Vai Hề Cấm Kỵ

Chương 39: Tài trợ



“Tìm mọi người tới đây không có ý gì khác, chỉ là bởi vì lúc trước đã hỏi qua với mọi người, tất cả mọi người đều phản ánh số tiền này không liên quan gì đến mình, vậy thì số tiền này là từ trên trời chuyển vào tài khoản của các anh phải không?”

Trong phòng họp lớn bên trong đồn cảnh sát, ngồi hàng dài đầy người.

Lục Hạo đang kiểm tra thông tin nhận dạng của từng người từng người một, hơn nữa còn gửi một số tài liệu cho mỗi người, trên tài liệu này vừa ghi rõ nguồn vốn của họ, đồng thời viết thông tin quan trọng của Lưu Dũng.

Ngay từ đầu, đám người Lục Hạo cảm thấy muốn bắt đầu từ việc tìm được mối quan hệ bên trong của những người này, nhưng cùng với sự phát triển không ngừng của vụ án, bọn họ lại phát hiện chuyện này vô cùng cổ quái.

Thông qua số tiền này liên lạc với từng người, đầu tiên toàn bộ đều không có tiền án tiền sự, hầu hết đều là những người trung thực, tiếp theo nghề nghiệp của họ cũng rất khác nhau, có người là công nhân, có người bán hàng rong, có ông chủ nhỏ, vân vân....

Giữa bọn họ không có liên hệ gì ở bên trong, có lẽ cả đời này bọn họ không thể tưởng tượng được, giữa bọn họ sẽ một ngày nào đó bởi vì một khoản tiền không rõ nguồn gốc như vậy mà liên hệ với nhau.

Không sai, số tiền này chính là không rõ lai lịch, đây cũng là nguyên nhân vì sao Lục Hạo phải tập hợp những người này lại với nhau.

Lúc đầu Lục Hạo phân biệt gọi điện thoại cho bọn họ hoặc đến thăm từng nhà, nhưng nhận được kết quả mà Lục Hạo không thể tưởng tượng được.

Những người này hoàn toàn không biết và không có ý gì về số tiền này. Kết quả như vậy thật sự là ngoài dự kiến ban đầu của Lục Hạo.

Nếu như tất cả những người này không biết nhau, làm thế nào họ có thể kết nối với nhau?

Không có cách nào, để tối đa hóa hiệu quả, anh ta chỉ có thể tập hợp tất cả mọi người lại với nhau để điều tra, xem có thể hay không rút ra một số kết luận.

“Cảnh sát Lục, tôi biết anh rất sốt ruột, nhưng chúng tôi thật sự cái gì cũng không biết, số tiền này đều là ngày đó đột nhiên không biết chuyện gì đã chuyển vào tài khoản của chúng tôi, nếu anh cần số tiền này, chúng tôi trả lại cho anh là được.”

Một người ngồi trong đại sảnh lập tức đứng lên nói với Lục Hạo, Lục Hạo ngượng ngùng lắc đầu từ chối nói: “Anh hiểu lầm ý của tôi rồi, chúng tôi biết số tiền này không liên quan gì đến các anh, lần này chúng tôi tới đây muốn hỏi một số chuyện khác. Mọi người nhìn kỹ hơn một chút, người trên tờ giấy mà chúng tôi vừa phát xuống, cũng chính là Lưu Dũng, mọi người có quen không?”

Lục Hạo đem kinh nghiệm làm việc của Lưu Dũng, địa chỉ nhà, tướng mạo cá nhân, toàn bộ đều viết lên tờ giấy này, hội trường lập tức im lặng, mọi người bắt đầu nhìn vào ảnh của Lưu Dũng.

Đột nhiên một người đàn ông đứng dậy và nói: “Than ôi, anh mà không nói thì tôi cũng chẳng nhớ đâu, nhưng nhìn thấy hình ảnh này tôi lại nhớ. Người này hình như quả thật đã nợ tôi một khoản tiền, nhưng số tiền này so với lúc trước anh ta mượn nhiều hơn nhiều.”

Nghe được điều này, Lục Hạo lập tức đi tới, bảo các đồng nghiệp cảnh sát khác bên cạnh đi lên tìm hiểu chi tiết, ghi lại nó.

Dần dần càng ngày càng nhiều đều có thể nói rõ ràng chính xác, Lưu Dũng nợ bọn họ một số tiền, thậm chí có người lấy ra ghi chép chuyển khoản tại chỗ.

Rốt cuộc, xem như có manh mối, Lục Hạo thở phào nhẹ nhõm, điều tra của họ xem như sơ bộ có kết quả tốt.

Theo tình hình hiện tại, những người này sợ rằng liên hệ duy nhất chính là Lưu Dũng ít nhiều đều lấy tiền từ tay bọn họ.

“Đây thật sự là ông trời có mắt. Tên khốn kiếp này trước đây làm tài xế cho tôi. Ngay từ đầu vẫn rất được, về sau càng ngày càng không đáng tin cậy.”

“Anh ta luôn luôn lấy tiền từ chi phí dầu mà tôi đã hoàn trả cho anh ta mỗi tháng. Tạo thành một lỗ hổng lớn, nhưng khi tôi phát hiện ra điều đó thì anh ta đã cầm số tiền đó mà chạy mất.”

“Ah? Anh ta cũng làm thế với anh à. Anh ta cũng làm với tôi y như vậy.”

“Các anh đây tính là cái gì, không phải là chút tiền dầu thôi sao? Anh ta còn lấy đi tất cả xe của tôi đây này.”

Những người bên dưới bắt đầu bàn tán xôn xao. Ngày càng có nhiều bằng chứng cho thấy Lưu Dũng ít nhiều đã mắc nợ những người này.

Rất nhanh tình huống này được tổng kết cho Diệp Hồng cùng với Giang Thành.

“Chuyện này thật thú vị.” Giang Thành nhìn dữ liệu do Lục Hạo thu thập.

Nói tóm lại, sau khi Lưu Dũng tìm người ta vay tiền thường sẽ không có tin tức, sau đó tiếp tục đổi sang người khác.

Có khi Lưu Dũng làm tài xế, đổi tên, đổi họ, lái xe rồi bặt vô âm tín. Còn có những cái tên khác do Lưu Dũng đặt ra khi làm việc cho người ta. Mặc dù không biết tên thật của Lưu Dũng nhưng những người này có thể nhận ra anh ta dựa trên các bức ảnh chỉ trong nháy mắt.

Xem ra Lưu Dũng cũng không phải là người thành thật gì mấy.

“Mang bằng chứng này cho Lưu Dũng xem. Tôi nghĩ anh ta sẽ sợ một chút đấy.” Diệp Hồng rất vui khi nhìn chứng cứ mà Lục Hạo tìm được. Cuối cùng họ lại một lần nữa phát hiện ra bước đột phá. Nhưng Giang Thành bên cạnh vẫn cau mày.

“Anh nói xem, tại sao gã hề lại biết chuyện này? Thật quá vô lý. Nếu chúng ta muốn tra ra tất cả chuyện này thì sẽ vô cùng vất vả. Còn gã hề, tôi không quan tâm gã là tổ chức hay cá nhân, làm sao gã biết được chuyện này chứ?” Giang Thành nhìn tập hồ sơ trước mặt, trong lòng tràn ngập sự khó hiểu.

Diệp Hồng ở một bên vốn dĩ vẫn không nghĩ tới chuyện này lại bị Giang Thành nhắc nhở. Ngay lập tức phát hiện ra manh mối của sự việc.

Đúng vậy, nếu như nói chuyện khác thì có thể giải thích rõ ràng. Gã hề này là một băng nhóm tội phạm hung ác và có quy mô rất lớn, vấn đề này không thể dùng lẽ thường để hình dung nữa rồi.

Cái kẻ gọi là gã hề này làm sao lại vướng vào những tranh chấp kinh tế giữa Lưu Dũng với cả nhiều người như vậy, lại còn chuyển chính xác từng khoản tiền trả lại cho họ. Không thể coi thường nhân lực vật lực cũng như khả năng thu thập thông tin của gã.

Mà cái tên Lưu Dũng này, làm sao mà lại gây ra chuyện lớn như vậy?

Giang Thành nhất thời khó hiểu, đứng dậy nhìn thấy Lưu Dũng đang nằm trong phòng bệnh.

Anh ta biết đáp án. E rằng phải đến tìm Lưu Dũng một chuyến.

Diệp Hồng lập tức hiểu ý Giang Thành, đứng dậy nói: “Tôi đi hỏi bác sĩ xem sao, xem anh ta có tỉnh lại được không. Anh chuẩn bị tài liệu một chút, đến lúc đó tôi hỏi anh ta giúp anh.”

Giang Thành gật đầu hỏi lại: “Con của anh ta bao nhiêu tuổi rồi?”

Diệp Hồng ngập ngừng nói: “Chúng ta hỏi trước như vậy thôi. Tôi nghĩ rằng tạm thời không cần phải liên lụy đến người nhà anh ta vào chuyện này.”

Diệp Hồng nói xong liền rời đi. Mặc dù cô ta hiểu rõ hiện tại Giang Thành vì đáp án mà có thể làm tất cả mọi thứ. Nhưng nếu thật sự muốn liên lụy đến con của Lưu Dũng, Diệp Hồng vẫn có chút không nỡ.

Đây là sự thiên vị của phụ nữ đối với trẻ con. Giang Thành thở dài, anh không thể thay đổi quyết định của Diệp Hồng. Xem ra chỉ có thể hy vọng ở Lưu Dũng. Nếu như anh ta không nói ra, vậy thì chỉ có thể dùng cách này.

Nếu không dồn anh ta đến bước đường cùng thì không còn cách nào khác cả.

Không lâu sau Diệp Hồng đã trở về, Giang Thành ngẩng đầu nhìn Diệp Hồng. Diệp Hồng gật đầu, xem ra lần này bác sĩ đã cho phép bọn họ tiến vào.

Giang Thành thở dài đem theo điện thoại di động với một chai nước bước vào, Diệp Hồng đi theo sau đó.

Diệp Hồng đến bên giường bệnh nhẹ nhàng đẩy đẩy cánh tay Lưu Dũng. Bác sĩ đã nói với cô ta rằng hiện tại có thể gọi anh ta bằng phương pháp này.

Dù sao Lưu Dũng cũng đã bị ung thư giai đoạn cuối. Các triệu chứng đã bắt đầu xuất hiện. Thuốc an thần chỉ có thể giảm đau nhẹ, khi Diệp Hồng đụng vào như thế này tự nhiên sẽ tỉnh lại.

“Tôi nói tại sao các người vẫn chưa đi vậy? Phiền phức quá đi.”

Lưu Dũng ngẩng đầu nhìn Giang Thành và Diệp Hồng.

Anh ta muốn lợi dụng giấc ngủ để trốn tránh mọi thứ. Anh ta thậm chí còn tưởng tượng trong giấc ngủ mình sẽ rời khỏi thế giới này. Nhưng mỗi lần nhắm mắt, con quỷ trong mắt anh lại kéo anh trở lại thực tại tiếp tục đau khổ.

Giang Thành hừ lạnh một tiếng nói: “Đợi anh chết rồi sẽ có thời gian để ngủ. Tôi muốn nói với anh một tin xấu.”

Sau đó Giang Thành đọc một dãy số. Anh nhìn Lưu Dũng đang ngạc nhiên hỏi: “Thế nào, tài khoản này là của anh chứ, hai trăm vạn cũng là của anh sao?”

Nhìn vào mắt Lưu Dũng. Giang Thành không cần đợi trả lời cũng biết đáp án. Anh gật đầu hài lòng nói tiếp: “Tiền của anh đã được chuyển cho người khác. Có cần tôi đọc giúp tên của những người đó không?”

Lưu Dũng vẫn chưa gật đầu đồng ý thì Giang Thành đã bắt đầu. Với mỗi cái tên được đọc lên, Lưu Dũng dường như nhớ lại những chuyện không nên nhớ.

Vốn dĩ người sắp chết thì rất nhiều chuyện có thể buông bỏ. Lưu Dũng cũng như vậy. Những thứ anh ta chôn dấu bấy lâu nay bỗng nhiên tối nay bị Giang Thành một lần nữa moi ra.

Lưu Dũng cuối cùng cũng đã suy sụp. Anh ta không biết bây giờ mình phải làm gì. Anh ta cảm thấy bất lực, thậm chí muốn khóc. Anh ta chỉ cảm thấy Giang Thành đang ép anh ta đi vào ngõ cụt.

“Tôi không tin. Tôi không tin. Làm cách nào số tiền này có thể chuyển đến tay những người đó. Chuyện này không thể. Chuyện này không thể!”

“Tôi biết anh không tin. Đây cũng là do điều kiện bệnh viện tương đối thô sơ. Nhưng anh đừng lo. Sớm mai tôi sẽ bảo bọn họ kiểm tra hóa đơn chuyển khoản cho anh xem. Thậm chí có cả báo cáo bằng văn bản từ ngân hàng. Tôi không cần phải làm giả chúng.”

“Nếu không đúng, tôi sẽ gọi điện cho vợ anh bảo cô ấy giúp anh kiểm tra lại có được không? Đương nhiên chúng tôi cũng có thể đem tất cả những người này đến phòng bệnh để cho bọn họ cảm ơn anh qua nhiều năm như vậy còn nhớ trả tiền trả lại cho bọn họ. Thậm chí có cả vốn lẫn lãi. Chỗ này là hai trăm vạn chia cho mỗi người năm mươi vạn. Ôi trời đất ơi. Tôi cũng hơi ghen tị với bọn họ đấy.”

Giang Thành không hùng hổ doạ người như lúc trước nữa, đổi lại bây giờ là giọng điệu thích châm chọc.

Những đả kích này so với trước kia Lưu Dũng từng bị chỉ có hơn chứ không kém.