Văn Khương Công Chúa

Chương 4: Bạch tiểu công tử 2



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tin tức Tang Du mang về chính là đề cập đến biên giới với Cử quốc, nhưng thị trấn trông có vẻ nhỏ bé này lại cực kỳ náo nhiệt, trùng hợp hôm nay rơi vào lễ Cú Mang.

"Tam ca, lễ Cú Mang có lai lịch gì?" Văn Khương tâm tình tựa hồ có tốt hơn 1 chút, tỏ ra hiếu kỳ hỏi Bạch công tử.

"Đây là tập tục tế xuân. Cũng là ngày lễ người dân Cử Quốc xem trọng nhất.

"Tang Du, ngươi tìm được nơi ở rồi sao?"

"Khởi bẩm công tử, phía trước có nhà ở, chỉ có một vị công tử, hắn nguyện ý thuê một căn phòng cho chúng ta trọ"

"Rất tốt."

Bạch công tử nhìn phía xa sáng rực ngọn lửa, dắt Văn Khương, đi theo Tang Du hướng tới cổng thành nhỏ thuộc phạm vi Cử quốc.

Trong trấn nhỏ huyên náo người đi đường, phồn hoa phố giờ phút này rực sáng hoa đè. Văn Khương lần đầu tiên nhìn thấy nhiều người như thế chen chút đi, sít sao lôi kéo tay Bạch công tử:

"Ca, Người ấy đang làm gì?"

Văn Khương chỉ vào nơi xa một cô gái. Nàng ta quần áo ngăn nắp, môi đỏ xinh đẹp câu dẫn ánh nhìn, tư thế đánh đàn quá mức ưu nhã..

"Không phải là cái gì tốt, không nên nhìn."

"Chính là, tất cả mọi người đang nhìn nàng ta, nàng rất đẹp nh a."

"Muội theo huynh xem hoa đăng hay là nhìn nữ nhân?"

"Cũng có thể a, dù sao Tam ca ưa thích mỹ nhân, nếu là có thể giúp Tam ca tìm kiếm một mỹ nhân, cũng là một chuyện tốt"

" Đồ ngốc." - hắn nhéo nhéo gương mặt nàng, trách yêu.

"Ca, ngươi nhìn bên kia ngọn đèn kia, đẹp quá a."

"Văn Khương _ _"

Hắn còn chưa kịp quản nàng, Văn Khương đã chạy đi một mình...

"Văn Khương _ _ _ _"

Biển người mênh mông, bóng dáng Văn Khương rất nhanh bị che khuất, đáng chết, chỉ tại từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ nàng đến nơi náo nhiệt nên không tránh được tò mò..

"Văn Khương _ _"

Bạch công tử chẳng còn tâm tình ngắm phong cảnh, chỉ muốn tranh thủ thời gian tìm được Văn Khương. Vốn là mang nàng đi ra giải sầu, nếu là vì chuyện này để nàng đi lạc, hắn sẽ hối hận cả đời...



"Tam ca, huynh nhìn này, này chụp đèn hoa sen này đẹp quá."

Văn Khương đại khái cho rằng Tam ca nàng vẫn đi theo mình, nên chỉ tùy ý nói...

" Ta cũng thấy nó thật đẹp"

Văn Khương sửng sốt một cái, ngẩng đầu, trông thấy một gương mặt xa lạ.

"Xin lỗi, ta cho rằng tại phía sau là Tam ca"

"Không sao." - Người kia lộ ra thái độ cực kỳ ưu nhã.

Văn Khương nhất thời đứng ở đó tay chân có chút luống cuống.

"Cô nương chính là cùng người nhà lạc nhau?"

Văn Khương cúi đầu, không biết nên tiếp chuyện hay không...

"Không bằng để ta giúp cô nương tìm tam ca gì đó, cô nương thấy như thế nào?"

"Không, không cần."

Văn Khương cảnh giác,dù nàng tuy còn nhỏ nhưng tính tự chủ cũng như cảnh giác rất cao, đó là bản tính từ nhỏ đã được giáo huấn. Đang chẳng biết làm sao thì Bạch công tử đã chạy đến, nắm lấy tay nàng,..

"Văn Khương!"

"Tam Ca!" Nàng thở hồng hộc.

"Về sau nhất quyết không thể tùy hứng như vậy, nếu để muội đi lạc, phụ vương nhất định sẽ không tha cho huynh"

"Ah _ _" Văn Khương chớp chớp mắt, " Nói vậy có nghĩa Tam ca không lo cho muội mà chỉ sợ bị phụ vương trách tội"

"Tiểu muội, muội thừa biết trong lòng ta xem muội như báo vật, làm sao có thể như muội nói"

"Được rồi, Tam ca đừng trách cứ nửa, bên kia cầu rất nhiều người đi thả đèn, chúng ta cũng đi xem sao?"

"Muội nha _ _"

Bạch công tử bất đắc dĩ cười. Chẳng mảy may để ý bản thân trở thành tâm điểm mọi người chú ý:

" hai người họ thật đẹp đôi, trước giờ chưa từng thấy qua ngưỡi mỹ mạo như vậy"

" Đúng vậy a"

" Hình như là người đến từ Tấn quốc"

"Ai là Tấn Quốc người?" Văn Khương nghe thấy bọn họ nghị luận sai lệch, nhịn không được đôi co.

"Văn Khương!" Bạch công tử ngăn cản nàng, ý bảo nàng không cần nhiều chuyện.

"Nha, tiểu nha đầu, vậy nói thử xem, cô đến từ nước nào?" - Mấy nam nhân dị tộc đeo phục sức kỳ lạ đứng xung aunh/.

"Các vị, thứ lỗi tiểu muội còn nhỏ chưa hiểu chuyện, Chúng ta là thương nhân tù Lang Tà đến Cử quốc"

"Thương nhân?Ta nhìn không giống."

"Không được vô lễ!" Tang Du xông đến, trên tay lăm lăm thanh kiếm sáng chói.

"Tang Du!" - Bạch công tử quát ngăn thủ hạ.

"Này vị công tử, nhìn ngài khí độ bất phàm, chúng ta không ngại kết giao bằng hữu, thấy như thế nào?"

"Ta cũng không cùng người vô danh kết giao."



"Ngươi, quả thực không biết điều!" Người cầm đầu bên cạnh đã nổi trận lôi đình.

"Ah, công tử đừng trách người của ta không hiểu biết, chẳng qua chỉ là hiếu khách từ nơi khác đến, chẳng hay có vinh hạnh ngồi cùng"

"Hôm nay sắc trời đã tối, có chỗ không tiện, xin hãy tha lỗi." - Bạch công tử thở dài trả thi lễ, xoay người nắm tay Văn Khương bước vội.

"Chủ nhân, bọn hắn không biết điều! Có muốn thuộc hạ đi giáo huấn bọn chúng một trận"

Tên kia vẫn còn ức, nhìn theo bóng lưng Bạch công tử mà đay nghiến.

"Đừng nóng vội, Ngươi không phải đối thủ của gã kia? Mục tiêu của chúng ta nữ nhân đó, ngươi tối nay dò hỏi xem bọn họ trú ngụ nơi nào, sau đó chúng ta sẽ tính tiếp.."

..........

Hai huynh muội cùng Tang Du cùng nhau gõ cửa một ngôi nhà, khung cảnh trang viện này tuy không quá lớn nhưng cảnh trí trang nhã, bên bờ vi diệp Liệu hoa, trong ao thúy hạnh Hương Lăng, lung lay tự nhiên.... Trước khung cảnh hữu tình, Bạch công tử thuận miệng ngâm thành một trường thi.:

"Hồ nước một đêm gió thu lạnh, thổi tan kỵ hà hồng ngọc ảnh. Liệu Hoa Lăng Diệp chịu không nổi lo, trọng lộ phồn sương đè nhỏ ngạnh. Không nghe thấy vĩnh ban ngày gõ chơi cờ tiếng, yến bùn một chút ô chơi cờ bình."

"Công tử đúng là tài thi phú hơn người"

Từ bên trong cửa lớn, một nữ tử bước ra, trên người diện một bộ hồng y thanh nhã, gương mặt cũng thuộc hàng nhan sắc diễm lệ.

"Tam Ca, cô nương ấy là người chúng ta vừa thấy" - Văn Khương lôi kéo tay áo Bạch công tử.

"huynh muội chúng tôi là nhân sĩ đến từ Lang Tà, dọc đường cơ nhỡ xin được tá túc, chẳng hay có gây phiền hà cho quý phủ?" - Bạch công tử khiêm nhường.



" Gia huynh đã sớm nói cho ta biết hôm nay trang viện có khách, mời công tử và tiểu thư vào"

"Ca ca, huynh cảm thấy nữ tử này có đẹp hay không?" - Văn Khương nhỏ giọng bên tai Tam ca thầm thì.

Hắn cười nhạt một tiếng, không trả lời, lập tức đi theo nữ tử tiến vào phòng trong.

Bữa tối lúc gia huynh của nữ tử kia trở về, nhân buổi chiều Bạch công tử săn được một con nai liền tặng cho huynh muội họ coi như quà ra mặt. Bữa tối ấm áp hòa nhã, Văn Khương đói cả ngày không nhịn được ăn vội vàng, khi nàng ăn xong mới phát hiện nãy giờ tam ca cùng 2 huynh muội họ nói chuyện không ngừng, trông không khí cũng khá thịnh tình.. Cảm giác bản thân hơi chơi vơi.

"Công chúa, sắc trời đã muộn, người có muốn nghỉ ngơi?" Tang Du thấy nàng một người tịch mịch, liền đi tới trước dò hỏi.

"Ta bây giờ còn chưa muốn ngủ." - Văn Khương cúi đầu mân mê vạt áo trong vô thức.

"Chính là, công tử vừa rồi phân phó thuộc hạ nhắc nhở người nghỉ ngơi. Vì ngài ấy còn vài chuyện muốn nói với trang chủ."

Văn Khương quả thật có chút mệt mỏi, huống hồ kỳ sinh lý vẫn chưa hết, nàng vừa quay đầu liếc nhìn ba người bọn họ.

"Được rồi, ta sẽ ở phòng chờ tam ca, khi nào huynh ấy nói chuyện xong thì đến tìm ta"