Vai Hề Cấm Kỵ

Chương 38: Mò kim đáy biển



“Còn chuyện gì nữa không? Không thì cậu gác máy được rồi.”

“Được rồi! Được rồi! Không quấy rầy hai người nữa, tôi đi nói với đội trưởng Trương một tiếng, còn sót chuyện gì sẽ nhờ tới sự thẩm vấn của anh. Như vậy tôi thật sự không giúp được gì nữa rồi.”

“Bây giờ yên tâm nhiều rồi chứ?” Sau khi Giang Thành gác máy, Diệp Hồng nhìn vào Giang Thành cười nói.

Giang Thành gật đầu: “Nếu như trước cuộc nói chuyện cậu ta chỉ nắm được bảy phần thì hiện tại cậu ta đã có được tám phần rồi.”

Cho dù chỉ hơi vừa lòng, nhưng với bản thân cô ấy mà nói, anh ấy cũng đã hiểu rõ ẩn ý trong đó.

Ngay lúc này y tá đang bước từ trong phòng ra: “Tôi nói này! Sao mà cảnh sát các anh đều chuyên quyền như thế! Bệnh nhân người ta nghỉ ngơi một lúc không được hay sao! Cứ phải nóng vội như thế nhỉ! Bất kể chuyện gì cũng phải nói chuyện cho ra ngọn ngành, rõ ràng, hợp tình hợp lý! Đây là bệnh viện chứ không phải là phòng cảnh sát, tính mạng người ta mới là thứ quan trọng nhất!”

Y tá nhìn vào Giang Thành liền đùng đùng tức giận. Lúc nãy nhịp tim đập loạn như thế, lại còn không biết Lưu Dũng có bị xuất huyết não hay không, với một người đang trong giai đoạn theo dõi sức khỏe như anh ta mà nói đây là một tình huống thực sự nguy hiểm.

Diệp Hồng đứng bên cạnh lập tức bước về phía trước: “Xin lỗi đồng chí y tá. Đội trưởng Giang đây sốt ruột phá án, hiện tại đang có liên quan tới một vụ án mạng vô cùng nghiêm trọng nên mới nóng vội như vậy. Mong cô đừng để bụng.”

“Cô nói là trong phòng nàycó kẻ sát nhân đang nằm ư? Cô đang đùa sao? Với sức khỏe của anh ta thì có thể làm được gì?”

“Anh ta đủ sức lái được xe tải, đã đâm chết một nhân chứng vô cùng quan trọng của tôi rồi. Hơn nữa cái chết của đứa con của nhân chứng lại có liên quan đến anh ta. Tôi xin lỗi cô vì hành động lúc nãy của tôi. Nhưng tình huống bây giờ vô cùng cấp bách, cho nên tôi muốn nhận được lời khuyên từ cô, đồng chí y tá. Đến lúc nào thì tôi mới có thể thẩm vấn anh ta?”

Y tá cho rằng Lưu Dũng chỉ là một phạm nhân bình thường. Cô ta thật không ngờ Giang Thành nói một các nghiêm túc với cô ta, bản thân trái lại có chút khó xử. Tại sao cô ta lại không thể nghĩ tới trường hợp người đàn ông gầy yếu ở bên trong kia là một tên tội phạm giết người.

“Lúc này anh ta vẫn còn mất bình tĩnh, chúng tôi đã tiêm cho anh ta một mũi an thần. Điều này có tác dụng giúp anh ta trấn tĩnh và lấy lại sự cân bằng cảm xúc. Các anh đợi sau ba mươi phút nữa mũi tiêm có hiệu quả rồi hãy đi vào. Nhưng các anh phải nhớ là tiến hành mọi thứ từ từ theo tuần tự, đừng khiến anh ta bị kích động, nếu không anh ta sẽ lại tiếp tục rơi vào trạng thái hôn mê, cũng khiến các anh mất thời gian, không phải sao?” Y tá bắt đầu nói chuyện bằng một cách rất mềm mỏng ôn hòa, không giống người có thái độ nói chuyện với Giang Thành trước đó.

Giang Thành gật đầu nói: “Được rồi! Không thành vấn đề! Cho anh ta thêm nửa tiếng nữa vậy. Đến lúc nếu có cái gì không ổn thì cô ngắt lời tôi là được, vì bình thường chúng tôi chưa bao giờ thẩm vấn trong hoàn cảnh này.”

Cô y tá gật đầu nói: “Không vấn đề! Dẫu sao thì nếu mà có vấn đề gì máy móc sẽ phát ra âm thanh cảnh báo, tôi sẽ tới ngay lập tức, thông thường thì sẽ không có vấn đề gì lớn lắm.”

Giang Thành gật đầu, cô y tá cũng đã đi khỏi đây.

“Anh xem! Ăn nói rõ ràng rành mạch thì có phải là êm chuyện rồi hay không! Anh không cần phải vội vội vàng vàng xông xồng xộc vào gây thêm phiền toái cho công việc của người ta.”

Giang Thành nào biết cô y tá này lại tự nhiên nói chuyện tốt như vậy.

“Anh nha, người dân chúng tôi có ý thức về công bằng nhất. Nếu như anh sớm nói anh ta là kẻ giết người, lúc nãy cô ấy đã không chỉ trích anh như vậy rồi.”

“Được rồi, chúng ta đừng đứng đây nói nữa. Qua bên kia ngồi một chút đi.” Giang Thành chỉ về vị trí bên cạnh, nói với cô ấy.

Diệp Hồng mang theo túi đồ đến ngồi bên cạnh Giang Thành.

“À vừa rồi ngắt lời anh, có chuyện này tôi quên chưa nói với anh.”

Diệp Hồng vừa mới nhớ, cô ấy vừa ra ngoài cũng không phải chỉ để đi mua sắm, Lục Hạo đã sớm phát hiện ra điều bất thường. Diệp Hồng lập tức lấy báo cáo trong túi ra đưa cho Giang Thành.

“Chúng tôi đã kiểm tra kĩ càng đây là số tiền mà Lưu Dũng đã trao đổi. Hơn hai triệu tệ, nhưng khi anh ta gặp chuyện thì toàn bộ đã bị chuyển đi. Chuyển đi rồi vẫn chưa xong, được chuyển vào một thẻ sau đó thẻ được được phân chia cho nhiều tài khoản khác.”

"Tôi biết, không phải lúc nãy chúng ta nói trong điện thoại rồi sao?" Giang Thành nhìn báo cáo trước mặt mà không biết Diệp Hồng muốn nói cho anh biết chuyện gì mới mẻ.

Diệp Hồng mở bảng báo cáo ra nói với anh: "Đây là thông tin cá nhân chi tiết của những tài khoản đó. Chúng tôi đã làm việc với ngân hàng để có được tất cả. Tôi có một suy đoán.”

"Cô nghĩ rằng có kẻ giở trò ở đây, đúng không?"

Trước khi Diệp Hồng nói ra, Giang Thành đã nói trước, anh đối với Diệp Hồng rất quen thuộc, lập tức hiểu được ý nghĩ của Diệp Hồng. Diệp Hồng gật đầu.

"Không đúng, nếu anh ta thực sự ở đó, anh ta không cần phải chuyển tiền vào nhiều tài khoản như vậy. Vì chúng ta có thể tìm được một tài khoản thì chúng ta nhất định sẽ có thể tìm ra hơn năm mươi cái, điều này hoàn toàn vô nghĩa." Giang Thành suy nghĩ một lúc rồi nói.

“Tôi đoán động thái này Lưu Dũng không biết, lúc nãy tôi đã bày tỏ với anh ta rồi, anh ta có thể cho rằng tôi đang doạ anh ta, tôi sẽ đem bằng chứng này đến trước mặt anh ta là được rồi.”

“Không thể được.” Còn chưa có tin tức xác định, Giang Thành tự mình đưa ra nhận định rất đơn giản: “Nếu cô là người bệnh nan y mà có người thuê cô giết người, còn trả hết nợ nần trước đây cho cô mà không phải cho con hay vợ của cô. Nếu cô sắp chết, tại sao phải bận tâm đến những khoản nợ khó đòi? Để lại hy vọng cho gia đình không phải là điều tốt sao?"

“Nếu như đến chết mà anh ta vẫn nhớ những món nợ phải trả, anh ta sẽ không làm ra những chuyện như giết người.”

Giang Thành rất chắc chắn. Anh biết quá rõ Lưu Dũng là người như thế nào. Diệp Hồng không phản bác cũng không tán thành, chỉ ở một bên nhìn Giang Thành.

“Sao vậy, trên mặt tôi có gì à?” Giang Thành không biết cô ấy nhìn anh làm gì. Diệp Hồng không nói gì, chỉ duy trì im lặng, tuỳ tiện đưa tay vào trong túi lấy một cái bánh bao ăn.

“Sao vậy, tôi vừa nói có gì không đúng sao? Không có gì, không có gì. Ăn đi, còn nửa tiếng nữa sẽ tiếp tục thẩm vấn Lưu Dũng rồi. Cô nên giữ chút sức lực đi. Những gì cô nói, tôi thấy cũng có lí. Dù sao chúng ta cũng ở phía sau, hỏi bọn họ một chút không phải là rõ ràng rồi sao?”

Diệp Hồng chủ động chuyển đề tài, cô ấy đương nhiên sẽ không nói cho Giang Thành biết mình đang nhìn cái gì chứ? Diệp Hồng nghĩ kĩ lại, cô ấy đã lâu không như vậy rồi, mấy ngày nay ở cùng Giang Thành, cô ấy vẫn luôn bận rộn giúp Giang Thành tìm chứng cứ.

Mặc dù đây là nhiệm vụ của cô ấy, nhưng ý nghĩa của Giang Thành đối với cô ấy phải nói là vô dùng dị thường. Cô ấy rõ ràng biết nếu hai người muốn có bước tiếp theo chỉ sợ phải gỡ được hoàn toàn nút thắt trong lòng của Giang Thành mới có thể thực hiện được. Sau nhiều lần bị đồng nghiệp chế giễu như vậy, Giang Thành cũng không thèm để ý, nhưng cô ấy hiểu rõ Giang Thành đang gánh vác cái gì, cho nên cũng không vội, không thúc giục anh. Không ai có thể nói rõ ràng về cảm xúc.

“Cục trưởng, về cơ bản đây là kết quả điều tra, bảng này là của phòng thí nghiệm chúng ta, bảng này là của bệnh viện thành phố. Ông đưa hai tài liệu này cho đồng chí cảnh sát giao thông, sau đó đưa báo cáo bệnh án này cho bọn họ, về cơ bản có thể nói rõ ràng." Trong văn phòng, Dương Lạc chuyển kết quả điều tra cho Trương Minh Sơn. Trương Minh Sơn gật đầu nhận lấy: "Tốt lắm, cậu vất vả rồi."

Dương Lạc thở dài: "Có vất vả hay không cũng giống nhau. Tôi sợ rằng vất vả thực sự chính là Giang Thành. Sau này chỉ có thể dựa vào chính anh ấy, tôi cũng không giúp được gì. Đứa nhỏ kia hẳn là cục xương khó nhai, tôi nghe nói anh ta không sống được mấy ngày nữa."

“Dương Lạc, chuyện này tôi phải phê bình cậu rồi. Bao nhiêu năm qua có tình huống éo le nào chưa gặp phải, sao mới chỉ gặp một chút khó khăn đã muốn chùn chân rồi?” Trương Minh Sơn vừa cười vừa nói với Dương Lạc.

Dương Lạc cũng phải gật đầu thú nhận: “Vụ án này nếu không liên quan đến chuyện xấu xa thì tôi cũng không lo lắng gì cả, nhưng cái gã hề này đã mang đến cho chúng ta quá nhiều phiền phức rồi, nên tôi...”

Trương Minh Sơn ra hiệu cho Dương Lạc: “Đừng nói nữa.” Ông hiểu được anh ta đang biểu đạt cái gì.

“Cửa này không chỉ mỗi mình Giang Thành phải qua mà tất cả chúng ta đều phải qua. Bất luận người nào cũng đều không thể. Xem thường công lý, bất cứ ai cũng không thể đùa với chúng ta.”

Dương Lạc gật đầu. So với lúc nãy càng có lòng tin hơn.

“Đi với tôi một chuyến, xem thử bọn họ thế nào rồi, nếu như những tên lão luyện này đều có suy nghĩ như vậy, xem ra đồng đội của chúng ta tinh thần chiến đấu thực sự rất thấp.”

Trương Minh Sơn đưa Dương Lạc đến phòng đội. Ngoại trừ Lục Hạo, một số cảnh sát khác đều ngồi đờ đẫn không biết làm gì. Dương Lạc xấu hổ nhìn Trương Minh Sơn, lẽ ra anh ta nên dẫn đầu nhưng anh ta không ngờ những cảm xúc tiêu cực này lại lây lan sang nhau.

Trương Minh Sơn vỗ tay, ra hiệu cho mọi người nhìn mình: “Mọi người sao ai ai cũng ủ rũ thế?”

“Lấy ra chút dáng dấp xem nào? Chẳng phải chỉ là một gã hề thôi sao? Là chúng ta đã thất bại một lần. Lần sau chúng ta thắng lại không phải được rồi sao?”

Thật là một vấn đề lớn. Trương Minh Sơn nhìn các nhân viên cảnh sát bên dưới, ông tiếp tục nói: "Tôi biết rằng mọi người đều cảm thấy khó chịu. Giang đội trưởng là đội trưởng tốt của chúng ta. Bây giờ cậu ấy đang gặp khó khăn, nhưng chúng ta không biết làm thế nào để giúp cậu ấy. Đây là một điều bình thường, tất cả là do tên hề. Thật sự rất rắc rối. Nhưng điều đầu tiên mọi người cần làm là điều chỉnh lại tâm lý của mình. Chúng ta đừng tự làm rối mình, được không?"

“Bất cứ lúc nào chúng ta đều phải chuẩn bị sẵn sàng, một khi cậu ấy cần sự giúp đỡ của mỗi người, chúng ta đều có thể ứng phó kịp thời, bây giờ việc cần làm là làm tốt công việc của mình.”