giang Thành liền mở miệng nói: “Yên tâm đi, sau này tôi sẽ cẩn thận.”

Trương Minh Sơn lắc đầu, ông nghe hiểu ý tứ của Giang Thành. Không để phát hiện thì coi như là không vi phạm.

“Nếu hai người muốn đến công ty truyền thông Minh Vũ thì có thể đi bất cứ lúc nào. Dương Minh Vũ đã nói anh ta sẽ cố gắng phối hợp hết sức với chúng ta.”

Câu nói của Trương Minh Sơn khiến Giang Thành hơi sửng sốt, sau đó anh lạnh lùng nói: “Tôi luôn có cảm giác tên này đang muốn mượn dao giết người.”

“Hiếm khi nghe được những lời này từ miệng cậu đấy.” Trương Minh Sơn mở miệng nói.

“Vậy cục trưởng ông có biết lý do vì sao mối quan hệ giữa hai cha con Dương Minh Hạo lại căng thẳng như thế này không?” Giang Thành suy nghĩ một lúc rồi hỏi.

“Chuyện này có liên quan gì đến vụ án?” Trương Minh Sơn nhíu mày hỏi lại.

Giang Thành lắc đầu nói: “Tôi cũng không rõ lắm. Nếu như nói quan hệ này căng thẳng thì đây cũng chỉ là trực giác của tôi thôi.”

“Tôi biết rồi. Khoảng thời gian này hai người cố gắng xử lý tốt những việc trong tay hai người là được, tôi sẽ dốc toàn lực ra hỗ trợ.” Nói xong Trương Minh Sơn liền đẩy cửa rời đi.

Nhìn theo bóng lưng của Trương MInh Sơn, Diệp Hồng không khỏi cảm thấy nghi ngờ. Phần lớn thời gian Trương Minh Sơn đều phụ trách việc hành chính, rất ít khi tham dự vào công việc điều tra vụ việc cụ thể như thế này. Vậy mà lần này lại tích cực đến lạ.

“Xem ra lần này lão Trương phải chịu áp lực không nhỏ từ cấp trên rồi. Liệu tôi có nên kiềm chế lại một chút không?” Giang Thành áy náy nói.

Diệp Hồng bật cười: “Nếu như cục trưởng Trương mà nghe thấy mấy lời này của anh, nhất định sẽ cảm động rơi nước mắt.”

Giang Thành đứng dậy làm vài động tác thể dục, vận động gân cốt: “Đi ăn gì đó trước đã. Sau đây còn phải đi đến chỗ Dương Minh Vũ một chuyến. Thông tin chuyển khoản giấy trắng mực đen, không thể nào bỏ qua được!”

“Đến chỗ Dương Minh Vũ kia thì không thành vấn đề. Đi ăn cơm thôi, bây giờ còn chưa đi đến tiệm cơn nữa!”

“Sắc mặt của cô kém quá, lúc trưa chắc hẳn là không ăn cơm rồi!”

Nói xong, Giang Thành đi lên phía trước, bổ sung thêm một câu: “Yên tâm đi. Tôi biết thiếu nữ các cô có mấy khoản chi tiêu lớn, lần này tôi mời!”

Diệp Hồng chép chép miệng, trên mặt rất vui vẻ: “Thiếu nữ thì vẫn là quên đi, đã là bà già ba mươi mấy tuổi rồi. Gọi như thế người ta lại cười cho.”

Nhìn hai người một trước một sau ra khỏi cửa, Lưu Tĩnh không kìm được lên tiếng hỏi: “Anh Vương, anh nhìn chị Diệp có giống như cô vợ nhỏ vừa gả cho lão đại không, dáng vẻ rất hiền dịu.”

Vương Chúc nhìn hai người một chút, sau đó quay người gõ vào đầu Lưu Tĩnh một cái: “Rảnh rỗi như này thì đem tâm tư của mình đặt vào chuyện xem xét lại tình hình ở nhà nạn nhân đi, để như thế cha mẹ người ta thực sự không chịu đựng được.”

Lưu Tĩnh xoa xoa đầu, cả khuôn mặt đầy sự buồn bực: “Thật ra em có một vấn đề thắc mắc. Nếu như đôi vợ chồng kia thật sự không đủ tư cách để trở thành người giám hộ, vậy thì cô bé trong nhà bọn họ phải làm sao bây giờ?”

Để ý thấy Vương Chúc rơi vào im lặng, Lưu Tĩnh vội vàng bịt miệng lại.

Đi ra khỏi cục cảnh sát, hai người tìm một quán ăn ở gần đây. Đồ ăn còn chưa được bê lên, Giang Thành đã nhìn thấy A Lãng ở bên cạnh.

Giang Thành đứng dậy đi về phía A Lãng.

“Hôm nay cậu không còn lý do gì để nói đây là tình cờ nhỉ!” Giang Thành trực tiếp giơ còng tay ra trước mặt A Lãng.

Chủ quán chỉ nhìn sang một chút, coi như không có chuyện gì xảy ra. Nhà hàng này của ông là nơi ăn cơm thường ngày của đám cảnh sát trong cục, hơn nữa ông chủ còn rất quen thân với Giang Thành.

Trong một vụ án buôn người cách đây khá lâu rồi, Giang Thành đã cứu một người họ hàng của chủ quán. Với ân tình như vậy, Giang Thành ăn uống ở đây bao nhiêu cũng được.

Đội ngũ cảnh sát có kỷ luật, nhưng mỗi người đều có cách thức riêng của mình để cảm ơn những người đã hết lòng bảo vệ người dân như này.

“Đội trưởng Giang, tôi chỉ đến đây lấy lại tiền công của mình thôi.”

A Lãng lau lau một tầng mồ hôi lạnh không hề tồn tại trên trán. Giành Thành là một người trong ngoài như một. Bên trong là người chính trực, thể hiện ra bên ngoài cũng là dáng vẻ đứng đắn, rất dễ dàng khiến cho người ta cảm thấy áp lực.

“Như thế này đi, cậu với tôi cùng nhau đi vào cục cảnh sát nói chuyện một lúc. Bởi vì nghe theo cậu xúi giục mà bây giờ tôi đang ở trong thời kỳ bị người khác giám sát. Tôi còn đang cân nhắc xem có nên xử lý cậu như một tên tội phạm truy nã hay không đấy. Nhìn kỹ năng thành thạo của cậu vào buổi đêm kia, bắt cậu lại cũng không sai.”

“Đội trưởng Giang, anh không thể làm thế này được. Tôi cùng lắm chỉ là trợ giúp anh thôi. Anh ụp lên đầu tôi cái nồi lớn thế này cũng không tốt lắm đâu.” A Lãng kháng nghị.

Giang Thành lặng lẽ nhìn A Lãng. A Lãng bị nhìn chằm chằm thì hơi run rẩy, vội vàng nói: “Được rồi, tôi từ bỏ. Coi như lần này tôi không may, đi lo chuyện bao đồng, chọc vào một đống tanh hôi.”

Nói xong câu này A Lãng lập tức đứng dậy đi ra ngoài.

Ông chủ vội vàng gọi cậu ta lại: “Tên nhóc kia, trước mặt cảnh sát mà cậu cũng dám ăn cơm quỵt nợ à, không phải là cậu cũng quá kiêu ngạo rồi đấy!”

Giang Thành cười vẫy tay với ông chủ: “Lão Hồ, tiền của cậu ta tôi trả là được rồi, quả thật là tôi có thiếu nợ cậu ta một ân tình.”

A Lãng hừ lạnh một tiếng, đi ra khỏi quán ăn. Giang Thành mang theo vẻ mặt lạnh lùng quay về chỗ của mình, tiện thể cầm theo cả chỗ đồ ăn A Lãng chưa động vào đến bàn mình luôn.

“Sao anh có thể khẳng định cậu ta không ngẫu nhiên xuất hiện ở nơi này?” Diệp Hồng tò mò hỏi.

Giang Thành nói: “Không phải cô đã nói sao? Bây giờ còn chưa đến giờ cơm. mục đích của tên nhóc kia thể hiện quá rõ ràng. Hơn nữa tôi cảm thấy trong vòng mười giây nữa cậu ta nhất định sẽ quay lại nơi này.”

“Tôi không tin!”

Mặc dù ngoài miệng thì nói như vậy nhưng Diệp Hồng vẫn đếm thầm trong lòng. Mới đếm được đến tiếng thứ bảy, quả nhiên đã nhìn thấy bóng dáng của A Lãng.