Vai Hề Cấm Kỵ

Chương 43: Hỏi lại luật sư



Sau khi sắp xếp xong hết tất cả, ba người bắt đầu chia ra hành động. Giang Thành biết, so với đội của mình, thì hai đội còn lại mục tiêu khá rõ ràng

Đặc biệt là đội của Lục Hạo, là những công việc cần có thời gian để hoàn thành, điểm đáng ngờ nhất chính phải làm rõ ràng là những quỹ tiền không rõ, thứ hai đó là thằng hề bằng cách nào biết rõ quan hệ nợ nần giữa Lưu Dũng và những người kia.

Điểm này có vẻ rất quan trọng, tất nhiên đây cũng là một hành trình rất dài, Giang Thành cũng không còn cách nào làm khác được, cho nên anh lựa chọn tin tưởng Lục Hạo sẽ làm tốt.

Còn Diệp Hồng bên này, gia đình họ Dương rõ ràng là một yếu tố đột phá vô cùng quan trọng, cũng có nhiều khả năng xuất hiện kết quả nhất, so với Lục Hạo, nhiệm vụ này của Diệp Hồng có phần quan trọng hơn một chút.

Bởi vì không ai biết, Dương Minh Vũ cuối cùng là có quan hệ như thế nào với thằng hề, Dương Minh Vũ đã chết, toàn bộ những người có quan hệ với hắn đều có thể bị giết, và tại sao Dương Minh Vũ lại muốn giết chết em gái, cô không thể hiểu.

Nhưng bất kể như thế nào, Giang Thành nhạy bén đã nhận ra, Dương Minh Vũ này chắc chắc với thằng hề có một quan hệ khác.

Giết em gái của mình việc này rất có thể chỉ là một mồi nhử, hoặc là viện cớ, mà thực ra trọng yếu ngược lại là nhắm vào bản thân hắn.

Nhưng dù cho thế nào, việc này cũng xuất hiện rất nhiều điểm quan trọng, đồng thời cũng đặc biệt khó khăn.

"Hành động của các cậu lần này rất khó khăn, nhất định phải chú ý cẩn thận, có vấn đề gì đầu tiên phải cùng nhau trao đổi." Giang Thành hướng về phía Diệp Hồng và Lục Hạo nói, cái này hiểu theo một ý nghĩa nào đó, anh lần đầu tiên khích lệ tất cả mọi người tham gia vào hành động."

Hành động lần này rõ ràng sẽ xuất hiện rất nhiều nguyên nhân không thể kiểm soát, nhưng anh muốn nhất định phải làm như thế.

Diệp Hồng gật đầu nhìn Giang Thành nói: "Vâng, anh yên tâm đi, anh không nên gánh vác một mình áp lực lớn như vậy, anh phải tin tưởng chúng tôi." Giang thành nhẹ gật đầu.

Đã không biết bao nhiêu lần anh nghe được mấy câu này, trước mắt không phải anh không muốn tin tưởng bản thân, lý do duy nhất là do anh đang rất lo lắng, anh hi vọng nhanh nhận được kết quả.

Nhưng tình hình hiện tại cho anh biết, muốn nhanh như vậy có được kết quả, điều này rõ ràng là không thể nào. Hiện tại việc cần làm nhất chính là kiên nhẫn chờ đợi.

Giang Thành gật đầu rời đi, chủ yếu mục tiêu anh viếng thăm vẫn là luật sư của Dương Minh Hạo, anh biết vị luật sư này chắc chắn có che giấu gì đó.

Lần trước nhất định là do cách thức dò hỏi của anh không đúng, lại một lần nữa gỡ cửa nhà luật sư.

"Đội trưởng Giang, tại sao anh lại tới đây, có việc gì không?"

So với trước đó lời nói có khách sáo hơn, rất rõ ràng lúc này luật sư đã có một chút sốt ruột.

"Ông giống như không chào mừng tôi lắm."

Luật sư nhìn Giang Thành nói: "Bởi vì tôi biết, anh cho rằng có lẽ từ chỗ tôi có thể tìm ra chút manh mối nào đó, chúng ta cũng không cần khách sáo với nhau, anh trực tiếp hỏi đi."

Luật sư nhìn Giang Thành nói, Giang Thành mỉm cười: "Được, vậy tôi cũng không khiến ông tốn sức nữa, liên quan đến chuyện này cuối cùng ông biết những gì?"

Luật sư vẫn thể hiện một thái độ rất cứng rắn nói: "Giống như trước đây tôi đã nói với cậu, đến bây giờ tôi vẫn không biết cái gì, cậu tin hay không thì tùy, đó là việc của cậu."

Luật sư rất rõ ràng muốn đưa Giang Thành gạt sang một bên, ông ta bắt đầu nhìn đến đống văn kiện trên mặt bàn.

Giang Thành nhẹ gật đầu, tiếp tục nói: "Tôi rất muốn tin tưởng ông, nhưng kết quả của việc này không hề giống như vậy. Ông nói ông không biết gì hết, nếu như ông thực sự cái gì cũng không biết, vậy Dương Minh Hạo ra khỏi tù đến tìm ông để làm gì?"

Giang Thành vừa nói chuyện vừa ngẩng đầu nhìn thằng vào mắt luật sư.

"Đội trưởng Giang anh không nên nói lung tung, không có bằng chứng, anh cũng biết, những việc thế này nói bậy tôi có quyền kiện cậu!"

"Lưu Dũng nói cho tôi biết, anh ta được người khác yêu cầu đâm vào Dương Minh Hạo ở đó, ông nói xem nếu tôi kiểm tra lại các camera dọc đường có thể tìm thấy người này hay không?"

Luật sư hoảng sợ, ông ta không nghĩ rằng Giang Thành lại có thể phát triển sự việc nhanh như vậy. Ông ta càng không thể ngờ tới là, Giang Thành lại có thể qua những chi tiết này đoán ra nhiều như thế, ông ta chính là quá coi thường anh.

Ông ta còn muốn chối cãi, nhưng biết Giang Thành sẽ không vô cớ lừa gạt ông ta, lần này ông ta rơi vào thế bất lợi.

Luật sư không còn cách nào nhếch miệng nói: "Tốt, ông ta đúng có qua chỗ tôi, nhưng việc này thì có thẻ chứng minh cái gì đâu?"

"Việc này có thể chứng minh có rất nhiều thứ, chứng minh lần trước ông nói dối tôi."

Luật sư nheo chặt mắt, nhìn người trước mặt: "Ý của cậu bây giờ là đang hoài nghi tôi giết Dương Minh Hạo, tôi không có lý do gì làm vậy?"

Luật sư trở nên thận trọng, lời nói tiếp theo của Giang Thành nhất định không đơn giản, đối với ông ta rất có thể tạo thành uy hiếp lớn, nhưng ông ta không có cách nào chối cãi, chỉ có thể cảnh giác nhìn người trước mặt."

Giang Thành khẽ mỉm cười nói tiếp: "Không có việc gì, ông không cần lo lắng, tôi hiểu rõ ông không có động cơ giết người, nhưng ông nói ông những khách hàng khác của ông có thể biết rõ ràng hay không? Dù sao người cũng từ văn phòng của ông đi ra, khách hàng của ông liền chết không rõ ràng, về sau ông lại nói dối cảnh sát chúng tôi, không phối hợp cùng chúng tôi điều tra, việc này rất khó khiến người ta không nghi ngờ mục đích cuối cùng của ông là gì?"

Giang Thành ngồi trên ghế, nhìn vào mặt Luật Sư, lần này đến lượt anh đến dọa dẫm người khác, vị luật Sư này luôn luôn tỏ ra rất phối hợp với bọn họ, nhưng nhiều lần lấy đủ loại lý do làm qua loa.

Nhưng bây giờ ông ta cuối cùng cũng bị Giang Thành nắm được sơ hở, vị luật sư này nhất định là che giấu chuyện gì đó. Có thể vì món lợi nào đó.

Luật sư chỉ vào Giang Thành nói: "Vu khống? Tôi làm sai việc gì, mời cậu chỉ cho, nếu như tôi đúng như lời cậu nói, thì tôi không giám nói vu không?"

Giang Thành nhìn vị luật sư trước mặt, thật sự việc này cũng là gần đây anh mới nghĩ ra, đây là do Lưu Dũng nói cho anh biết con đường trước đó đã đâm chết Dương Minh Hạo ở đâu, anh lại phát hiện anh ta lúc ở con đường này có vẻ không quen.

Về sau cẩn thận kiểm tra phía dưới, cuối cùng tìm ra con đường này cách văn phòng luật sư rất gần.

Điều này cũng giải thích, Dương Minh Hạo đêm hôm khuya khoắt cuối cùng lại chạy đến đây làm gì?

Nguyên nhận Giang Thành suy đoán là do Dương Minh Hạo bị thằng hề hẹn ra, thế nhưng sau đó khi anh nghiên cứu kỹ lịch sử cuộc gọi điện thoại của Dương Minh Hạo, phát hiện Dương Minh Hạo không liên hệ với bất kỳ ai.

Tại thời điểm anh nghĩ mãi không ra cách giải quyết, Lưu Dũng cho anh địa chỉ này cho anh gợi ý. Hiện tại ông có thể nói cho anh biết?

Giang Thành nhìn vị luật sư trước mặt đang tức giận. Anh hiểu ông ta không có cách nào chối cãi, lần này không còn nghi ngờ chắc chắn là anh thắng.

Luật sư bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Tôi giấu diếm cậu không phải do tôi tham gia giết người. Tôi chỉ hi vọng không bị chuyện này ảnh hưởng đến. Cho nên lúc đầu tôi có nói rất nhiều điều không nên nói. Tôi hi vọng sau khi tôi nói cho cậu biết, cậu có thể giữ bí mật giúp tôi."

Luật sư khó nhìn Giang Thành, Giang Thành nhẹ gật đầu nói: " Chỉ cần ông không làm việc phạm pháp, như vậy không có vấn đề gì, nhưng nếu ông có liên quan đến phạm tội trái pháp luật, vậy xin lỗi, tôi tuyệt đối không thể nương tay cho ông được."

Giang Thành nhìn mặt luật sư không một chút ý đùa trong câu nói, luật sư hiểu rõ nhẹ gật đầu tiếp tục nói: "Đêm hôm đó ông ta đúng có đến tìm tôi, ông ta không có gọi điện thoại cho tôi, ông ta bỗng nhiên tới phòng làm việc của tôi nói có người muốn giết ông ta."

Luật sư cẩn thận nhìn Giang Thành, Giang Thành giờ mới hiểu được, chẳng trách luật sư không muốn nói ra, việc này nếu nói ra ngay lúc đó cho Giang Thành, chắc chắn Giang Thành sẽ cảm thấy luật sư đang muốn gỡ tội cho mình, và bị bắt ngay tại chỗ.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ Dương Minh Hạo tới đây là để cầu cứu.

Giang Thành gật đầu nói: "Ừm, ông nói tiếp đi."

Luật sư thấy Giang Thành không có phản ứng mạnh mẽ gì, dường như nhẹ nhàng thở ra nói tiếp: "Tôi cũng không nghĩ quá nhiều. Tôi cho là ông ta mới từ trong tù ra nên quá lo lắng, không biết làm sao. Nhưng tôi phát hiện ra việc ông ta nói, hìn như là thật, việc này là tôi vô cùng hoang mang."

"Là chuyện gì?" Giang Thành nhìn luật sư hỏi: "Ông nói là ông ta nói con của ông ta giết người?"

Giang Thành nhớ ra lần trước nói chuyện với luật sư.

Dương Minh Hạo nói cho tôi không phải chuyện này, tôi thực sự ít nhiều cũng đoán được việc này, tôi cũng không phải cảm thấy kỳ lạ, nhưng chuyện xảy ra sau đó mới thật sự khiến tôi cảm thấy kỳ lạ."

Luật sư lấy ra trên người bút ghi âm. Bấm mở: “Bởi vì trước đây tôi không nghĩ tới sự việc sẽ nghiêm trọng như vậy, tôi chỉ nghĩ ông ta đến hỏi tôi chi tiết một chút về việc đảm bảo bên ngoài sau khi ra tù, nhưng tôi cũng không thể nghĩ tới sau đó sự việc trở thành như thế kia.”

Giang Thành cẩn thận nghe ghi âm, bên trong ghi âm chính cuộc nói chuyện giữa luật sư và Dương Minh Hạo.

"Tôi không phải là đang nói đùa với ông, thật sự đang có người muốn giết tôi, cũng chính là kẻ giết con trai tôi."

"Thật không? Ông đừng đùa giỡn, không được thì chúng ta nên báo cảnh sát. Con của ông đã chết, nếu ông có manh mối thì nên nói cho cảnh sát, chúng ta bây giờ cũng không cần che giấu gì nữa."

"Không, ông không hiểu, bây giờ tính mạng của tôi đang gặp nguy hiểm."

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ông nên nói ra, ông không nói tôi vĩnh viễn không biết được."

"Tôi biết ông sẽ không tin tôi, con trai tôi, con trai tôi phát điên, rước họa vào thân."

"Có phải con trai ông giết chết cô em gái kia?"

"Ông làm thế nào biết rõ như vậy, ông, ông không lẽ là tay trong của bọn họ sao? Thật thiếu sót tôi tin tưởng ông như thế, ông tên hung thủ này tôi phải đến cục cảnh sát tố cáo ông. Ông chờ đó cho tôi!"

"Ầm"

Truyền lại âm thanh đóng cửa. Ghi âm dừng lại căn phòng trở nên im bặt.

Luật sư lúng túng nhìn Giang Thành nói: "Đây chính là nguyên nhân mà tôi không dám nói cho cậu."

"Rất tốt, có thể giao đoạn ghi âm này cho tôi không?"

Luật sư đột nhiên ngẩng đầu lên, muốn đưa tay lấy lại bút ghi âm, nhưng Giang Thành đã nhanh hơn một bước, chặn ngang từ trên mặt bàn lấy được, đồng thời còng tay hai người lại với nhau.