Vai Hề Cấm Kỵ

Chương 150: Báo Tử khai nhận



“Bởi thế mới nói tình cảm anh em của các anh cứng hơn sắt đá.” Giang Thành dứt lời, đạt được ghi âm mình cần thì lập tức quay người muốn đi.

“Tôi nói cho cậu biết, chuyện này là do một mình tôi làm, không liên quan đến hai người họ, muốn chém muốn giết thì tìm tôi này.”

Thế nhưng Giang Thành chỉ mỉm cười, không thèm để ý đến Lão Hổ, đi thẳng đến phòng thẩm vấn của Đại Bưu.

“Anh biết sao tôi trở lại đây nhanh thế không?” Giang Thanh cười, đưa ghi âm trong tay ra.

Tiếng của Lão Hổ từ trong ghi âm truyền ra, Đại Bưu nghe được Lão Hổ nói một mình ôm hết mọi tội lỗi thì thầm mắng một tiếng chết tiệt.

“Bất ngờ thật đấy, anh em của anh cố gắng bảo vệ anh thế, giờ chúng tôi lại có thêm bằng chứng mới, ba người các anh ai cũng bảo người là do mình giết, vậy tôi nên chọn ai bây giờ?” Ánh mắt của Giang Thành tàn nhẫn nhìn Đại Bưu.

Nhưng trong mắt Đại Bưu lại lộ ra vẻ hoảng sợ: “Đoạn ghi âm này của mày là giả, sao tụi nó có thể nhận mình giết người được, tụi nó không biết chuyện này.”

“Đại Bưu, chuyện đến nước này anh còn muốn gạt tôi à? Tôi nói cho anh biết,, nếu ba người các anh thẳng thắng thừa nhận thì còn có thể cứu vãn mọi chuyện.” Giang Thành chậm rãi ngồi xuống, nhìn Đại Bưu, nói.

“Chỉ cần anh khai ra tung tích của Tiểu Sửu, người đứng sau lưng anh có phải Tiểu Sửu hay không, tại sao gã ta lại bắt các anh làm vậy. Chỉ cần các anh chịu nói, ba người các anh còn có thể giữ lại cái mạng.”

Đại Bưu nghe đến chữ Tiểu Sửu thì nở nụ cười càn rỡ: “Nếu vậy thì tao không có gì để nói nữa, tao không biết thằng Tiểu Sửu mày nói là ai, cứ để ba anh em bọn tao cùng nhau xuống suối vàng đi thôi.”

Giang Thành thấy thế thì nhíu mày, Đại Bưu có vẻ không sợ uy hiếp của anh, mà ngược lại còn điếng không sợ súng.

“Bây giờ anh cũng chẳng cần trả lời ngay, tôi sẽ cho anh thời gian để suy nghĩ kỹ.”

Giang Thành dứt lời thì xoay người ra khỏi phòng thẩm vấn, lập tức đụng phải Phạm Minh của vừa mới đến.

“Giang Thành, kết quả thẩm vấn bọn chúng thế nào rồi?” Phạm Minh hỏi một cách lo lắng.

Giang Thành nghe vậy thì gật đầu: “Đại Bưu và Lão Hổ đều thừa nhận người là do mình giết, nhưng Báo Tử vẫn không thừa nhận.

Phạm Minh nghe thế thì nhíu mày, nếu nói Đại Bưu và Lão Hổ đều đang cố ôm hết tội lỗi về mình, vậy thì tại sao Báo Tử là một thành viên trong số chúng lại không thừa nhận?

Phạm Minh nghĩ có thể biết chuyện này thông qua miệng Báo Tử, nếu nói Đại Bưu và Lão Hổ là những tên nói nghĩa khí, vậy Báo Tử không thừa nhận cũng có nghĩa gã là kẻ tham sống sợ chết.

Giang Thành nghe Phạm Minh phân tích như thế thì gật đầu tán thành, có lẽ chuyện này chỉ có thể giải quyết bằng cách này.

Giang Thành mang ghi âm của Đại Bưu và Lão Hổ đến phòng thẩm vấn Báo Tử, mà lúc này, Báo Tử ở trong phòng vẫn đang trong trạng thái kích động.

“Chúng tôi vừa tra hỏi Đại Bưu và Lão Hổ xong, bọn họ đều thừa nhận mình đã giết người.” Giang Thành nói, sau đó lấy ghi âm ra, vì muốn cho Báo Tử hết hy vọng nên mở lên cho gã nghe.

Giang Thành nhìn thấy sắc mặt Báo Tử biến hóa trong nháy mắt thì chậm rãi mở miệng, nói: “Hai người bọn họ đều nghĩa khí thừa nhận người là do mình giết, anh có ý kiến gì với chuyện này không?”

Thế nhưng Báo Tử lại chỉ nhìn Giang Thành mà không nói lời nào, giống như trong lòng gã đang đấu tranh kịch liệt vậy.

“Báo Tử, bây giờ tôi rất tò mò một chuyện nên muốn hỏi anh, tất cả đồ trang trí, hoa văn của sòng bạc các anh đều có hình thằng hề đúng không?”

Báo Tử nghe vậy cũng không thèm để ý đến Giang Thành, chỉ gật đầu.

Giang Thành thấy thế vội hỏi thêm: “Vậy thì, các anh hẳn biết Tiểu Sửu nhỉ?”

“Mày đùa gì thế? Tiểu Sửu chẳng qua chỉ là một nhân vật không có thật, sao bọn tao quen nó được?” Báo Tử khinh thường đáp.

Giang Thành nghe vậy thì cau mày, Báo Tử nói vậy là do gã không biết đến sự tồn tại của Tiểu Sửu, hay gã đang cố che giấu điều gì đó?

Lúc này, Phạm Minh đứng sau lưng mới lên tiếng: “Hai người bọn họ ai cũng thừa nhận hành vi phạm tội của mình, dựa theo pháp luật nhất định sẽ bị tử hình, vậy còn anh, sao anh không nhận tội?”

“Bọn mày muốn tao nhận cái gì? Nhận đã giết người rồi chặt xác à?” Báo Tử dường như có hơi nóng này.

Lúc này, Phạm Minh mới chậm rãi nói: “Tôi biết chuyện này thật ra không có liên quan đến anh, đều do hai người họ làm đúng không?”

Báo Tử nghe vậy thì không lên tiếng, có lẽ do nghĩa khí giữa ba người nên gã không muốn nhiều lời.

“Chỉ cần anh kể lại toàn bộ quá trình phạm tội, tôi có lẽ sẽ giúp anh được hưởng khoan hồng.” Ngay sau đó, Phạm Minh lại tiếp tục dụ dỗ.

Báo Tử suy nghĩ một lúc rồi mới nói: “Nếu hai người họ đã thừa nhận thì tao cũng không giấu nữa, từ đầu đến cuối tao không nhúng tay vào chuyện này.”

Báo Tử vừa dứt lời liền kể lại những chuyện đã xảy ra cho Giang Thành và Phạm Minh nghe.

Hai tháng trước quả thật có một cô gái tên Lan Lan đến sòng bạc, tìm ba người Báo Tử mượn tiền trả lãi cao, nhưng số tiền cũng không nhiều, chỉ mượn có hai mươi vạn tệ.

Thời gian trả cả vốn lẫn lãi đã đến, nhưng cô gái tên Lan Lan kia lại không trả nổi.

Dựa theo quy định từ trước của cả ba, Lan Lan sẽ có một khoản thời gian ngắn để chuẩn bị tiền vốn và phần lãi trước khi lãi chồng lãi.

Nhưng lần này Đại Bưu lại sống chết không đồng ý làm vậy, gã còn nói nhất định phải cho Lan Lan một bài học.

Vậy nên bọn gã lén lút đến trước nhà Lan Lan, muốn đe dọa, ép cô mau chóng trả tiền.

Nhưng trong lúc tranh chấp, Đại Bưu và Lão Hổ lại động tâm tư với Lan Lan, lúc đó Báo Tử cũng có ý tốt khuyên bảo không nên làm vậy với Lan Lan.

“Vậy rốt cuộc các anh đã làm gì Lan Lan?” Giang Thành tò mò hỏi, dù sao thì khi kiểm tra camera ghi hình trong khu nhà nhỏ của Lan Lan cũng không thấy ghi lại cảnh ba người ra vào.

“Lúc đó bọn tao ở nhà Lan Lan gần một tuần, còn nữa, ba người bọn tao chia nhau ra đi đi về về.”

Giang Thành nghe Báo Tử nói thì ngẩng người, ba người bọn chúng giống như đã có âm mưu từ trước, chẳng trách trong lúc theo dõi không thấy bóng dáng của ba người.

“Các anh ở nhà cô ấy gần một tuần? Rốt cuộc các anh đã làm gì trong nhà cô ấy?” Giang Thành nói đến đây thì giọng anh đã hơi run rẩy.

Báo Tử bất đắc dĩ thở dài, thuật lại toàn bộ những gì đã xảy ra trong một tuần lễ.

Trong một tuần ở nhà Lan Lan, Đại Bưu, Lão Hổ và Báo Tử chia ra xâm phạm thân thể Lan Lan, ngoài ra còn ngược đãi cô ấy.

Chẳng hạn như dùng roi đánh Lan Lan, tàn nhẫn kéo tóc cô ấy. Ép Lan Lan uống nước tiểu, ăn phân, đánh đập bạo lực, thậm chí còn đốt cơ thể cô ấy.

Giang Thành càng nghe càng tức giận, ba thằng đàn ông sao có thể làm những việc tàn nhẫn như vậy với một cô gái kia chứ.

“Sau đó thì sao? Tại sao Lan Lan chết?” Giang Thành vội vàng hỏi.

“Cô ta bị bọn tao dằn vặt, chịu không nổi nên một buổi sáng đã tự sát. Lúc đó bọn tao cũng không ngờ cô ta làm vậy, cũng có thể nói, Lan Lan bị cả ba người bọn tao giết.

Lúc này, Dương Lạc bước vào trong phòng thẩm vấn, cầm báo cáo khám nghiệm tử thi đặt trước mặt Giang Thành.

“Có thể đoán được nguyên nhân tử vong của Lan Lan là do mất máu quá nhiều, nhưng ngoại trừ những vết thương ngoài da ra thì không tìm được nguyên nhân chính xác dẫn đến tử vong.”

Báo Tử nghe thấy lời của Dương Lạc thì bật cười: “Lúc đó cô ta dùng dao cắt động mạch chủ ở cổ tự sát.”

Giang Thành nghe thấy thế thì tức giận vỗ bàn: “Đầu của Lan Lan rốt cuộc ở đâu?”

Nếu theo lời Báo Tử nói thì Lan Lan vì cắt động mạch chủ ở cổ, mất máu quá nhiều dẫn đến tử vong, nhưng phần đầu và cổ còn thiếu của thi thể Lan Lan lại chẳng thấy đâu.

Rốt cuộc bọn chúng đã giấu đầu Lan Lan ở đâu?

“Nó ở trong nhà Lan Lan, nhưng cụ thể ở đâu thì tao không biết, chỉ có hai người kia mới biết.”

Giang Thành nghe vậy thì sợ đến ngây người, bọn chúng vậy mà lại giấu đầu và cổ của Lan Lan ở trong nhà cô ấy sao?

Nhưng lúc trước anh lục soát nhà Lan Lan cũng không tìm thấy chỗ nào kì lạ, một cái đầu lâu lớn như vậy rốt cuộc đang nằm ở nơi nào?

Phạm Minh nói tiếp: “Chi bằng đi thẩm vấn Đại Bưu và Lão Hổ lần nữa, nhất định có thể hỏi được gì đó.”

Giang Thành nghe vậy thì lắc đầu: “Hai người bọn chúng đánh chết cũng không nói, chúng ta đến nhà Lan Lan tìm thêm lần nữa, tôi không tin mình không tìm được.

Giang Thành nói xong thì lập tức lái xe đến nhà Lan Lan, anh vừa đến thì cũng là lúc cha mẹ Lan Lan đang ở trong nhà thu dọn đồ đạc.

Hai vị phụ huynh thấy nhiều cảnh sát xuất hiện cũng sợ ngây người.

Hai người họ vì nghe nói đã tìm được thi thể Lan Lan, xác nhận Lan Lan đã chết nên đang vô cùng đau khổ.

“Không biết các anh cảnh sát đến đây là vì chuyện gì?” Mẹ của Lan Lan đau khổ hỏi.

Cái chết lần này khiến Giang Thành không biết phải mở miệng thế nào, nhưng vì để có thể thuận lợi lục soát nhà Lan Lan, Giang Thành đành phải kể hết mọi chuyện cho hai ông bà.

Hai ông bà vừa nghe thấy con mình bị chặt xác, bây giờ không tìm được đầu thì vừa giận vừa sốt ruột, suýt nữa đã hơn mê bất tử.

“Trước tiên mời hai ông ba tránh sang một bên, chờ kết quả của chúng tôi.” Giang Thành nói vậy là vì lo lắng hai người sẽ phải chịu kích thích lớn.

Cảnh sát được sự cho phép của hai người thì bắt đầu lục soát kĩ càng nhà của Lan Lan.

Mà Dương Lạc cũng không hề rảnh rỗi, cũng tham gia vào nhóm tìm kiếm.

Giang Thành tỉ mỉ quan sát phòng ở của Lan Lan, nghĩ đến việc cô ấy ở trong phòng bị hành hạ rất lâu, anh cảm thấy đau lòng không thôi.

Giang Thành vô tình bước vào giữa phòng ngủ của Lan Lan, nhìn thấy cả căn phòng đều chỉnh tề thì cảm thấy thú vị, xem ra trước khi đi, đám người Đại Bưu đã quét dọn sạch sẽ nơi này.

Đột nhiên, ánh mắt Giang Thành dừng lại trước một con búp bê lớn được đặt giữa phòng ngủ của Lan Lan.

Anh ấn tượng với con búp bê này là vì lúc đó Dương Lạc đã nói con búp bê này rất lớn.

Đột nhiên, Giang Thành nghĩ đến điều gì đó, cầm kéo đi về phía con búp bê.