Văn Khương Công Chúa

Chương 17: Đào thoát (H)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chờ Văn Khương lần nữa mở mắt ra, nàng trông thấy ma ma đang giúp mình lau thân thể.

Toàn thân cũng như tan rã, khẽ động bắp chân đều đau nhức không thôi, thân thể trắng noãn rải đầy dấu hôn, dấu tay tím xanh, động tác của ma ma tuy rất nhẹ nhàng nhưng vì thân thể hiện tại nên Việt Nam khàn khàn hô một tiếng.

"Tiểu thư, hiện tại cô đang bị thương, khó khăn lắm mới cầm máu được."

Văn Khương giãy giụa ngồi lên,

"Nơi này thật yên tĩnh."

"Tiểu thư, công tử đem cô sắp xếp tại đây, chính là hy vọng cô không được tiếp xúc bên ngoài. Còn có, cô nên cân nhắc an toàn của lệnh huynh, không nên hành động thiếu suy nghĩ."

"Lai Đan sao? "

Văn Khương nghĩ ngợi, hắn căn bản không phải ca ca của nàng, trong lòng nàng chỉ có Bạch công tử là ca ca khiến nàng thương nhớ ngày đêm, cũng không biết bọn họ như thế nào khi không tìm thấy nàng.

Vừa nghĩ tới này, nước mắt Văn Khương liền tuôn rơi. Lai Đan đem nàng bắt đi đã vài ngày, hiện tại lại bị tên công tử Huy thần trí không bình thường giam lỏng, nếu như nàng không cẩn thận lộ ra thân phận công chúa Tề quốc, chỉ sợ cũng đến phụ vương nàng sẽ bị uy hiếp.

"Tiểu thư, công tử đãi ngộ không tệ, nên cô cũng đừng quá lo lắng "

"Ca ca ta, hắn ở đâu? Ta muốn gặp hắn."

"Không thể được."

"Công tử phân phó, ngài quyết không cho cô bước ra khỏi đây một bước."

"Ma ma, ta thực rất lo lắng hắn."

Văn Khương thanh tình tịnh biểu đạt sầu lo trên gương mặt.

"Huống chi, ta đều không biết mình đang ở đâu? Ta nhớ nhà, cũng nhớ ca ca."

"Tiểu thư, nơi này không thể so với nhà của cô, hiện tại cô đang ở Lỗ Quốc. Tình hình hiện tại không thái bình. Công tử đem cô thu xếp tại đây, cũng đơn giản là vì nghĩ cho an toàn của cô"

Văn Khương cúi đầu xuống, nơi này là Lỗ Quốc sao? Nàng vậy mà tới Lỗ Quốc, Tam ca bọn hắn sẽ tìm được nơi này sao? Nếu như, nàng không nhanh chóng nhìn thấy Lai Đan, chỉ sợ sau này càng khó khăn hơn.

"Ma ma, công tử là ở đây làm việc sao?"

"Có thể ở tòa nhà lớn như vậy, nhất định không phú cũng quý."

Nếu như không thể thăm dò thân phận hắn, nàng sẽ đến Lỗ Vương cầu viện. Nàng nhất định phải nghĩ hết tất cả biện pháp, mau chóng lấy được sự tín nhiệm từ hắn, đồng ý dẫn nàng nhập cung, để cầu đến Lỗ Vương cho phép, mới có thể đem nàng đưa về Tề Quốc.

"Ma ma, tối nay công tử sẽ tới sao?"

"Hẳn sẽ không."

"Thân thể tiểu thư vẫn chưa bình phục, nên hẳn công tử ngài ấy sẽ tiết chế"

Ma ma ý tứ rõ ràng: Chính là nàng hiện tại không thích hợp làm tiếp, Văn Khương rủ xuống mắt, nàng che dấu nội tâm nôn nóng cùng gấp gáp.

"Tiểu thư, ta đi trước. Nếu như, công tử tối nay lại đến, cô nhất quyết không thể lại cùng ngài ấy cùng phòng, bằng không thì chỉ sợ lại chảy máu."

"Đa tạ ma ma, tôi nhớ rồi. "

Văn Khương khẽ gật đầu, chính là, nếu như nàng không lấy lòng hắn, làm sao có thể thuận lợi thoát thân đây?



Đêm sơ tĩnh, người người đều đã ngủ. ánh trăng sáng chiếu rọi một mảnh, âm thanh côn trùng kêu trong đêm vắng càng thêm vang vọng, mây đêm giăng lối dệt thành tấm chăn dày giữa ngân hà, khiến người ta cảm giác chìm vào cõi thần tiên tịch mịch.

Các cung tỳ cẩn thận châm đèn nến, sau đó lại đi ra ngoài, có lẽ biết được vị tiểu thư này có bao nhiêu quan trọng nên bọn họ không dám tùy tiện nói chuyện với Văn Khương.

"Nói ngươi biết, nơi này là phủ đệ của đại nhân chúng ta"

Văn Khương nghe thấy gian phòng bên ngoài truyền đến một hồi tất tất tác tác thanh âm. Nàng đẩy cửa ra, hướng về nơi vừa phát ra âm thanh mà đi đến.

Còn chưa chờ nàng đi đến góc tường, một cỗ lực độ liền đem nàng nhẹ nhàng bế lên,

"Tại sao lại đi ra đây? Bên trong không thoải mái sao?"

"A."

Văn Khương giương mắt nhìn công tử Huy trong mắt lộ ra một bộ dáng đầu nghi hoặc, trộm nghĩ chẳng phải ma ma lúc nãy vừa nói rất có thể hắn sẽ không đến sao.

" Người đến rồi?"

Hắn ôm nàng đi vào phỏng, âm thanh sắc lệnh thốt lên:

" Đem Tiểu Hồng kéo xuống, đưa đến doanh trại khao các huynh đệ"

Câu nói này là cố ý nói cho nàng nghe sao? Doanh kỹ (nữ), nàng trước kia nghe các cung nữ nói qua, quả thực là so chết còn thê thảm hơn nhiều.

"Công tử tha mạng a, công tử, tha mạng." - Tiểu Hồng run rẩy, dập đầu van xin như tế sao hy vọng được tha mạng.

"Còn chần chừ cái gì?" - Công tử Huy ôm Văn Khương ngồi dựa trên giường, nhìn thủ hạ liếc mắt.

"Công tử, tiểu thư, cầu xin người tha cho nô tì _ _"

Tiểu Hồng hồn bay phách lạc, bò đến dưới chân Công tử Huy van xin, mưu toan cầu cứu.

"Công tử" - Tiểu Hồng than thở khóc lóc.

"Công tử nể tình nô tì đã hầu hạ người nhiều năm,xin ngài tha cho nô tì"

"A?" - Công tử Huy cười, Văn Khương lại cảm thấy khóe miệng hắn mang theo dày đặc sát khí, "Theo như lời ngươi nói, thì giữa ta và ngươi có tư tình sao?"

"Không, không phải..."

Còn chưa chờ nàng nói xong, một cỗ sát khí ác liệt liền hướng về phía mặt Tiểu Hồng mà vun lên, máu tươi thuận theo gương mặt chảy xuống rất kinh hãi.

"A a a a a _ _ _ _" - Tiểu Hồng thê lương hét lên trong đau đớn.

"Đem nàng đưa cho binh sĩ, chơi như thế nào, tùy tiện bọn họ" Công tử Huy phất phất tay ôm Văn Khương tiến vào phòng trong.

"Như thế nào? Nàng đang phát run?"

Công tử Huy cảm thấy tiểu mỹ nhân trong lồng ngực thân thể sít sao dựa vào hắn, không khỏi mỉm cười. Văn Khương trợn to mắt nhìn hắn, hắn sao có thể biến hóa nhanh như vậy, mới vừa rồi còn tràn đầy sát khí, vậy mà quay mặt đi liền trưng ra bộ mặt ôn nhu đầy tình cảm.



" Sao vậy,nàng không thích?" - Hắn xoa xoa đầu nàng, có lẽ nữ nhân này bị chuyện vừa rồi làm cho kinh sợ.

"Là, ta không ưa thích." Nàng không sợ nhất chính là uy hiếp, cùng với xảo ngôn lấy lòng được ăn cả ngã về không thẳng thắn nói.

"Đúng không?"- Công tử Huy đem nàng nhẹ nhàng thả xuống giường, lấn người đè trụ nàng:

"Ta không ưa thích có người càn rỡ trước mặt ta, cho dù đã từng ưa thích, ta cũng sẽ không phóng túng mà tiếp tục."

Văn Khương sửng sốt một cái, người nam nhân này, môi mỏng phun ra toàn là ngôn ngữ đầy tính hiếu sát, một chút sơ suất đều trả giá rất lớn.

"Hôm nay còn đang chảy máu sao?" Hắn chống lên cánh tay, rũ mắt nhìn nàng.

Quá giống, nàng cùng Tuyên Khương quá giống nhau, đều sở hữu mị nhãn như tơ, xinh đẹp kiều mị.

" Không sao, ma ma đã giúp tôi cầm máu" - hàn khí nam tính mãnh liệt bao phủ nàng, làm nàng tâm tim đập bịch bịch.

"Ta muốn nàng." Hắn nhẹ nhàng hôn xuống 2 mắt nàng.

"Công tử, " Văn Khương đẩy ra hắn:

"Ta, ca ca, hắn "

"Gấp cái gì?" Hắn không kiên nhẫn thăm dò tiết khố Văn Khương.

"Nàng hầu hạ ta thoải mái, ca ca nàng chắc chắn an toàn"

"Chính là..."

Văn Khương còn muốn tiếp tục truy vấn, liền bị hắn đột ngột ngậm lấy miệng nhỏ,tham lam mút lấy tư vị ngọt ngào.

"Nguyên bản hôm nay ta không nên tới, nhưng khi đặt chân đến đây lại không nhịn được sự nhớ nhung nàng." - Công tử Huy phục ở bên tai của nàng thầm thì:

"Nhưng mà, thân thể của nàng thật đẹp, cả ngày hôm nay trong lòng ta luôn nhớ đến nàng, nhớ đến cái miệng nhỏ bên dưới của nàng chặt chẽ bao bọc lấy ta, nơi đó đúng là khoảng trời riêng"

Văn Khương bị hắn hôn đến choáng váng, chỉ có thể cứng rắn thừa nhận.

"Hôm nay ma ma đem son phấn để vào phòng nàng"

"Ahh, um."

"Này son phấn quả có thể cầm máu, nghĩ là tốt hơn nhiều đi." Công tử Huy cởi bỏ áo dài.

"Hôm nay Chiêu Thư dùng cái miệng nhỏ bên trên hầu hạ ta được không?"

Còn chưa chờ nàng kịp phản ứng, hắn liền cầm nắm lấy cái mũi nhỏ của Văn Khương, trực tiếp đưa cự vật màu đỏ tím đến trước bờ môi nàng.

"Ngậm lấy."

Văn Khương hừ sắc mặt cứng nhắc, to lớn như vậy bảo nàng làm sao ngậm đây?!

"Dùng đầu lưỡi của nàng liếm láp nó."

Nghe vậy, hai tay Văn Khương đỡ lấy nhục bổng. Quy đầu thật sự là quá lớn, nàng miễn cưỡng chỉ có thể ngậm nửa cái đầu.

"A _ _"

Còn chưa để nàng thích ứng, hắn dùng lực đẩy đưa thắt lưng, Văn Khương miệng ngậm cự vật, căn bản không phát ra được thanh âm nào, chỉ có thể ô ô rên rỉ.Hạ thân nhô lên bị hắn đùa giỡn, một cỗ d*m thủy chảy xuống đầy ướt át.

Nàng ô ô kêu, nước mắt rào rào chảy xuống. Chưa từng có người nào dám đối với nàng như vậy,quả thực của hắn rất lớn, nàng ngậm cực kỳ khổ sở.

Công tử Huy xem nhẹ âm thanh ủy khuất của nàng, đưa 1 ngón tay thâm nhập trong hoa huy*t, khi Văn Khương muốn bài xích cự vật ra khỏi miệng nhỏ liền bị hắn thô bạo ấn xuống, cưỡng bức nàng tiếp tục phun ra nuốt vào.

Văn Khương không ngừng khóc, cái miệng anh đào nhỏ nhắn bị nhục bổng chèn ép đến nghẹn cứng, mật huyệt bên dưới bị ngón tay chà đạp làm nàng như chết đi sống lại, mật động kìm lại không được thắt chặt lại thắt chặt.

Cự vật ra vào khoang miệng ẩm ướt, nước bọt chảy ra không cách nào thu về đành để mặc cho nó chảy xuống, chảy xuống cổ, xương quai xanh, ngực.. tạo thành 1 mỹ cảnh cực kỳ kích thích.

Cái lưỡi đinh hương bất quy tắc vượt qua cự vật phía trước, dưới bụng hắn đột ngột một hồi.... cảm giác quá hoàn mỹ, trúc trắc của nàng làm hắn phát cuồng, hắn bàn tay đỡ lấy đầu Văn Khương, sau đó eo chợt một đỉnh, đem chính mình toàn bộ toàn bộ nhét vào trong cái miệng nhỏ, cũng mặc kệ nàng đang ríu rít tiếng khóc, giờ này khắc này, hắn chỉ muốn trong miệng nàng mà phóng thích...



Công tử Huy một tiếng thấp giọng hô "A ──" ấn trụ đầu nàng dùng sức đem cự vật chống đỡ sâu trong yết hầu, một cỗ tinh dịch tanh nồng trực tiếp xuất vào trong miệng Văn Khương. Nàng mệt mỏi nằm trên giường, mạnh mẽ hít vào điều hòa hô hấp, miệng bị rót đầy tinh dịch gian nan mà nuốt xuống, bên dưới hạ thân như lại tiết ra dịch mật.

"Thật sự là lợi hại."

Công tử Huy nhẹ nhàng nâng lên gương mặt nàng, tán thưởng:

"Đầu lưỡi rất biết liếm nha, nàng đúng là tiểu dâm đãng rất có tiềm lực."

"Khục khục khục"

Hô hấp dần dần bình phục sau đó nàng thống khổ ho khan, thật bẩn, thật buồn nôn, loại đồ vật này cư nhiên rót vào miệng nàng, còn ép nàng ăn nó.

"Về sau nó sẽ là thói quen của nàng"

Hắn nhẹ nhẹ vỗ về lưng Văn Khương, tầm mắt mông lung như muốn nhìn về khoảng không gian nào đó trong tiềm thức, nếu như.. nếu như nàng là Tuyên Khương, thì tốt biết bao nhiêu? Văn Khương vuốt mắt, hiện tại loại bộ dạng giả vờ này xem ra cũng có chỗ dùng.

"Ta muốn gặp ca ca"

"Không vội." - Công tử Huy sửa sang y phục, đứng lên:

"Hắn muốn cùng ta cùng đi xuất chinh, trước khi xuất chinh ta hứa sẽ cho huynh muội nàng gặp nhau"

"Xuất chinh?" Nàng thuật lại một lần, "Muốn đi chỗ rất xa sao?"

Công tử Huy hai tròng mắt thắt chặt:

"Như thế nào? Luyến tiếc ca ca nàng sao?"

Văn Khương cắn chặt bờ môi, hơi ửng đỏ mặt, rõ ràng không phải luyến tiếc, mà là nghĩ muốn chạy đi, nhưng mà nàng mặt lại đỏ như quả cà chín. Thần sắc này, so với Tuyên Khương giống y đúc, nhưng nữ nhân trước mắt hắn hiển nhiên lại ấn tượng hơn bởi sự ngây thơ, thuần khiết...Làm trong lòng Huy công tử như gợn sóng, không kiềm được mà chủ động mở miệng:

" Đi thôi, không phải nàng luôn nói nhớ ca ca sao? Đi theo ta"

p/s: Truyện chương nào cũng dài,edit mấy bận mới xong... cho ad tí động lực ik:)