Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 430: Cô nhớ Phó Quân Tiêu



“Nếu thật sự như vậy, tớ chắc chắn sẽ giống cậu, bị giam ở đây cả đời.” Đồng Kỳ Anh nhụt chí mà nói.

Cho dù Phó Quân Tiêu muốn đến cứu cô, cũng sẽ có một đám người nhảy ra cản anh ấy!

Thật ra cô cũng không trông cậy vào việc Phó Quân Tiêu đến cứu cô, lý do rất đơn giản, vì Nhiên Hoàng Minh cảnh cáo cô rất nhiều lần rằng mạng của Phó Quân Tiêu quan trọng hơn mạng cô nhiều. Nơi này được bảo mật chặt chẽ như thế này, người bên ngoài nhảy vào chỉ có một con đường chết, hy vọng được cứu của cô rất xa vời.

“Nhưng cô yên tâm, cô là em ruột của Anh Ninh, A Thập sẽ không bỏ mặc cô.” Lý Nhã Uyên cười khổ, lại cho Đồng Kỳ Anh thêm một tia hy vọng.

Ba năm trước, cậu Thập đưa Đồng Kỳ Anh đến bệnh viện làm kiểm tra AND, muốn xem Đồng Kỳ Anh và Anh Ninh có quan hệ máu mủ hay không. Vào lúc đó, Lý Nhã Uyên đang ở bệnh viện, cô ta mua được bác sĩ, bất kể là kết quả kiểm tra ra sao, bác sĩ viết báo cáo kia đều sẽ viết là hai người có quan hệ chị em ruột.

Lúc ấy, cô ta chỉ làm vì muốn bảo vệ Đồng Kỳ Anh, không ngờ “bùa hộ mệnh” này còn tác dụng đến hôm nay.

Còn về việc rốt cuộc hai người có phải là chị em ruột hay không, thật ra Lý Nhã Uyên cũng chả biết, vì sau đó cô ta không liên hệ gì với bác sĩ kia nữa.

“Cậu biết bao nhiêu chuyện về nơi này?” Đồng Kỳ Anh vô thức muốn nói suông với Lý Nhã Uyên. Cô ta mím môi, khẽ lắc đầu nói tiếp: “Cậu không biết chuyện ở đây tốt hơn là biết.”

“Vậy cậu có thể cho tớ mượn điện thoại chút không?” Đồng Kỳ Anh lại hỏi.Lý Nhã Uyên cười khổ: “Tớ đã không dùng điện thoại suốt ba năm rồi.” Cô ta ngừng một lát rồi nói tiếp: “Cậu yên tâm đi, đêm nay anh Thập sẽ về, chờ anh ấy về tớ sẽ nói cho anh ấy là cậu bị cậu Bát bắt đi. Nhất định anh ấy sẽ làm cho cậu Bát thả cậu về.”

“Cảm ơn cậu.” Trong nhất thời, Đồng Kỳ Anh không biết nói gì cho tốt, đây là lần thứ hai Lý Nhã Uyên cứu cô.

“Chúng ta là bạn tốt đúng không?” Bỗng nhiên Lý Nhã Uyên chân thành hỏi.

Đồng Kỳ Anh mỉm cười, gật đầu.

“Vậy cậu đừng cảm ơn tớ! Tớ cứu cậu hẳn là chuyện nên làm!” Lý Nhã Uyên cong môi, nhẹ nhàng vỗ vai Đồng Kỳ Anh, nói tiếp: “Tớ đã đưa cơm ngày ba bữa cho cậu, bên cánh cửa kia là WC, cậu cứ ngoan ngoãn ở trong nhà, đừng đi lung tung. Trong lâu đài này không an toàn, nếu gặp phải người hoặc việc không nên gặp thì sẽ bị diệt khẩu, cậu hiểu không?”

Đồng Kỳ Anh cười xấu hổ, ngoan ngoãn gật đầu. Cả ngày này, cô chỉ ở trong lầu, không đi ra ngoài. Chẳng biết vì sao cô có cảm giác tin tưởng không nói nên lời với Lý Nhã Uyên, cô tin lời cô ta, cho rằng cô ta sẽ không tổn thương cô.

Sau khi ăn cơm tối xong, Đồng Kỳ Anh nhàm chán ngồi ở trước cửa sổ lầu, nhìn mặt trời lặn về núi tây, màn đêm buông xuống. Không biết qua bao lâu, cô nhìn bầu trời đầy sao, hơi nhớ đến anh cả.

Đột nhiên cô mất tích, không biết anh cả có lo lắng không?

Nhất định là anh ấy rất sốt ruột! Nhưng cô không thể báo bình an cho anh ấy!

Giờ phút này, Đồng Kỳ Anh cảm thấy mình không hề buồn ngủ, nhưng cô không thể không ép mình leo lên chiếc giường đơn kia, sau đó đắp chăn, nhắm mắt lại. Nói không chừng sau khi tỉnh lại, cô đã về đến trang viên lớn của nhà họ Phó.

Đồng Kỳ Anh lăn qua lộn lại, vẫn thức thao láo như cũ. Thật ra không phải vì lạ giường nên cô không ngủ được, mà là ở đây cô không thể bước vào giấc ngủ một cách bình yên.

Đột nhiên tiếng đàn piano trong trẻo vang lên.

Đột nhiên Đồng Kỳ Anh bật dậy, cẩn thận dỏng tai nghe một cách khó hiểu. Bài này đầy vẻ đau buồn thê thảm…

Khi cô đang nghe say mê, tiếng đàn bỗng ngưng bặt, cô mới tỉnh táo lại.

“Ai đang đàn piano thế?” Đồng Kỳ Anh lẩm bẩm, lại quay về giờ mở to hai mắt, không thể ngủ như trước.

Giai điệu đàn piano vừa rồi vẫn văng vẳng không dứt trong đầu cô…

Đồng Kỳ Anh lăn lộn hồi lâu, cuối cùng ôm gối vào ngực nằm nghiêng, lòng nhớ nhung cảm giác an toàn khi nằm trong lồng ngực Phó Quân Tiêu.

Anh cả…

Mau đến cứu em…

Em nhớ anh…

Cô đang mơ màng, bỗng nhiên có một cánh tay ôm eo cô, bắp đùi rắn chắc kề sát mông cô.

Đồng Kỳ Anh “a” một tiếng, tỉnh dậy từ kinh hoảng, hoàn toàn không biết mình ngủ khi nào, càng không biết người bên cạnh mình bây giờ là ai. Cô đang định leo xuống giường trốn, rồi lại bị người này ôm eo đè xuống giường.

Đồng Kỳ Anh giật bắn lên, rùng mình, tim đập nhanh đến mức trán rịn mồ hôi lạnh.

Đối phương vươn tay ôm cô rất nhanh, ôm chặt cô vào ngực khiến cô không có cơ hội chạy trốn. Bấy giờ, mặt hai người cách nhau rất gần, hơi thở đan xen vào nhau, phòng tối đen như mực, cô không nhìn ra được đối phương là ai.

Đồng Kỳ Anh liều mạng đẩy, nhưng không đẩy ra được, còn bị đối phương dễ dàng khống chế hai tay, đè xuống đỉnh đầu. Sau đó đối phương đột nhiên chôn mặt vào cổ cô, hôn tai và má cô.

“Ầm” một tiếng, Đồng Kỳ Anh ngây người.