Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 428: Cô đã gặp một người bạn thân



Chiếc xe limousine dài đang lái đột ngột dừng lại, Đồng Kỳ Anh ngồi chưa vững, lập tức ngã khỏi ghế sô pha.

Khi cô đang đau đớn ngồi trên sàn xe, cửa xe đột nhiên mở ra.

Đồng Kỳ Anh nhanh chóng đứng dậy, khom người đi tới.

Sau khi cô xuống xe, chiếc limousine dài phía sau cô đột nhiên khởi động, cô còn chưa kịp suy nghĩ thì chiếc xe đã lái về phía đường xuống núi rồi.

Vừa rồi trời vẫn nắng đẹp, đột nhiên mây đen dày đặc kéo tới, một tia chớp lóe lên trên bầu trời khiến người ta không khỏi sợ hãi.

Đồng Kỳ Anh nhìn xung quanh một chút, phía sau là con đường trải nhựa xuống núi, chiếc xe hơi limousine đã sớm đi vào trong bóng tối, hai bên đều là những gốc cây rậm rạp cao ngất trời.

Phía trước là một khu rừng, tưởng nhìn không thấy điểm cuối cùng đâu.

Đồng Kỳ Anh cau mày, ngửa đầu nhìn lên trời, bầu trời bị lá cây bao phủ, sau đó một loạt tia chớp chiếu sáng bầu trời, càng làm nổi bật vẻ kỳ lạ của khu rừng phía trước.

Đây là nơi quái quỷ gì vậy?

Không phải anh cả đánh thức cô sao?

Đồng Kỳ Anh vô thức đưa tay ôm lấy mình, không hiểu sao lại thấy nổi da gà.

Cô có thể cảm thấy hình như bão táp đang đến gần...

Đi về phía trước sao?Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Hay là quay trở về?

Trong nháy mắt, sấm chớp ập đến, bão tố thực sự đến rồi.

Một tia chớp đánh qua đầu cô, còn kèm theo tiếng sấm khiến cô ù tai.

Đồng Kỳ Anh suy nghĩ, quyết định một mình chạy vào rừng cây.

Ào, ào... Trời mưa to như trút nước.

Đồng Kỳ Anh không ngừng chạy về phía trước, không biết đã chạy bao lâu, mưa rơi từ tán lá xanh mướt làm ướt mái tóc dài và váy trên người cô.

Cây cối trong rừng được sắp xếp ngay ngắn, giống như được trồng nhân tạo vậy, tuy không nhìn thấy bầu trời nhưng phía trước có một con đường rải sỏi thẳng tắp, cho nên khi cô vừa chạy được nửa đường thì phía trước có một luồng ánh sáng rực rỡ chiếu tới.

Đồng Kỳ Anh thở phào nhẹ nhõm, sau đó tiếp tục chạy ra khỏi rừng cây.

Khi trước mắt cô đã tràn ngập ánh sáng, cô thấy một tòa nhà giống như một lâu đài cổ Gothic xuất hiện trong tầm mắt.

Bức tường bên ngoài màu xám tro xây bằng đá chồng chất lên nhau, cửa sổ kính kiểu cổ điển, các tháp canh nằm rải rác, còn có một con hào phía trước.

Đồng Kỳ Anh ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn tòa lâu đài trước mặt, dưới gió mưa, sấm chớp, tòa lâu đài càng thêm kỳ quái.

Đột nhiên có một tiếng cọt két truyền tới, cánh cổng của lâu đài từ từ được hạ xuống cùng với tiếng dây xích và kim loại va chạm vào nhau.

Đồng Kỳ Anh sợ hãi, do dự không dám tiến tới, nước chảy xuống từ đỉnh đầu, ướt đẫm cả người, cái lạnh sau lưng khiến cô phải tiếp tục vào trong.

Sau khi vào trong một cánh cổng lớn hình vòm, có một cái sân trống trải được tường thành bao quanh, phía trước cổng lớn còn có hình hai con sư tử đá được đặt ở đó.

Đồng Kỳ Anh chậm rãi đi tới trước cửa, vừa giơ tay định gõ, thì nghe thấy tiếng lạch cạch và tiếng va chạm của kim loại của xích sắt từ phía sau.

Cánh cổng sau lưng cô đóng lại, cô không còn cách nào khác ngoài việc gạt mọi lo lắng của mình sang một bên, gõ cánh cửa sắt lớn ở trước mặt.

Cánh cửa đột nhiên mở ra, một cô gái mặc trang phục hầu gái màu xanh đậm, đeo tai nghe xuất hiện trước mắt Đồng Kỳ Anh.

Khi cô gái đó nhìn thấy Đồng Kỳ Anh, cô ta kinh ngạc trợn tròn mắt.

Đồng Kỳ Anh cũng cảm thấy khó mà tin được, nhìn cô gái đang đứng trước mặt mình.

“Nhã Uyên, đưa cô ta đi tắm trước đi.”

Ngay khi hai người vừa nhìn mặt nhau, một giọng nói sắc bén và trầm ấm đột nhiên vang lên trong tai nghe của Lý Nhã Uyên.

Sau khi nhận được mệnh lệnh, Lý Nhã Uyên thu hồi suy nghĩ, trên môi nở một nụ cười, dịu dàng nói: “Mời cô đi theo tôi.”

Đồng Kỳ Anh ngạc nhiên nhìn Lý Nhã Uyên, vừa mở miệng muốn hỏi cô ta chuyện gì đang xảy ra thì thấy Lý Nhã Uyên nhíu mày lại, đôi mắt hơi chìm xuống, như ám chỉ cô không nên nói lung tung.

Sau đó Lý Nhã Uyên bình tĩnh xoay người.

Đồng Kỳ Anh đành ngậm miệng im lặng đi theo sau cô ta.

Quả nhiên, cô ấy thực sự là Lý Nhã Uyên!

Đồng Kỳ Anh không ngờ, ba năm trước, Lý Nhã Uyên, người bạn thân thiết với cô, đột nhiên không có tin tức gì, lại xuất hiện ở đây.

Lý Nhã Uyên dẫn Đồng Kỳ Anh đi đến cuối tầng hai, cô ấy đẩy cửa phòng, đưa tay, cung kính nói với Đồng Kỳ Anh: “Trong phòng này có phòng tắm, cô đi tắm trước đi, tránh bị cảm lạnh.”

“Cảm ơn.” Đồng Kỳ Anh lúng túng gật đầu với Lý Nhã Uyên.

Lý Nhã Uyên nói: “Tôi sẽ lấy quần áo cho cô.” Sau đó, cô ấy quay người rời đi.

Khi Đồng Kỳ Anh đi ra, cô nhận ra đây là một căn phòng theo phong cách hoàng gia cổ điển Châu Âu, cô đánh giá nơi này, một lúc sau lại có tiếng gõ cửa khẽ vang lên.

“Mời vào.” Đồng Kỳ Anh đáp.

Lý Nhã Uyên cầm khăn khô và quần áo mới trên tay, xuất hiện trước mặt Đồng Kỳ Anh một lần nữa.

Cô ấy tỏ ra có chút xa cách, cười nói với Đồng Kỳ Anh: “Xin chào, tôi là Nhã Uyên. Từ nay về sau sẽ là người hầu của cô. Nếu cô có yêu cầu gì có thể nói với tôi bất cứ lúc nào.”

“Tôi...”

“Những câu hỏi trong lòng cô, cậu Bát sẽ nói với cô sau, mời cô đi tắm rửa thay quần áo trước.” Lý Nhã Uyên lập tức cắt ngang lời nói của Đồng Kỳ Anh.