Vai Hề Cấm Kỵ

Chương 47: Đi trước một bước 



Lúc Giang Thành mở mắt ra lần nữa, anh thật sự không biết mình đã nằm trong phòng bệnh bao nhiêu lần trong tháng này. Anh thậm chí còn hoài nghi không biết rốt cuộc mình và phòng bệnh có duyên nợ gì với nhau không.

Nếu không tại sao anh lại có thể thường xuyên xuất hiện ở đây như vậy được, chuyện này thật sự là không giải thích nổi.

“Ồ? Cậu tỉnh rồi sao, xem ra cậu cũng phúc lớn mạng lớn đấy.”

Người ngồi bên cạnh giường bệnh không phải là Diệp Hồng mà lại là Dương Lạc.

“Sao lại là anh?”

“Cậu đừng quan tâm tới việc cô bạn thân của mình đi đâu vội, cậu thử đoán trước xem tình trạng của cậu làm sao mà lại bị đưa vào đây?”

Giang Thành nhìn khuôn mặt cười đùa của Dương Lạc, anh thật sự không biết rốt cuộc mọi chuyện là sao nên trả lời ngay: “Anh đừng úp úp mở mở nữa, rốt cuộc là có chuyện gì?”

“Cậu hít quá nhiều Daturaline nên suýt chút nữa đã mất mạng. Lúc cậu bị đưa tới bệnh viện, toàn bộ hệ thống hô hấp gần như đã sắp ngừng lại cả.”

Dương Lạc nhìn Giang Thành vô cùng nghiêm túc, lời nói không có vẻ gì là đang đùa cợt.

Giang Thành lại có vẻ rất ngạc nhiên: “Làm sao có thể như thế được, tôi hít phải Daturaline? Anh đang nói đùa cái gì vậy? Không phải vì hôm qua tôi bị shock quá nên mới ngất đi sao?”

Nói đến nước này, Giang Thành không thể không thừa nhận, anh cho rằng nguyên nhân khiến mình ngất đi là do phải chịu cú sốc quá mạnh.

“Bị sốc? Mặc dù tôi rất vui khi nghe thấy cậu nói vậy nhưng xin lỗi, tình hình thực tế tệ hơn cậu nghĩ rất nhiều. Bên trong căn phòng cậu đẩy cửa bước vào có một máy phun mù, bên trong có một lượng lớn bột Daturaline.”

“Loại Daturaline tinh luyện đó hòa cùng nước phát tán vào không gian. Lúc bước vào phòng cậu vận động mạnh nên hít phải rất nhiều khí ấy. Loại khí ấy không mùi, không vị nên cậu không thể cảm nhận được. Cậu đúng là trở về từ Qủy môn quan, tôi không nói đùa với cậu đâu.”

Dương Lạc nhìn Giang Thành vô cùng nghiêm túc, đến bây giờ anh mới nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề: “Anh không lừa tôi, mọi chuyện thật sự nghiêm trọng như vậy?”

“Nếu không thì cậu tưởng sao? Tôi nói những chuyện này cho cậu biết là để nói đùa với cậu sao? Rốt cuộc cậu đã xảy ra chuyện gì trong căn phòng đó? Người cậu nóng hầm hập, cậu nằm đây cũng sắp được hai ngày rồi.”

“Hai ngày? Đã qua hai ngày rồi sao? Xem ra kế hoạch của anh ta đã hoàn thành rồi.” Giang Thành bất lực lắc đầu rồi thở dài.

Dương Lạc không biết Giang Thành đang nghĩ những gì nhưng anh ta dám khẳng định chắc chắn là những gì liên quan tới vụ án.

“Cậu có biết cậu gây cho cục trưởng Trương một tai họa lớn như thế nào không? Sao cậu lại tự ý xông vào đó? Nếu không phải đối phương có hành động đẩy cậu vào chỗ chết, cục trưởng Trương hiểu được tính nghiêm trọng của chuyện này nên mới nói chuyện với các ban ngành liên quan, với cả cảnh sát địa phương ở dưới này và cả ông chủ của văn phòng luật sư. Cậu tưởng chuyện này của cậu có thể kết thúc một cách đơn giản như vậy sao?”

Dương Lạc vẫn không biết Giang Thành đang nói cái gì nên tiếp tục nói chuyện với anh bằng vẻ rất lo lắng.

Giang Thành thở dài một hơi: “Buổi tối hôm ấy gã hề ở bên trong đó, hắn ta tới để tiêu hủy chứng cứ.”

“Đây cũng là lần đầu tiên mà tôi nhanh hơn được hắn, mặc dù chỉ nhanh hơn một chút. Đáng tiếc tôi phải thừa nhận đến cuối cùng tôi vẫn thua hắn một nước.”

Giang Thành vừa nói vừa thở dài, rõ ràng là anh không cam tâm. Hành động lần này của anh khiến Dương Lạc sợ chết khiếp.

“Anh muốn nói gì thì từ từ nói, đừng vội như vậy.”

“Diệp Hồng đâu, Diệp Hồng đâu? Nhân lúc tôi còn nhớ được, phải nhanh chóng ghi lại tình hình của ngày hôm đó. Mặc dù lần này để hắn chạy thoát nhưng chúng ta cũng có được một bước tiến lớn.”

Giang Thành vẫn còn khá yếu nhưng đầu óc của anh đã tỉnh táo trở lại. Anh hiểu rõ cần phải xử lý chuyện này như thế nào. Hiện giờ anh cần Diệp Hồng tới đây để nhắc lại tình hình của buổi tối ngày hôm đó và xác định rõ ràng bước hành động tiếp theo.

Giang Thành cũng hiểu rõ tên hề đó không hề muốn giết chết anh, mà hắn ta chỉ đang kéo dài thời gian để lên kế hoạch chuyện gì đó. Nhất định sẽ có chuyện gì đó xảy ra trong khoảng thời gian này,anh nhất định phải ngăn gã hề đó lại.

“Được, cậu chờ một chút, tôi gọi cô ấy tới đây. Nhưng cậu phải nhớ kỹ, bất cứ ai tới hỏi chuyện cậu, cậu cũng không được nói linh tinh. Cậu tuyệt đối không được nói rằng là cậu tùy tiện xông vào đó, mà cậu phải nói rằng nhìn thấy anh ta đi vào đó trước nên mới bám theo vào sau.”

Giang Thành gật đầu: “Được, tôi hiểu rồi, anh yên tâm đi.”

Dương Lạc đứng lên đi tới phòng bên cạnh, nhìn thấy Diệp Hồng đang ngủ say. Diệp Hồng ở đây đã lâu, cô cũng là người đầu tiên phát hiện ra tình hình của Giang Thành không đúng lắm nên nhanh chóng đưa anh vào bệnh viện.

Nếu không phải được cấp cứu kịp thời thì nói không chừng Giang Thành không còn cơ hội sống sót để nhìn thấy bọn họ nữa.

“Này, dậy đi, dậy đi, Giang Thành tỉnh lại rồi.”

Diệp Hồng gần như mở mắt ra ngay trong giây lát. Nếu không phải nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu và khuôn mặt trắng bệch của cô, Dương Lạc còn tưởng rằng không phải là Diệp Hồng đang ngủ thiếp đi. Nhưng anh ta cũng hiểu rõ, Diệp Hồng là người quan tâm Giang Thành nhất.

“Giang Thành, anh không có chuyện gì chứ?” Lúc Diệp Hồng mở cửa ra, Giang Thành hơi hoảng hốt, người đứng ở cửa vì sao lại giống với người vợ đã mất của anh như vậy. Nhưng anh không có cách nào để dịch chuyển tình cảm của mình, anh vẫn còn quá nhiều thứ phải gánh vác trên vai.

“Ừ, tôi nghe nói lần này cũng khá nguy hiểm, cảm ơn cô. Nào chúng ta nói lại tình hình của buổi tối ngày hôm đó.”

Nghe thấy câu này, Dương Lạc đứng ở bên cạnh chỉ muốn đấm chết người đàn ông đang ở trên giường bệnh. Khó khăn lắm con gái nhà người ta mới chạy qua đây hỏi thăm mà không nói được với người ta câu nào mà đã làm tổn thương trái tim người ta.

“Bên của tôi và bên của cô đều có người báo cảnh sát, rồi cảnh sát ở khu vực đó tới. Tôi nhìn thấy trong camera cảnh anh ta đi vào. Lúc anh ta đi ra cũng đúng là lúc anh dẫn người chạy lên trên lầu, có thể nói anh ta tính toán thời gian vô cùng chính xác.”

Diệp Hồng chỉ hoàn toàn dựa vào trí nhớ của mình. Diệp Hồng nói hết tình hình bên này, những chuyện mà Giang Thành không biết cho anh nghe.

Giang Thành vội vàng gật đầu: “Cũng không khác mấy so với những gì tôi đoán. Tôi khá rõ tình hình buổi tối hôm đó và kế hoạch của anh ta. Gã hề đó đúng là không phải người bình thường.”

Anh khẽ thở dài trong lòng, Giang Thành biết rõ gã hề đó mạnh hơn rất nhiều so với những gì anh tưởng tượng, hắn ta có thể tính toán mọi thứ chuẩn đến như vậy. Ngoại trừ khả năng tính toán chuẩn xác và tài dự đoán, anh ta còn có sự gan liều.

Gã hề đó bày ra một ván đánh cược mà không còn gì nghi ngờ nữa, người thắng cuộc trong cuộc chơi đó chính là hắn.

“Anh nói đi để tôi ghi lại.” Diệp Hồng vừa lấy bút ghi âm ra, vừa lấy giấy bút dưới đầu giường của Giang Thành.

Giang Thành gật đầu: “Suy đoán của tôi là như thế này. Đầu tiên tôi có thể khẳng định với cô rằng. Lần trước khi tôi tới văn phòng luật sư bên trong có lắp camera, bên trong bóng đèn có đầu nối dây. Tôi đoán anh ta chỉ có đủ thời gian để lấy thiết bị ghi hình đi chứ không có đủ thời gian để tiêu hủy sợi dây đó. Một lát nữa chúng ta có thể đi điều tra việc này. Hình như ở hiện trường cũng không xảy ra chuyện gì bất ngờ?”

Nghĩ đến đây, Giang Thành đột nhiên quay sang hỏi chuyện Diệp Hồng. Anh sợ văn phòng luật sư sẽ bị đốt ngay trong đêm đó. Chuyện gì gã hề kia cũng có thể làm ra được.

Diệp Hồng lắc đầu rồi nói: “Anh yên tâm đi, hiện trường được bảo vệ rất tốt, gần như không khác gì với lúc anh đi. Sau đó không có ai đi vào bên trong.”

“Ông chủ của văn phòng luật sư và cả luật sư kia cùng người báo án nói có người phá cửa sổ vào trong đều bị chúng tôi khống chế rồi.”

Giang Thành gật đầu hài lòng: “Chắc gã hề kia không thể tưởng tượng được là tôi lại nhanh chóng đoán được chuyện này như vậy. Chúng ta đã ép anh ta đến đường cùng nên anh ta mới không thể không dùng cách thức nguy hiểm kia. Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy chúng ta có thể nhanh hơn hắn được một chút nhưng chúng ta vẫn chưa đủ nhanh.”

Lúc này Giang Thành không còn chút chán nản nào mà ngược lại anh còn vô cùng phấn chấn.

Đây là điều mà mấy người Dương Lạc không thể ngờ tới được.

“Anh nói vậy là có ý gì? Anh đang nói chúng ta có cơ hội để bắt được gã hề đó?”

Giang Thành suy nghĩ một lát rồi lại nói tiếp: “Tôi không chắc là có cơ hội hay không nhưng tôi có thể suy đoán ra được chuyện lần này thì cũng coi như là có manh mối mới, giá trị của manh mối này cũng hơi lớn đấy chứ.”

Giang Thành nhìn xung quanh căn phòng bệnh chỉ một màu trắng toát này. Anh thề đợi đến sau khi vụ án này kết thúc anh nhất định phải tìm một nơi cách xa phòng bệnh này một chút. Anh không biết tháng này mình đã đến đây bao nhiêu lần rồi.

“Nhưng tôi đã tìm hết các thiết bị giám sát mà vẫn không tìm ra tung tích của gã hề. Anh ta lẩn tránh các camera một cách rất tài tình. Có lẽ anh ta còn thông thạo văn phòng luật sư đó còn hơn những người bên trong. Liệu anh ta có phải là một trong những nhân viên bên trong văn phòng luật sư đó không nhỉ?’

Giang Thành mỉm cười nhìn Diệp Hồng: “Tôi nghĩ các cô có tư cách để trả lời câu hỏi này hơn tôi chứ. Hai ngày hôm nay chắc các cô đã điều tra xuyên đêm tất cả những người văn phòng luật sư đó theo hướng vừa rồi rồi chứ, hơn nữa tôi nghĩ câu trả lời mà các cô có được là không phải.”

Giang Thành nhìn hai người vô cùng tự tin nhưng không thể không thừa nhận những gì anh nói đều vô cùng chính xác. Cả văn phòng luật sư không có ai giống như người mà bọn họ đã miêu tả.

“Xem ra anh đã biết đáp án từ lâu. Được rồi, đừng úp úp mở mở nữa, anh nói đi rốt cuộc là có chuyện gì?”

Giang Thành ừ một tiếng rồi nói tiếp: “Tôi nghĩ bọn chúng chính là người đã lắp thiết bị giám sát vào bên trong văn phòng luật sư. Chỉ có khả năng này thì hắn ta mới biết rõ văn phòng này và vị trí của camera.”

“Hệ thống văn phòng luật sư này thành lập cách đây tám năm trước. Lúc đó bọn họ chuyển tới văn phòng mới này. Chuyện là là do người luật sư hôm trước trong lúc nói chuyện đã nói cho tôi biết. Vậy nên rất có thể tám năm trước đã có người động tay vào đồ ở đây. Hơn nữa những dấu vết của việc đó còn lưu lại tới ngày hôm nay.”

“Ý cô nói là anh ta đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ từ tám năm trước sao, sao có thể như vậy chứ?”

“Tôi nghĩ lúc đó anh ta đã để ý tới cha con nhà họ Dương rồi. Mà sự uy hiếp lớn nhất của cha con nhà họ Dương đối với anh ta chính là nằm ở văn phòng luật sư đó và những hỗ trợ pháp lý mà anh ta có được.”

“Cô thử nghĩ xem nếu một người muốn tự thú thì người đầu tiên anh ta hỏi ý kiến tư vấn là ai?” Mặc dù Giang Thành chưa có được câu trả lời chính xác từ văn phòng luật sư nhưng anh tin chắc rằng kết quả của mình là chính xác.