Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 12: Giám định cha con



Đứa con gái vừa hiểu chuyện ngoan ngoãn còn xinh xắn đáng yêu như thế này, có thể nói là con gái rượu mà tất cả các ông bố đều muốn có.

Thật không ngờ câu cảm thán của anh lại khiến sắc mặt Mộ Bắc Ngật trầm xuống, nhớ đến người đàn ông chết sớm kia, anh cười lạnh một tiếng.

Nhưng không ai biết rằng, mọi việc xảy ra ở bệnh viện đều được truyền đến tai Hoàng Mai và Cố Lan Tâm.

Nếu không phải cô ta cho người đi theo dõi Cố Tiểu Mạch và con gái cô, muốn lấy sợi tóc của đứa bé đi xét nghiệm ADN thì cô ta vẫn sẽ không biết con đàn bà đê tiện kia lại bám lấy Mộ Bắc Ngật.

Mặt Cố Lan Tâm lập tức đen như đít nồi.

Hoàng Mai khuyên cô ta, “Con bình tĩnh lại, không được tức giận, bây giờ tóc của Tổng giám đốc Mộ với đứa tạp chung kia đã được đưa đi giám định rồi, chúng ta đợi kết quả đi.”

Nếu đứa tạp chủng đó không phải con của Mộ Bắc Ngật thì may mắn quá, nhà họ Mộ tuyệt đối không chấp nhận đứa bẩn thỉu còn có con với thằng đàn ông khác như Cố Tiểu Mạch.

Nếu kết quả là cha con thì đứa nhỏ đó tuyệt đối không thể giữ lại được.

Ánh mắt của Hoàng Mai lẫn Cố Lan Tâm đều hiện lên tia độc ác. Giám định cha con rất nhanh liền có kết quả, Cố Lan Tâm nhận giấy kết quả xem xong liền xé toạc tờ giấy, trong mắt hiện lên sự đố kỵ lẫn không can tâm.

Hoàng Mai nhìn qua là hiểu ngay.

Đứa tạp chủng này thế mà lại là con của Mộ Bắc Ngật.

“Chuyện này giao cho mẹ, con đừng nhúng tay vào, tránh sau này Mộ Bắc Ngật nghi ngờ con.”

“Vâng ạ, mẹ hãy giải quyết sạch sẽ, con không muốn nhìn thấy đứa tạp chủng đó!”

Cô ta ở bên Mộ Bắc Ngật bốn năm năm nay, nghĩ nát óc vẫn không thể phát sinh quan hệ với anh! Thế mà Cố Tiểu Mạch đến con của anh cũng sinh ra rồi, cô ta làm sao nhẫn nhịn được đây?

Cô ta hận không thể đi giết ngay đứa tạp chủng đó! Ngộ nhỡ Mộ Bắc Ngật biết được sự thật, cô ta sẽ mất tất cả.

“Kinh Đô mỗi ngày đều không biết xảy ra bao nhiêu chuyện ngoài ý muốn, hừm, một đứa nhỏ ba bốn tuổi bị mất tích cũng không có gì là lạ, dẫu sao bọn buôn người nhiều như vậy.” Hoàng Mai vừa nói xong liền nhấc điện thoại lên gọi.

Bọn buôn người vì muốn gạt bán người vẫn luôn luôn mang theo bộ mặt thật thà chất phác mộc mạc, có là ai cũng không nhận ra được lòng dạ tối tăm hiểm ác của chúng.

Hơn nữa, bán một đứa trẻ có thể lấy được rất nhiều tiền thù lao, việc như thế này bọn buôn người còn tranh cướp nhau làm ấy!

Cho dù mục tiêu ở trong bệnh viện, cũng không ảnh hưởng đến việc bọn họ giả mạo y tá, nhân viên lau dọn đến lừa đi.

Cố Tiểu Mạch cuối cùng cũng tỉnh lại, trong phòng không một bóng người.

“Nám Nám?” Cô nhẹ nhàng gọi một tiếng, không có người đáp lại.

Nhíu mày, Cố Tiểu Mạch khó khăn lắm mới ngồi dậy được, rút bỏ mũi kim ở trên tay, đi ra ngoài, cô đột nhiên ngất xỉu Nám Nám chắc chắn rất lo lắng.

Cố Tiểu Mạch tìm khắp bệnh viện cũng không tìm thấy Nám Nám, điện thoại của Nám Nám thì không có người bắt máy, Cố Tiểu Mạch lo lắng, hoảng sợ, tay run rẩy lấy điện thoại ra, đầu bên kia nhấc máy cô liền hoảng sợ nói, “Anh Nam, Nám Nám, không thấy Nám Nám đâu nữa, em không tìm thấy con bé!”

Đầu giây bên kia an ủi, “Mạch, em cứ bình tĩnh, em đang ở đâu?”

“Em đang ở bệnh viện, em có thể cảm nhận được Nám Nám luôn ở bên cạnh em, nhưng bây giờ em không tìm thấy con bé, tìm cả bệnh viện đều không thấy, điện thoại không gọi được!”

“Gửi địa chỉ bệnh viện cho anh, anh cho người kiểm tra camera, bây giờ em phải thật bình tĩnh, đợi tin tức của anh.”

“Vâng ạ, vâng ạ!” Cố Tiểu Mạch đành phải tin tưởng Nam Thần An, anh Nam có năng lực như vậy, nhất định sẽ giúp cô tìm được Nám Nám.

Nửa tiếng sau, Nam Thần An báo cho Cố Tiểu Mạch một tin xấu.

Nám Nám hình như bị bắt cóc rồi, trong camera một nhân viên lau dọn đã đưa Nám Nám đi.

Cố Tiểu Mạch suýt nữa thì ngất xỉu lần nữa, điểm yếu duy nhất của cô chính là Nám Nám, dù bị Mộ Bắc Ngật bắt nạt thành như thế cô cũng không khóc, Nám Nám mất tích rồi, cô suýt nữa khóc lịm đi ở bệnh viện.

“Mạch, bây giờ anh sẽ đặt vé máy bay về nước, em bình tĩnh lại, anh cho người trong nước đi tìm trước, em hãy đến đồn cảnh sát báo cho họ.”

Tắt điện thoại, Cố Tiểu Mạch khó khăn đứng dậy chạy ra khỏi bệnh viện, đến chỗ rẽ liền đâm vào một người.

“Xin, xin lỗi…” Cô đến nhìn cũng không nhìn định lướt qua liền bị người ta kéo lại.