Vai Hề Cấm Kỵ

Chương 46: Lũ lớn cuốn trôi miếu Long Vương



Diệp Hồng căng thẳng nhìn chằm chằm màn hình trước mặt, trên màn hình đang chiếu hình ảnh một người đàn ông mặc áo khoác đi vào giữa đại sảnh.

Dù cô ấy đã chỉnh máy quay theo nhiều góc độ vẫn không thể thấy rõ gương mặt của người đàn ông này giống như người đàn ông này biết chính xác vị trí lắp đặt camera ở đâu để tránh quay phải.

“Hiện tại anh ta đã vào đại sảnh và đang chờ thang máy, tôi không nhìn thấy khuôn mặt của anh ta, sợ là anh ta có vấn đề, anh phải cẩn thận một chút!” Diệp Hồng lo lắng nói với Giang Thành.

Giang Thành gật đầu, sau đó ngẩng đầu lên, chợt nhận ra điều gì đó.

Cuối cùng anh đã hiểu vì sao các thiết bị theo dõi không dây của anh đều bị vô hiệu hóa, vì cơ bản cái gọi là thiết bị theo dõi vốn phải có dây.

Anh ngẩng đầu lên chỉ nhìn thấy văn phòng luật sư vẫn còn sáng đèn. Bên trong phòng ngoài trừ đèn lớn ra còn có một chấm đỏ nhấp nháy giấu bên trong sợi dây điện màu trắng, nếu nhìn không kỹ sẽ rất khó phát hiện.

Có người nào đó đã lắp thiết bị theo dõi vào trong văn phòng luật sư.

Hơn nữa người này còn biết rất rõ Giang Thành không có ở đây.

“Sao rồi? Anh đi ra chưa?” Diệp Hồng lo lắng hỏi.

“Chưa, tôi không biết đi đâu, anh ta đi thang máy ở chỗ nào vậy?”

“Thang máy ở đại sảnh, anh cứ đi vòng quanh đại sảnh rồi theo lối đó ra ngoài, tôi sẽ giúp anh trông chừng anh ta.”

Diệp Hồng lo lắng nói với Giang Thành, nhưng thật ra trong lòng Giang Thành cũng đã chắc chắn anh ta đã biết đến sự tồn tại của anh.

Vào đúng lúc này, một người đàn ông cầm máy tính xách tay, theo sau anh ta còn có hai người đàn ông to lớn đang từ từ tới gần xe Hồng Diệp.

Bọn họ tưởng chỉ cần đi đứng nhẹ nhàng không làm ra tiếng động thì sẽ không bị người khác phát hiện.

Bọn họ quả thật quá xem thường năng lực của cảnh sát. Toàn bộ khung cảnh xung quanh xe của Hồng Diệp đều bị quay lại, nguyên nhân Diệp Hồng không lái xe đi mà vẫn chờ ở chỗ này là vì sợ bọn người Giang Thành gặp phải chuyện rắc rối.

Mà cô ấy biết nếu bây giờ Giang Thành không trốn thoát được, thì anh sẽ gặp rắc rối to.

Cho nên cô ấy không nói tình huống hiện tại cho Giang Thành biết vì sợ anh phân tâm.

Kinh nghiệm nhiều năm tác chiến ở bên ngoài rốt cuộc cũng đến lúc phát huy tác dụng, Diệp Hồng bình tĩnh đi tới phòng điều khiển. Kéo chặt phanh và khóa hết các cửa xe lại, sau đó lấy khẩu súng ra, nhẹ nhàng lên nòng.

Cô không biết mục đích của đối phương là gì, nhưng nếu thật sự có âm mưu phá rối, thì điều chờ đợi bọn họ chính là cái họng súng này.

“Tôi lên thang máy rồi, anh ta đang ở đâu?”

“Tôi không biết, từ lúc anh ta vào thang máy tới giờ vẫn chưa thấy xuất hiện thêm lần nào.”

Đang nói chuyện thì bỗng nhiên có ai đó đập mạnh vào cửa xe của Hồng Diệp.

“Mở cửa ra, tôi là bảo vệ đây, các người đang làm gì trong đó vậy?”

“Mở cửa, mở cửa!”

Người cầm máy tính ở bên ngoài xác thật là bảo vệ giữ bãi đỗ xe này. Anh ta nói: “Có người báo với chúng tôi là họ đã phát hiện cô ăn cắp số liệu của công ty họ, cô xuống xe đi!”

Diệp Hồng hơi giật mình, nhưng dù bên ngoài xảy ra chuyện gì, cô cũng không còn sức đâu quan tâm nhiều như vậy, vì điều cô lo lắng nhất bây giờ là người đàn ông mặc áo khoắc kia đã hoàn toàn biến mất khỏi màn hình.

“Mở cửa, mở cửa!”

Chương 46 phần 2:

Bảo vệ bên ngoài có vẻ hơi mất kiên nhẫn: “Cô đừng trốn ở trong nữa, nếu cô còn làm như vậy tôi sẽ báo cảnh sát đấy.”

“Tình hình bên cô thế nào rồi?” Giang Thành nghe thấy từ trong tay nghe tình hình bên phía Diệp Hồng có vẻ không đúng lắm.

Diệp Hồng không giải thích mà nói với Giang Thành: “Anh cứ làm rõ mọi chuyện bên đó đi đã rồi hãy nói tiếp. Bên này của tôi anh không cần phải lo, từ nãy tới giờ người kia vẫn không xuất hiện trong camera, tình hình này có lẽ anh ta đang ở trên cầu thang. Anh cứ đi xuống dưới, đến lối vào cầu thang bộ đi. Tôi không thể kéo dài thời gian ở đây thêm được lâu nữa đâu.”

Diệp Hồng vừa nói vừa lấy thẻ cảnh sát của mình ra. Đợi đến khi mấy người kia xông vào đây, cô sẽ lấy thẻ cảnh sát của mình ra, như thế có thể tránh được bị làm phiền lúc đang hành động hoặc cũng có thể tranh thủ được một ít thời gian.

Nhưng điều mà Giang Thành không biết là người đàn ông mặc áo gió kia chỉ đứng cách anh một tầng lầu. Anh ta im lặng đứng ở lối cầu thang bộ, không ai biết được anh ta đang làm gì.

Anh ta há miệng ra định nói gì đó nhưng đã lại khép miệng lại, rồi lặng lẽ lấy đồng hồ của mình ra để xem giờ, giống như anh ta đang tính toán một chuyện gì đó.

Còn ở bên kia, Giang Thành đã xuống đến tầng một.

“Sao rồi? Anh ta có động tĩnh gì không?”

“Không có, người này hình như đang dừng lại bên trong cầu thang bộ.”

Diệp Hồng lo lắng chuyển đổi tần số hiển thị, đột nhiên đèn của cả tòa nhà sáng rực lên.

Giang Thành biết nhất định đã có người phát hiện ra hành động của bọn họ. Cho dù thế nào thì đèn sáng cũng đồng nghĩa với việc kế hoạch của bọn họ phải bắt đầu ngay lập tức.

Giang Thành biết rõ cứ kéo dài như vậy cũng không có lợi cho anh vậy nên anh đề nghị lao thẳng ra. Vào giây phút Giang Thành lao ra, anh đột nhiên phát hiện ra một chỗ trên cửa kính ở cửa sau không hề khóa.

Giang Thành lập tức mở cánh cửa kính xông ra ngoài, nhưng đúng lúc anh lao ra tiếng còi cảnh sát vang lên, âm thanh giống như tất cả tòa nhà này đều đang gặp trộm.

Đứng ở bên ngoài chờ cũng là mấy người mặc đồng phục cảnh sát.

“Không được động đậy, giơ tay lên.”

Cùng với tình hình bên phía của Giang Thành, bên trong bãi đỗ xe, một chiếc xe cảnh sát lao tới chặn Diệp Hồng lại. Diệp Hồng thấy chiếc đèn cảnh sát đang sáng bên ngoài có vẻ hơi lạ. Không lẽ Giang Thành không hề báo cáo lại tình hình với cục?

Bọn họ bị quy là nghe trộm bất hợp pháp?

Cho dù có thế nào, mọi chuyện đã đến nước này, Diệp Hồng chỉ có thể chơi liều mà mở cửa xe ra.

“Đội trưởng Diệp, sao lại là cô?” Diệp Hồng cầm theo thẻ cảnh sát của mình đi xuống.

Người bao vây bọn họ không phải người ngoài mà là người trong hệ thống công an của bọn họ. Nhưng đương nhiên là cảnh sát trong khu vực này quen biết với Diệp Hồng.

“Chúng tôi đang thực hiện nhiệm vụ ở đây, mọi người thì sao? Vì sao mọi người lại tới đây?”

Người cầm máy tính không phải ai khác mà chính là đồng chí ở ban kỹ thuật của khu vực này: “Có người báo với chúng tôi ở đây có người đang lấy trộm dữ liệu khách hàng nên chúng tôi tới đây.”

Anh nhân viên kỹ thuật cầm máy tính cầm tay có vẻ rất ngại. Bọn họ như vậy không khác gì người nhà không nhận nhau, người của mình gây khó dễ cho nhau.

“Có người báo với các anh? Ai báo vậy, có điện thoại không?”

“Là số điện thoại công cộng, giọng nói cũng không rõ ràng, lúc đầu tôi còn nghĩ là không có gì nhưng một lúc sau lại có người gọi điện tới cho chúng tôi, nói có người đột nhập vào văn phòng luật sư. Chúng tôi nghe vậy nên tới đây, cùng tổ chức hoạt động vây bắt ở cả bên này và bên kia, người của chúng tôi còn không đủ nên phải mượn thêm người của lực lượng bảo vệ.”

Người cảnh sát dân sự đang cầm chiếc máy tính cầm tay xấu hổ chỉ vào hai người bảo vệ đứng đằng sau.

“Đồng nghiệp của cô đâu? Bọn họ đâu rồi? Có phải bọn họ ở phía sau tòa nhà văn phòng luật kia không? Đúng rồi, sao cô lại biết vậy? Không lẽ cũng có người của các cô?”

“Đó là của đội trưởng Giang, là Giang Thành bên đội cảnh sát hình sự chúng tôi.”

“Ây ya, vậy thì rắc rối rồi. Hầy, các cô đợi một chút, tôi nói với bọn họ một tiếng.”

Bên kia Giang Thành cũng lấy ra bằng chứng của mình, đưa cho những người đồng nghiệp bên cảnh sát dân sự xem. Bọn họ cũng biết chuyện này đã bị làm lớn lên, rõ ràng là có người cố tình làm vậy.

Nhưng cho dù là như thế, anh cũng chẳng thể thay đổi được gì, chỉ có thể phối hợp với mọi người để tiến hành công việc.

Chuyện trong lòng anh quan tâm hơn anh lại là cái camera màu đỏ bên trong văn phòng kia.

Giang Thành cảm thấy đó là thu hoạch duy nhất của ngày hôm nay: “Tôi nói này các vị đồng chí, tôi là Giang Thành, các anh cũng không phải là không quen biết, trong đây còn có người đã từng hợp tác với tôi. Tôi cần gì phải lừa các anh chứ, tôi vào đây thật sự để làm nhiệm vụ. Hơn nữa bây giờ tôi đang có phát hiện, các anh đợi sau khi tôi quay về rồi tôi nói cho các anh biết được không?”

“Có phải người của các anh cũng đi vào bên trong tòa nhà đó không?” Giang Thành hỏi người đồng nghiệp trước mặt, người này rõ ràng là đang bị làm khó, anh ta nói: “Không có, chúng tôi mới chỉ tới đằng sau này. Có người xung quanh đây báo cảnh sát, nói nhìn thấy có người đập vỡ cửa kính vào đây chuẩn bị trộm cướp. Chúng tôi tưởng rằng kẻ đó định lấy trộm tài liệu làm ăn của người khác nhưng không ngờ là các anh đang làm nhiệm vụ điều tra.”

Nghe vậy, Giang Thành như nổ tung, anh đột nhiên hiểu ra rốt cuộc đối phương định làm gì.

“Không xong rồi, mau theo tôi.”

Giang Thanh cũng không quan tâm những người đằng sau có muốn nghe theo hay không. Anh vẫy tay rồi dẫn mấy người đó nhảy qua cửa sổ đi vào bên trong.

Mấy đồng chí cảnh sát đằng sau cũng không còn cách nào khác vì dù sao Giang Thành cũng là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, cũng chỉ có thể nghe theo lệnh của anh, cùng anh đi vào bên trong.

Giang Thành vội vàng chạy lên trên theo lối cầu thanh bộ và nói với mấy đồng chí cảnh sát đằng sau: “Phong tỏa hết tất cả các lối đi cầu thang bộ và lối ra của văn phòng luật sư này, không để cho bất cứ ai ra hoặc vào đây.”

Nói xong, một mình anh chạy thẳng lên lầu ba nhưng cảnh tượng mà anh lo lắng nhất đã xảy ra.

Cửa phòng luật sư không hề bị khóa, anh vội vàng chạy vào trong, ngẩng đầu nhìn chiếc camera màu đỏ bên trong chiếc bóng đèn.

Quả nhiên chuyện đáng sợ nhất đã xảy ra, chiếc camera lúc trước vẫn còn ở bên trong, hiện giờ không biết đã biến mất đâu.

Giang Thành cảm thấy thật sự không ổn, anh lại thua trong nước cờ lần này, vẫn chậm hơn tên hề đáng chết kia một bước.

Người mà Diệp Hồng nhìn thấy kia có lẽ chính là gã hề hoặc là một thành viên trong tổ chức của gã hề kia.

Nghĩ đến đây, cả người Giang Thành trời đất quay cuồng, gần như sắp ngất đi.

Từ trước tới giờ anh chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày bản thân mình lại đứng gần câu trả lời gần như vậy, gần đến mức chính bản thân anh còn không dám tin.

Nhưng mọi chuyện đã thành ra như vậy, anh còn có thể có cách gì khác? Anh chỉ cảm thấy ông trời đang chơi một trò đùa quá lớn với anh.

Rất nhanh sau đó, hai mắt Giang Thành tối sầm, sự thất vọng quá lớn cùng sự bận rộn liên tục khiến anh mất dần đi ý thức.

Còn lúc Diệp Hồng dẫn người chạy tới hiện trường, cả văn phòng luật sư trống không không có ai. Chuyện này còn làm kinh động tới ông chủ của văn phòng.

Tất cả rơi vào một mớ bòng bong, chuyện tốt duy nhất có lẽ là việc Giang Thành đang nằm trên giường bệnh đã qua được một kiếp nạn.