Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 145: Lật ngược tình thế



Nhưng Cố Tiểu Mạch có cảm giác tối qua Mộ Bắc Ngật chắc chắn đã đến phòng này, ôm cô đi ngủ, mặc dù cô đắm chìm trong cơn mơ nhưng không từ chối anh…

Cố Tiểu Mạch chớp chớp đôi mắt còn chưa tỉnh ngủ, sau cơn mưa trời lại sáng, bên ngoài ánh nắng mặt trời chiếu vào người cô, nhưng tim cô vẫn lạnh như băng đá.

Cố Tiểu Mạch hoàn toàn tỉnh táo, cô phải đến đồn cảnh sát hỏi thăm tình hình của Nám Nám, cô nhanh chóng đi vào nhà tắm, mặc lại quần áo hôm qua phơi lên, sau đó rời khỏi nhà họ Mộ.

Nhà họ Mộ trống rỗng, không có người làm, im lặng đến mức người ta có chút sợ hãi.

Còn Cố Tiểu Mạch vừa đi đến phòng khách thì ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ, cô còn chưa kịp hoảng hốt thì mọi thứ trước mắt bỗng mờ đi, cơ thể mềm nhũn rồi ngã xuống đất.

Cửa lớn của nhà họ Mộ dễ dàng bị người ta cạy ra, tên đó mặc đồ đen kín mít, nhân lúc mọi người không để ý đã vào nhà họ Mộ, hắn nhìn thấy rõ Cố Tiểu Mạch ngã xuống đất, không chút do dự mà đưa Cố Tiểu Mạch đi.

Không chút động tĩnh, thậm chí còn như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Camera thời gian đó cũng đã bị làm hỏng, Cố Tiểu Mạch lại một lần nữa bị bắt cóc.

Tên áo đen đã cảnh giác hơn, hắn nhìn Cố Tiểu Mạch đã ngất xỉu hoàn toàn rồi từ từ nói vào tai nghe, “Đã bắt được người rồi.”

Mộ Bắc Ngật không hề biết chuyện gì đã xảy ra, sau khi đến Mộ Thị, anh nhìn thấy Mộ Thiếu Lãnh hung hăng càn quấy, nhìn Mộ Bắc Ngật với ánh mắt của người chiến thắng.

Có điều cậu ta cũng nhận ra tâm trạng của Mộ Bắc Ngật không tốt, anh nhìn cậu ta với ánh mắt tràn ngập sự cảnh cáo, hình như Mộ Thiếu Lãnh chỉ cần nói thêm một câu nữa thôi Mộ Bắc Ngật sẽ thu lại vốn đầu tư bất cứ lúc nào.

Nhưng trước khi đi Mộ Thiếu Lãnh vẫn nói chuyện rất vô lễ, cậu ta nhìn Mộ Bắc Ngật với ánh mắt khinh khỉnh, giọng điệu mỉa mai: “Ai bảo anh chọc đến ông nội làm gì, bây giờ chịu khổ rồi chứ, vị trí này không phải là của anh, sớm muộn gì anh cũng phải xuống thôi!”

Nói xong, Mộ Thiếu Lãnh sung sướng cầm tiền vốn đầu tư rời khỏi Mộ Thị, nhưng không ngờ, Mộ Bắc Ngật ngồi vào bàn làm việc xong liền gọi Mộ Thiếu Lãnh lại, giọng điệu lạnh lẽo, “Cậu nói tôi đắc tội với ông nội? Tại sao?”

Mộ Thiếu Lãnh đều là nghe trộm ông nội với thuộc hạ nói chuyện mới biết, lúc đó cậu ta rất vui, nhưng bây giờ lại nhếch miệng chế nhạo Mộ Bắc Ngật, lời vừa đến miệng bỗng dừng lại.

“Hừ, tại sao tôi phải nói cho anh!”

“Dịch Bách, chặn cậu chủ nhỏ lại, trói dây rồi đưa đến đây.”

Đây là điểm yếu của ông Mộ, ông Mộ dám làm tổn thương Cố Tiểu Mạch và Nám Nám thì Mộ Bắc Ngật cũng không ngại để Mộ Thiếu Lãnh nếm thử mùi vị đau thương này! Dù sao, Mộ Thiếu Lãnh thích chơi như thế, bình thường mất tích vài ngày cũng không có người biết, Mộ Thiếu Lãnh gào thét chửi mắng, “ĐM, Mộ Bắc Ngật, anh muốn làm gì, mau bảo người thả tôi ra!”

Mộ Bắc Ngật coi như không nghe thấy, từ đầu đến cuối anh đều ngồi yên ở trên ghế, mặt không đổi sắc.

Hai tay chống cằm, anh đang suy nghĩ điều gì đó, sau khi giải quyết chuyện này xong, anh mới nhớ đến Cố Tiểu Mạch.

Anh gọi Dịch Bách đến bảo cậu đi xem Cố Tiểu Mạch đã tỉnh lại chưa.

Dịch Bách nhận được mệnh lệnh liền vội vàng đi đến nhà họ Mộ, không được bao lâu đã thấy Dịch Bách hớt ha hớt hải lao vào phòng làm việc, đến cửa cũng không thèm gõ.

Mộ Bắc Ngật ngừng suy nghĩ, mặt anh tối sầm, Dịch Bách thở hổn hển, vội vàng báo cáo: “Không hay rồi Sếp ơi, không thấy Cố Tiểu Mạch đâu nữa, không ở nhà họ Mộ, em cho người điều tra rồi, cô ấy không đến đồn cảnh sát, cũng không đến bệnh viện.”

Có thể nói là… tự nhiên mất tích?

Chỉ trong chốc lát, sắc mặt Mộ Bắc Ngật đã lạnh như băng, anh giống như đang nghe một chuyện cười, anh đứng lên, “Dịch Bách, cậu đang nói gì thế?”

Dịch Bách có chút oan ức nhưng trong lòng càng lo lắng cho Cố Tiểu Mạch hơn, “Xin lỗi Sếp, những gì em nói đều là thật, không thấy Cố Tiểu Mạch đâu nữa.”

Hai mắt Mộ Bắc Ngật đen ngòm, gân xanh nổi lên, trong đầu không ngừng vang lên những lời của Mộ Thiếu Lãnh, anh đắc tội ông nội???

Lẽ nào thật sự là ông nội làm??

Mộ Bắc Ngật nắm chặt tay, bước ra ngoài, “Đi cùng tôi đến nhà cũ nhà họ Mộ!”

Anh phẫn nộ rồi, đôi mắt lạnh lẽo, còn chưa ra khỏi bàn làm việc thì có người đến chặn anh lại.

Mộ Bắc Ngật nhìn một Nam Thần An – vị khách không mời mà đến, sắc mặt Nam Thần An cũng không hề tốt, anh ta bước thẳng vào phòng làm việc, nhìn chằm chằm anh, “Tổng giám đốc Mộ, tôi đến là để hỏi anh một chuyện.”

“Tổng giám đốc Nam, hôm nay tôi không tiếp khách, có chuyện gì hôm khác đến nhé.” Mộ Bắc Ngật không chút chần chừ đáp lại, chuẩn bị lướt qua anh ta rời đi.

Lúc anh đi qua, Nam Thần An đưa tay nắm lấy cánh tay của Mộ Bắc Ngật, giữa hai người dường như có dao kiếm đã được chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu, bầu không khí trở nên kỳ lạ.

Mộ Bắc Ngật nhìn tay Nam Thần An đang nắm chặt cánh tay của mình, anh lạnh lùng nói, “Buông ra!”

“Tiểu Mạch đang ở đâu? Anh giấu cô ấy đi đâu rồi, còn Nám Nám nữa?” Nam Thần An chỉ là đi về giải quyết chuyện của công ty thôi, tại sao lúc anh ta quay lại bệnh viện phát hiện ra mọi chuyện đã thay đổi, đáng sợ nhất chính là, anh ta đã tìm khắp Kinh Đô nhưng không tìm thấy bóng dáng của Tiểu Mạch và Nám Nám.

Lúc này anh ta mới nổi giận đùng đùng mà đến gặp Mộ Bắc Ngật, Mộ Bắc Ngật nheo mắt, xem ra chuyện Nám Nám mất tích Cố Tiểu Mạch vẫn chưa nói cho anh Nam của cô biết.

Trong lòng cô anh ta cũng đâu có quan trọng đâu…

Mộ Bắc Ngật mím môi, “Chuyện này không liên quan đến anh!”

“Cái gì mà không liên quan đến tôi, anh có biết Tiểu Mạch chờ đợi ca phẫu thuật này lâu như thế nào không, nếu không phải vì tìm bố đẻ của Nám Nám cô ấy sẽ không quay về Kinh Đô, cái thành phố mà cô ấy ghét nhất, Mộ Bắc Ngật, bây giờ anh tốt nhất hãy nói cho tối biết cô ấy đang ở đâu, anh không gánh nổi hậu quả đâu.”

“Tổng giám đốc Nam cũng chỉ là bạn của Cố Tiểu Mạch, không có tư cách để nhúng tay vào chuyện này, ở đây gào thét không phải là phong cách làm việc của Tổng giám đốc Nam!” Đôi mắt lạnh như băng của Mộ Bắc Ngật khiến người ta run sợ.

Anh ngước mắt nhìn, đôi mắt tràn ngập sự đe dọa.

Kết quả, xảy ra một chuyện mà Dịch Bách cũng không lường trước được.

Nam Thần An bỗng nhiên nổi giận đùng đùng, một bàn tay khác túm lấy cổ áo của Mộ Bắc Ngật, sau đó đẩy Mộ Bắc Ngật đến góc tường, ánh mắt của Nam Thần An cũng lạnh không khác gì Mộ Bắc Ngật, “Tổng giám đốc Mộ, tốt nhất đừng có thử thách sự kiên nhẫn của tôi, đợi tôi tìm được hai người họ, tôi sẽ đưa họ rời khỏi anh.”

“Anh cho rằng anh làm được sao, anh cho rằng tôi sẽ để anh tìm được hai người họ sao?” Lúc này Mộ Bắc Ngật đã trải qua một buổi sáng mệt mỏi, nhưng lúc đối mặt với Nam Thần An, khí thế không hề giảm đi, ngược lại còn lớn mạnh hơn rất nhiều!

Đôi mắt khiến người khác cảm thấy lạnh thấu xương!

Nam Thần An bị chọc tức, “Anh làm như thế sẽ phải hối hận đó! Anh muốn Tiểu Mạch hận anh sao?”

Mộ Bắc Ngật nhếch miệng chế nhạo, xem ra Tổng giám đốc Nam không hề biết cụ thể mọi chuyện, cũng tốt, như thế anh ta sẽ không nhúng tay vào.

Có điều bị anh ta ép đến góc tường, sự kiên nhẫn của Mộ Bắc Ngật gần tiêu tan hết, anh dùng hết sức lực đẩy Nam Thần An ra, sau đó chỉnh lại cổ áo của mình cho bằng phẳng.

“Dịch Bách, tiễn khách.”

Nói xong, anh sải bước ra bên ngoài, không chút nể nang, cơ thể cao lớn khiến Nam Thần An cảm thấy ngứa mắt.

Chiếc xe chở Cố Tiểu Mạch đi đến khu dân nghèo, ông Mộ đã sớm tìm được một chiếc phòng dưới hầm, Cố Tiểu Mạch hôn mê đến lúc này vẫn chưa tỉnh, cô bị thuộc hạ của ông Mộ kéo xuống xe.

Tên thuộc hạ không hề thương hoa tiếc ngọc mà coi Cố Tiểu Mạch như một con cừu sắp bị cạo lông, đôi chân quệt xuống dưới đất.

Chiếc phòng ở dưới hầm nên khá ấm ướt, xung quanh đều là mùi cống thoát nước, căn phòng rất nhỏ, chỉ có một chút rơm rạ, cửa sổ đóng chặt, chỉ hé một lỗ nhỏ để ánh sáng chui vào.

Tên thuộc hạ vứt Cố Tiểu Mạch lên đống rơm rạ, cơ thể cô đập vào đó, đau kinh khủng.

Trong phòng có một chiếc camera nhỏ và có bốn tên thuộc hạ canh trừng Cố Tiểu Mạch, chỗ này rất kín đáo, khó có thể tìm được đến đây.

Ông Mộ rất tự tin với nơi mà ông ta tìm được, hơn nữa ông Mộ còn dặn dò bọn họ, thẳng tay dạy dỗ Cố Tiểu Mạch, người phụ nữ không biết trời cao đất dày.

Thuộc hạ cầm dây thừng trong tay, đánh xuống đất, vang lên một âm thanh chói tai giống như đang thử độ dẻo dai của chiếc dây.

Cổ tay hắn rất khỏe, nắm chặt sợi dây nhìn người phụ nữ nằm dưới đất, không chút thương hoa tiếc ngọc, chỉ coi cô là một người không cần sự quan tâm, cực kỳ máu lạnh.

Tên thuộc hạ từ từ lại gần Cố Tiểu Mạch, che mắt cô lại, đối với Cố Tiểu Mạch đó giống như một sự ám ảnh bao trùm lên người cô khiến cô cảm thấy run sợ.

“Chát” một tiếng, sợi dây thừng được đánh lên người Cố Tiểu Mạch, cô vẫn mặc bộ quần áo lúc bị bắt cóc hôm qua, trên đó có vết rách, bị đánh như thế lại càng khiến người ta phải hít một hơi thật sâu!

Tên thuộc hạ nghiêng đầu, giống như muốn có thêm khí thế, hắn phải đánh đến khi nào Cố Tiểu Mạch tỉnh lại mới thôi.

Cố Tiểu Mạch sực tỉnh vì đau đớn, cô mở mắt ra, căn phòng nhỏ bé tối tăm nhưng cũng không đến nỗi không nhìn thấy gì, trước mắt cô bỗng xuất hiện một sợi dây thừng, sợi dây thừng lao vào mặt cô.

Cố Tiểu Mạch hoảng hốt, cô không suy nghĩ được gì nữa, vội vàng né sang chỗ khác, sợi dây thừng rơi lên sống lưng của cô mới khiến mặt cô không bị thương.

Cố Tiểu Mạch hít một hơi lạnh, cô ngồi thẳng dậy trên đống rơm rạ, lúc này tên thuộc hạ mới thu sợi dây thừng lại, nếu đánh chết người sẽ không tốt.

Cố Tiểu Mạch co người lại, cả cơ thể cô đều đau nhức, đau đến mức mặt méo mó.

Cô mở to mắt nhìn tên đàn ông sắc mặt u ám với ánh mắt hoang mang lo sợ, “Anh… anh là ai, tại sao lại bắt tôi đến đây, các ngươi là ai?”

“Mày quả nhiên rất không nghe lời, bảo mày ngoan ngoan…”