Vô Ý Vi Chi

Chương 34



Nghiêng người, ngón tay cái của bàn tay phải chậm rãi vuốt từ mi tâm của Lâm Vu Chu, khi đến huyệt thái dương thì hơi ấn mạnh, Lâm Vô Ý lại hỏi: “Có chuyện gì vậy? Hôm nay lúc cậu nhận điện thoại xong hình như không vui lắm. Là chuyện công việc sao?”

Không biết tại sao, hoặc là nói căn bản đầu óc không muốn nghĩ gì cả, đến khi Lâm Vu Chu cầm bàn tay của đối phương đang xoa bóp trán cho mình mới phát hiện mình đang làm gì.

Không rút tay ra, Lâm Vô Ý vào hẳn trong chăn, nằm đối mặt với Lâm Vu Chu. Cầm tay Lâm Vu Chu, cậu nói tiếp: “Có lẽ tôi không giúp gì được cho cậu, nhưng tôi có thể làm một thính giả. Có phải công việc có chuyện gì không hài lòng không?”

Lâm Vu Chu nhìn chăm chú vào hai mắt Lâm Vô Ý, một loại cảm xúc mà anh không thể lý giải cứ xoay chuyển trong đầu anh. Bàn tay cậu rời đi, rồi mới nhẹ nhàng đặt lên đầu anh. Mấy ngón tay dài nhỏ của Lâm Vô Ý xuyên qua giữa những sợi tóc của Lâm Vu Chu, mát xa da đầu cho anh.

“Nếu là chuyện nhà, còn có Vu Chi, Vu Hồng và tôi; nếu là chuyện công việc, người trong nhà cũng có thể giúp cậu. Đừng để phiền não làm ảnh hưởng đến mình.”

Da đầu được nhu ấn nên sinh ra một cảm giác tê dại truyền khắp toàn thân dọc theo xương sống. Lâm Vu Chu ngăn động tác của bàn tay kia, nắm lấy.

“Có chút phiền lòng.”

Vẻ ôn nhu trong mắt Lâm Vô Ý càng đậm, dùng tay còn lại bao lấy bàn tay Lâm Vu Chu đang cầm tay cậu: “Chuyện gì phiền lòng? Nói với chú nhỏ nào!”

Sắc mặt Lâm Vu Chu trong nháy mắt đã đen đi một nửa: “Cậu coi tôi như Ethan để dỗ sao?”

“Không có.” Lâm Vô Ý dịch dịch người về phía trước, rút tay ra rồi ôm Lâm Vu Chu vào lòng, còn vỗ nhẹ: “Dỗ Ethan là phải thế này.” Nói xong, cậu lại vỗ tiếp: “Nói cho chú nhỏ, xảy ra chuyện gì? Tại sao lại phiền lòng?”

Có phiền muộn hơn nữa đến thời khắc này cũng thành vô lực. Rời khỏi ***g ngực Lâm Vô Ý, Lâm Vu Chu dùng vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói với một người: “Không được coi tôi là cháu cậu.”

Lâm Vô Ý buồn bực: “Nhưng theo bối phận thì cậu chính là cháu tôi mà.”

“Cậu chỉ lớn hơn tôi một tuổi.”

Lâm Vô Ý lập tức nở nụ cười: “Được rồi, vậy tôi làm anh trai cậu. Nào, em trai Vu Chu, nói cho anh trai biết, xảy ra chuyện gì?”

Lâm Vu Chu một đầu hắc tuyến.

“Ha ha…” Lâm Vô Ý chọc giận người nào đó xong liền xoa xoa ngực đối phương, ánh sáng trong đôi mắt lại biến thành ôn nhu đơn thuần: “Nói đi, là chuyện gì?”

Bị Lâm Vô Ý ồn ào như thế, Lâm Vu Chu đâu còn thấy phiền muộn gì nữa. Anh nói bình tĩnh: “Điện thoại là Dung luật sư gọi tới. Ông ta nói phó đổng Quách Điền Sơn của Diều đang nghĩ cách để có được 15% cổ phần kia, hỏi ý tôi thế nào.”

Lâm Vô Ý chớp mắt mấy cái, không hiểu lắm. Lâm Vu Chu giải thích thêm: “Tiền thân củaDiềulàPhòng làm việc truyền thông Điền Sơn. Quách Điền Sơn muốn lấy lại công ty của ông ta. Nhưng ông ta đã quên, lúcĐiền Sơnlâm vào cảnh sắp phá sản, công ty này đã không còn quan hệ gì với ông ta. Là ông nội bỏ vốn mua cổ phần khống chế mới giúpĐiền Sơnkhải tử hoàn sinh. Sở dĩ đổi tên thànhDiều, chính là muốn chứng tỏ công ty này không còn quan hệ với Quách Điền Sơn. Tôi đã nói với Dung luật sư, tôi muốnDiều, nếu Quách Điền Sơn không muốn hợp tác với tôi, vậy thì chạy lấy người.”

Ánh mắt Lâm Vô Ý trở nên sâu xa khi nghe thấy câu nào đó của Lâm Vu Chu. Cậu hỏi: “Vậy 15% cổ phần kia ở trong tay ai?”

Lâm Vu Chu nói: “Cổ phần củaDiềuđều là ông nội thông quaCông ty đầu tư Nghĩa Chínhđể thực hiện. Chỉ có người phụ trách của bên Nghĩa Chính mới biết 15% cổ phần đó ở trong tay ai. Dung luật sư gọi điện thoại cho tôi, một là muốn nói cho tôi biết chuyện này, hai là hỏi tôi có muốn cổ phần khống chếDiềukhông. Nếu tôi không có hứng thú vớiDiều, vậy thì không cần để ý đến ý đồ của Quách Điền Sơn.”

Tất nhiên Lâm Vô Ý biết rõ ý định của Lâm Vu Chu đối với công ty đó, bởi vì tối hôm qua Vu Chu vừa nói với cậu xong. Cậu có chút lo lắng hỏi: “Quách Điền Sơn tìm được người kia chưa?”

“Vẫn chưa.”

Lâm Vô Ý ngẫm nghĩ, xốc chăn xuống giường, chạy ra ngoài. Lâm Vu Chu thở hắt ra, không phải là khó chịu. Anh rất muốn nói cho Tiếu Vi, đêm nay để Vô Ý ngủ cùng anh.

Lâm Vô Ý trở lại rất nhanh, cầm theo ví tiền trong tay. Ánh mắt Lâm Vu Chu trầm xuống. Lên giường, Lâm Vô Ý mở ví, lấy hết ba tờ chi phiếu trong ví ra, đặt vào tay Lâm Vu Chu.

“Chỗ này của tôi có tích cóp được một ít, còn có một phần ở chỗ ông nội cậu. Chờ mai về nhà tôi sẽ lấy thêm. Nếu đã hạ quyết tâm muốn có được công ty kia, vậy phải cố gắng lên. Không phải vẫn chưa tìm được người kia sao, cố tận dụng hết khả năng để mua lại số cổ phần phân tán đó, rồi tiếp tục tìm người kia. Quách Điền Sơn chỉ ít hơn cậu 3% cổ phần, số cổ phần phân tán có đến 8% mà. Mật mã chi phiếu là sinh nhật ông nội cậu.”

Hầu kết của Lâm Vu Chu giật giật, trả chi phiếu lại: “Tôi có tiền, có phòng làm việc, anh trai cũng sẽ giúp tôi, chuyện tiền bạc cậu không cần lo cho tôi.”

Lâm Vô Ý lại đẩy chi phiếu đi: “Chuyện làm ăn thì tôi không hiểu, nhưng tôi biết thu mua cổ phần sẽ phải cần đến một số tiền rất lớn. Vu Hồng là Vu Hồng, tôi là tôi. Tôi không có chỗ nào để tiêu tiền, anh chị còn cho tôi mấy cái thẻ tín dụng. Tiền này coi như tôi cho cậu mượn, không cần lợi tức.” Lâm Vô Ý cất ví đi, uy hiếp: “Nếu cậu không nhận chính là không cho chú nhỏ chút mặt mũi nào, chính là ngại chú nhỏ không có tiền.”

Lâm Vu Chu há miệng.

“Cậu không nhận tôi sẽ nói cho ông nội cậu rằng cậu không tôn kính trưởng bối.”

Lâm Vu Chu bất đắc dĩ mà nở nụ cười, một cảm xúc nào đó trỗi dậy, anh không chút suy nghĩ mà vươn tay ôm người nào đó vào ***g ngực: “Cám ơn cậu, Vô Ý.”

Lâm Vô Ý vỗ vỗ cháu trai rất vừa lòng, nói giọng hơi khàn: “Tôi cần các cậu giúp tôi hồi phục lại, tôi cũng muốn làm được một việc cho các cậu. Vu Chu, đừng từ chối tôi.”

Hầu kết của Lâm Vu Chu lên xuống hai lần, hai tay tăng thêm sức: “Tôi nhận. Cậu yên tâm,Diềunhất định là của tôi.”

“Tôi tin cậu. Vu Chu rất lợi hại mà.”

“Vô Ý.”

“Uhm.”

“Đêm nay ở cùng tôi.”

“… Tiếu Vi còn đang chờ mà.”

“Tôi đi nói với cậu ta.”

Buông Lâm Vô Ý ra, Lâm Vu Chu xoay người xuống giường, vội vàng rời đi. Nhìn anh ra ngoài, Lâm Vô Ý hít sâu một hơi, nắm chặt tay lại, nhất định phải nghĩ cách giúp Vu Chu.

Chưa đến năm sáu phút sau, Lâm Vu Chu đã trở lại, đằng sau còn có Thẩm Tiếu Vi với vẻ mặt bất mãn. Vừa nhìn thấy người trên giường, Thẩm Tiếu Vi đã lên tiếng kháng nghị: “Cậu nhỏ, cậu bất công. Đã nói đêm nay ngủ cùng cháu mà.”

Lâm Vô Ý vẫy tay với cháu trai ngoại: “Một tuần tiếp theo của cậu nhỏ đều là của cháu.”

“Thật hả?” Thẩm Tiếu Vi kinh hỉ.

Lâm Vô Ý gật mạnh đầu: “Thật.”

Thẩm Tiếu Vi không còn bất mãn: “Được, vậy đêm nay cậu nhỏ ngủ cùng anh họ Vu Chu đi. Sáng mai xuống thuyền sẽ đến nhà cháu luôn.”

“Tôi phải về nhà chính lấy máy tính xách tay.”

“Không thành vấn đề. Bất quá đêm nay cậu nhỏ vẫn phải thôi miên cho cháu.” Thẩm Tiếu Vi được một tấc lại muốn tiến một thước.

Lâm Vô Ý cầm cuốn sách rồi xuống giường: “Được.”

Thẩm Tiếu Vi cực kỳ vừa lòng, “hy sinh” một buổi tối để đổi lại việc cậu nhỏ đến nhà anh ở một tuần, giao dịch này rất có lời. Trên mặt Lâm Vu Chu lộ vẻ khinh bỉ Thẩm Tiếu Vi.

Thôi miên cho cháu trai ngoại hơn hai mươi phút, sau khi đối phương ngủ, Lâm Vô Ý đi đến phòng Lâm Vu Chu. Tiếu Vi không hỏi nguyên nhân, Lâm Vô Ý nghĩ Lâm Vu Chu đã nói gì đó với anh. Lên giường, trước hết Lâm Vô Ý viết nhật ký và tùy bút theo thói quen. Chờ đến lúc cậu viết xong, cậu không lấy sách để “kể chuyện” cho Lâm Vu Chu, mà là trực tiếp tắt đèn nằm xuống.

Ngón tay nhu ấn huyệt thái dương cho một người, Lâm Vô Ý cúi đầu nói: “Ngủ đi, Vu Chu.”

Để cho đầu óc mình không nghĩ ngợi gì, toàn bộ mọi cảm giác đều tập trung vào bàn tay kia, Lâm Vu Chu kiềm chế dục vọng muốn vươn hai tay ra ôm đối phương vào lòng của mình. Sợ, sẽ dọa đối phương. Bởi vì ngay cả chính anh cũng không thể giải thích tại sao anh lại có dục vọng này.



Lâm Vu Chu bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa. Vì ngủ không đủ nên anh khổ sở vỗ trán, khó khăn mở mắt. Vừa muốn rời giường ra mở cửa, anh sửng sốt, hai mắt mở hoàn toàn. Lập tức, anh lộ ra một nụ cười nhẹ, chậm rãi rút cánh tay đang bị ai đó gối lên, lúc này mới phát hiện cả cánh tay phải tê rần.

‘Cốc cốc cốc!’

Ai lại gõ cửa sớm như thế! Lâm Vu Chu không vui, xuống giường mở cửa. Nhìn qua lỗ mắt mèo trên cửa thì thấy anh trai, vẻ mặt Lâm Vu Chu vẫn là mất hứng. Mở cửa.

“Đến bờ rồi?”

“Vẫn chưa.”

Lâm Vu Hồng nhìn bộ dáng chưa tỉnh ngủ của Lâm Vu Chu, mặt không chút thay đổi nói: “Tối qua Vô Ý ở phòng em?”

“Uhm. Cậu ấy vẫn đang ngủ.” Lâm Vu Chu ngáp một cái, nghiêng người để anh trai vào.

Đi vào căn phòng mờ tối, trên giường vẫn có một người đang say ngủ. Nhìn vị trí nằm của cậu, giọng nói Lâm Vu Hồng có chút lạnh băng: “Em nói cho Vô Ý?”

“Đến phòng anh nói đi, đừng làm ồn đến cậu ấy.” Lâm Vu Chu vào phòng tắm rửa mặt. Lâm Vu Hồng nhìn chăm chú vào cái giường, ánh mắt thâm thúy khó hiểu.

Lâm Vu Chu rất nhanh đã rửa mặt xong, cũng không thay quần áo, đưa anh trai ra ngoài luôn. Hai người vào phòng của Lâm Vu Hồng, Lâm Vu Chu nói cho anh trai biết hôm qua anh đã nói chuyện kia cho Vô Ý, cũng không giấu chuyện Vô Ý cho anh mượn tiền.

Lâm Vu Hồng vừa nghe, thanh âm lạnh lùng nói: “Em cầm tiền của Vô Ý?”

Lâm Vu Chu lập tức lạnh mặt: “Em trai anh là người như thế sao?”

Lâm Vu Hồng không nói gì, nhưng rõ ràng là rất mất hứng khi Lâm Vu Chu nhận chi phiếu của Lâm Vô Ý. Lâm Vu Chu thì mất hứng vì thái độ của anh trai mình, bất quá vẫn giải thích: “Vô Ý nói không nhận chính là không cho cậu ấy chút mặt mũi, ngại cậu ấy không có tiền.” Sau đó, anh lại thêm một câu: “Em sẽ không dùng tiền của cậu ấy, bất quá em rất vui khi cậu ấy làm vậy, chứng minh rằng cậu ấy thật lòng coi em như người nhà. Anh, nếu là anh, anh có nhận không?”

Nếu là anh? Lâm Vu Hồng không cho phép bản thân mình có một ngày phải cần người kia trợ giúp, cho nên giả thiết này không thể thành lập, cũng không cần suy nghĩ. Anh lạnh nhạt nói: “Không lấy đượcDiều, đừng nói mình là người của Lâm gia.”

Hai mắt Lâm Vu Chu như bốc lửa: “Diềuchỉ có thể là của em!” Chẳng lẽ trong mắt người nhà anh kém cỏi như thế? Nhớ lại có người nào đó nói anh rất lợi hại, Lâm Vu Chu thề nhất định phải làm được cho một số người xem!

Không khí giữa hai anh em không được tốt lắm. Lâm Vu Hồng mất hứng vì chuyện Lâm Vu Chu đã làm, Lâm Vu Chu lại bất mãn khi anh trai coi thường năng lực của mình. Nói xong câu đó, Lâm Vu Chu đứng dậy rời đi, Lâm Vu Hồng ngăn lại.

Trầm mặc vài giây đồng hồ, Lâm Vu Hồng lên tiếng: “Lời anh vừa nói, anh rút lại!”

Cơn tức của Lâm Vu Chu nhất thời vơi đi một nửa: “Vừa rồi em nói cũng không phải.” Anh ngồi xuống một lần nữa.

Lâm Vu Hồng khôi phục lại sự bình tĩnh và lý trí lập tức nói vào chuyện chính: “Quách Điền Sơn không thể ở lạiDiều. Anh đã cho người điều tra tình hình hiện nay của công tyDiều.” Lâm Vu Hồng đưa một tập văn kiện trên bàn cho Lâm Vu Chu, nói tiếp: “Công tyDiềucòn có một phó đổng tên là Lê Yến, sau khi công tyDiềuđược thành lập cô ta mới vào công ty, không có quan hệ nhiều với Quách Điền Sơn. Em có thể mượn sức Lê Yến, tuy rằng trong tay cô ta chỉ có 2% cổ phần, nhưng năng lực không hề kém Quách Điền Sơn. Ưu thế của Quách Điền Sơn chính là gần một nửa nhân viên cao cấp đều là người củaĐiền Sơntrước đây, những người này kiểm soát một phần nhân viên kỹ thuật chủ yếu củaDiều. Cho dù em có được hơn một nửa cổ phần củaDiều, em vẫn khó có thể khai triển những quyết sách của mình trong công ty. Quách Điền Sơn sẽ không để những người này nghe theo em.”

Lâm Vu Chu đã có chuẩn bị tâm lý. Nhìn anh trai mình cả đêm cho người điều tra tư liệu của công ty “Diều”, anh càng thêm tán thưởng năng lực của anh trai, đồng thời cũng càng thêm kiên định quyết tâm nắm giữ được “Diều” trong tay. Đây là công ty ông nội giao cho anh, cho dù toàn bộ nhân viên đều chạy theo Quách Điền Sơn, anh cũng không sợ.

“Ông ta có người, em cũng có người. Người của em không hề kém hơn đám người của Quách Điền Sơn.” Lâm Vu Chu rất tự tin về chuyện này.

Lâm Vu Hồng nói: “Anh sẽ giúp em tìm được người đang nắm giữ 15% cổ phần kia, việc em phải làm là ép buộc những người kia không thể không rời công ty. Hai năm đầu nhất định sẽ rất khó khăn, nhưng có tập đoàn hỗ trợ, hơn nữa còn có nhân mạch và cách tiến hành của em, thời kỳ quá độ của Diều sẽ không lâu lắm. Bất quá em phải kiên nhẫn, không thể gấp gáp.”

“Em biết.”

Người em trai này của mình rất có năng lực, chẳng qua còn thiếu trách nhiệm, còn quá lười nhác, hiện giờ để tâm đến công ty như thế, trong lòng Lâm Vu Hồng vẫn rất hài lòng.

“Chuyện của công ty đừng có nói trước mặt Vô Ý. Cậu ấy không hiểu việc làm ăn, đừng để cậu ấy lo lắng.”

“Uhm.”

Kỳ thực Lâm Vu Chu rất hưởng thụ khi Lâm Vô Ý lo lắng, bất quá anh không thể ích kỷ như vậy. Anh càng hy vọng người kia cả ngày vô ưu vô lo hơn.

Hai anh em bàn bạc mọi chuyện trong phòng. Du thuyền đang trên đường trở về. 10 giờ, đồng hồ báo thức ở di động Lâm Vô Ý vang lên, cậu nhắm mắt sờ soạng tìm di động trong ngăn kéo ở tủ đầu giường, tắt báo thức. Hôm nay phải về nhà, Lâm Vô Ý không dám để mình ngủ một mạch đến tận lúc muốn dậy. Không ngoài ý muốn khi thấy Vu Chu đã rời giường, Lâm Vô Ý nằm trên giường thêm mười phút nữa mới đứng dậy.

Tắm rửa nhanh, cậu trở nên thần thanh khí sảng, không lập tức đến nhà ăn ăn “bữa sáng” ngay, mà là lấy giấy bút ra. Ngồi vào bàn, cậu vẽ vời trên giấy.