Vô Ý Vi Chi

Chương 41



Trở về nhà chị, Lâm Vô Ý nói chuyện với chị gái anh rể một lát rồi cũng lên lầu, hôm nay có hơi mệt. Bất quá, nhật ký và tùy bút của ngày hôm nay, Lâm Vô Ý viết rất nhiều. Khi cậu buông bút xuống, cậu thấy được sự quan tâm trong mắt cháu trai ngoại.

“Sao vậy?” Lâm Vô Ý sờ đầu cháu trai ngoại.

Thẩm Tiếu Vi kéo tay đối phương xuống, cầm lấy: “Cậu nhỏ, có phải hôm nay, cậu nhớ ông ngoại không?” Nếu không, sao đang tốt đẹp lại muốn làm bữa tiệc lớn như vậy? Anh không tin lý do thoái thác của cậu nhỏ.

Lâm Vô Ý mím môi, trước sự quan tâm của cháu trai ngoại, cậu cũng không giấu diếm: “Uhm. Hôm nay đặc biệt nhớ ba. Bất quá yên tâm, tôi không sao đâu.”

“Câu nhỏ, cậu muốn cái gì? Cháu mua cho cậu.” Chỉ cần có thể để người này tránh được nỗi mong nhớ, anh nguyện ý làm một chuyện gì đó.

Lâm Vô Ý cười, tay kia nhu loạn tóc cháu trai ngoại: “Cậu nhỏ muốn mấy thứ.”

“Cậu nói đi.”

“McDonald’s và KFC.”

“…” Thẩm Tiếu Vi bật cười, tựa đầu lên vai Lâm Vô Ý: “Đó là đồ ăn vớ vẩn. Không tốt cho thân thể.”

“Nhưng tôi muốn ăn, rất muốn.”

“Ngoại trừ cái này?”

“Hamburger khoai tây chiên.”

“… Ngoại trừ cái này nữa?”

“Kem vị dâu tây, bánh ngọt vị dâu tây, điểm tâm vị dâu tây.”

“Được rồi, cái này có thể chấp nhận.”

Sờ sờ đầu cháu trai ngoại, Lâm Vô Ý ôn nhu nói: “Cái mà tôi muốn, ngoại trừ việc ông ngoại cậu sống lại ra, những thứ khác các cậu đều cho tôi rồi.”

Thẩm Tiếu Vi khẽ ngẩng đầu: “Là gì?”

“Các cậu ở bên cạnh tôi mà.” Lâm Vô Ý nói đầy cảm kích. “Vào lúc tôi thương tâm nhất, thống khổ nhất, các cậu đều ở bên tôi. Tiếu Vi, cám ơn cậu.”

Thẩm Tiếu Vi thấy hơi cay mũi, ôm người thân mà anh đã vô cùng để ý vào ngực: “Cậu nhỏ, cháu sẽ luôn ở bên cậu, luôn luôn ở ngay cạnh cậu.”

“Tôi biết. Tiếu Vi ngoan nhất.”

“… Cậu nhỏ ____”

“Ha ha, ngủ đi.”

“Được.”

Một đoạn thơ tiếng Pháp nhẹ nhàng truyền ra từ miệng Lâm Vô Ý. Chăm chú nhìn vào dung nhan xinh đẹp của đối phương, tầm mắt Thẩm Tiếu Vi dần dần mơ hồ, theo bản năng, anh đẩy chăn của mình ra, chui vào chăn đối phương, cầm bàn tay đối phương. Anh sợ khi anh ngủ người này lại chạy ra ngoài ban công.

“Ngủ đi, Tiếu Vi.”

Cậu nhỏ…



Buổi sáng bừng tỉnh bởi một cơn ác mộng, Thẩm Tiếu Vi bị dọa tới nỗi chảy mồ hôi lạnh đầy người, vội vàng nhìn người bên cạnh còn ở nhà hay không. Vừa nhìn thấy, trái tim anh liền bình tĩnh lại. Người bên cạnh ôm cánh tay anh nằm ngủ say sưa, còn bản thân anh thì thân trên ở trong chăn đối phương, thân dưới ở trong chăn của mình. Lấy đồng hồ bên cạnh gối của người này, nhìn thời gian, 7 rưỡi. Thẩm Tiếu Vi nhẹ nhàng rút cánh tay ra, rời giường.

Chỉnh điều hòa lên cao hai độ, sau khi rửa mặt xong Thẩm Tiếu Vi xuống lầu ăn sáng. Vợ chồng Lâm Chiếu Trinh đã ra ngoài uống trà buổi sáng, Thẩm Như Vi còn đang ngủ, Thẩm Tiếu Vi ăn sáng trong nhà ăn một mình rồi lái xe đi làm. Trước kia anh không để tâm lắm đến công ty nhà mình, dù sao trong Thẩm gia, ba anh là con trai độc nhất, ba anh cũng chỉ có anh là con trai, quyền kế thừa xí nghiệp Thẩm Thị của anh không cần lo lắng. Ông ngoại làm việc đến tận năm tám mươi tuổi mới hoàn toàn rút khỏi, năm nay ba anh mới chỉ có 55 tuổi, cho nên anh không hề có một áp lực nào. Nhưng từ sau khi một người trở về, thái độ của Thẩm Tiếu Vi đã chậm rãi thay đổi. Vinh quanh của bậc cha chú chung quy cũng không phải của anh, nếu anh muốn trở thành một người đàn ông chân chính thành thục, anh phải có được thực lực tuyệt đối. Thẩm Tiếu Vi để tâm đến công ty như vậy, người cao hứng nhất chính là Thẩm Văn. Ông và vợ mình đều nhìn ra được Lâm Vô Ý vừa mới về cảng đã mang đến ảnh hưởng nhất định cho cả con trai và con gái, họ vui mừng khỏi cần bàn.

Đêm qua, Lâm Vu Hồng đột nhiên về nhà ngủ, tạo cho Lâm Hàn Thiến một niềm kinh hỉ lớn, còn kinh hỉ hơn nữa là Lâm Vu Hồng định ở nhà một thời gian ngắn. Lâm Hàn Thiến đã gọi điện thoại hỏi Lâm Vu Huệ về bữa tiệc liên hoan của mấy người, biết được Lâm Vô Ý làm một bàn đầy đồ ăn, bà và Lâm Chiếu Vũ đều kinh ngạc không thôi. Hiện giờ con trai Vu Hồng về đây ở, Lâm Hàn Thiến cảm thấy nhất định là có liên quan đến bữa tiệc này. Có lẽ con trai cuối cùng cũng ý thức được rằng người một nhà nên sống cùng nhau.

Lâm Vu Hồng không giải thích gì hết, vừa về nhà liền cất ngay hai hộp đựng cơm vào tủ lạnh rồi lên lầu nghỉ ngơi. Sáng sớm hôm sau, khi Lâm Vu Hồng lấy ra bữa sáng của anh, ngay cả Lâm Chiếu Vũ cũng phải ngây ngẩn cả người. Biết được ba cái sandwich kia là do Lâm Vô Ý làm cho con trai, Lâm Chiếu Vũ và Lâm Hàn Thiến cùng chia đôi bữa sáng đó. Em trai còn biết nấu cơm, hơn nữa còn có lòng như thế, hương vị cũng không tồi! Lâm Chiếu Vũ vui mừng mà còn vô cùng áy náy, lập tức dặn vợ xem Vô Ý thiếu cái gì, mua cho cậu! Còn sau khi Lâm Vu Hồng cầm hộp cơm trưa tiện lợi do Lâm Vô Ý làm cho anh rồi lái xe đến công ty, Lâm Chiếu Vũ mở cửa phòng có đặt di ảnh của ba, vào đó nói chuyện với ba một lát. Từ khi em trai trở về, ông có thể cảm nhận rõ ràng, quan hệ của mấy người trẻ tuổi ở thế hệ này tăng lên không ít. Ba mất, ông làm anh trai sẽ chăm sóc tốt cho em trai mình, cho dù cậu không hề biết làm gì, ông cũng không quản.

Sau khi đi làm sớm như thường lệ, Lâm Vu Hồng ngồi trong phòng làm việc lướt qua facebook. Anh đang xem lời nhắn của một người và bình luận của người khác với cậu, tài khoản của người này là ____ “Dean của trấn nhỏ nước Pháp”, ảnh chân dung là một nhân vật phim hoạt hình, rất giống Lâm Vô Ý. Ngày hôm qua sau khi nghe thấy Lâm Vô Ý nhắc đến việc muốn lên facebook, Lâm Vu Hồng và cậu liền kết bạn với nhau. Facebook của Lâm Vô Ý đã yên lặng rất lâu rồi. Nhìn những lời nhắn cậu để lại có thể thấy cậu khá kín tiếng về thân phận của mình và bối cảnh gia đình, phần tự giới thiệu cũng rất đơn giản ____ “Chủ quán café ở trấn nhỏ Provence”. Tất cả mọi người đều nghĩ cậu chỉ là một người Hongkong sống ở nước ngoài, bây giờ trở về Hongkong định cư. Đương nhiên, “mọi người” ở đây chỉ là những người không thể nhận ra Lâm Vô Ý trong đời thực.

Tối hôm qua Lâm Vô Ý đăng lên ba lời nhắn, nội dung đều liên quan đến bữa tiệc lớn của cậu, có rất nhiều ảnh chụp, bất quá không có người nào bị cậu chụp vào. Rất nhiều người bình luận, đại bộ phận nội dung đều khen cậu có thủ nghệ không tồi, nhưng có vài lời bình luận của một số người lại mang ý tứ khác hẳn.

Có một người bình luận là ____ Dean, nhớ cậu lắm, nhưng cậu không cho tôi đi tìm cậu. Thấy tâm tình cậu tốt hơn nhiều, tôi biết cậu luôn luôn cố gắng. Dean, đừng quên, cho dù thế giới này có biến thành hình dáng như thế nào, chúng tôi đều vĩnh viễn ở bên cạnh cậu, vĩnh viễn yêu cậu.

Có lời bình luận của một người khác ____ Dean bé nhỏ thân mến, mỗi lần nhớ đến cậu ở Hongkong một mình tôi rất đau lòng, tại sao không muốn chúng tôi đến thăm cậu? Tôi biết cậu lo ngại cái gì, nhưng đây không phải vấn đề, chúng tôi rất nhớ cậu, rất muốn lúc này có thể ở cạnh cậu.

Lâm Vô Ý không giấu diếm chuyện ba qua đời. Bên dưới bình luận của những người này, rất nhiều người đều bày tỏ lời chúc. Nhưng Lâm Vu Hồng xem lại nhíu mày.

____ Dean, thiếu cậu mấy hoạt động đều kém vui rất nhiều, lúc mọi người nói chuyện với nhau luôn là việc bao giờ cậu về, có thể tiếp tục ở chung với chúng tôi. Dean, đừng quên cậu còn có chúng tôi.

____ Dean bé nhỏ, chú Tom rất nhớ cháu, lúc nào về Pháp vậy?

Nội dung tương tự, nhưng những lời bình luận đặc biệt thân mật lại vô cùng nhiều. Lâm Vô Ý đều trả lời từng cái một. Cậu đáp lại rất đơn giản. Ngoại trừ việc cám ơn thì cũng là biểu thị nhất định mình sẽ về Pháp gặp họ. Chờ thêm một thời gian nữa sẽ để mọi người đến Hongkong. Cậu cũng rất nhớ họ, vân vân…

Lâm Vu Hồng xem tư liệu về những người này, đều rất giống Lâm Vô Ý, vô cùng đơn giản. Hơn nữa trên mỗi trang chủ của họ đều có rất ít lời nhắn, cũng là kết bạn với nhau, vừa nhìn là biết họ quen nhau ngoài đời. Hơn nữa những tài khoản này tuyệt đối không phải là tài khoản chính của họ. Dường như là để phối hợp với sự kín tiếng của Lâm Vô Ý nên cố ý sử dụng tài khoản phụ vậy.

Lâm Vu Hồng châm một điếu thuốc. Khoảng thời gian ở chung vừa qua khiến anh sinh ra một thứ ảo giác, những người thân như họ là quan trọng nhất đối với Lâm Vô Ý. Nhưng giờ nhìn những lời nhắn này, anh mới phát hiện, bản thân mình có thể nói là hoàn toàn không biết gì về chuyện bạn bè của Lâm Vô Ý. Nhìn những hoạt động của những người này với Lâm Vô Ý có thể nhìn ra được cảm tình giữa họ rất sâu đậm. Ông nội vô cùng cẩn thận với chuyện kết bạn của Vô Ý, anh dám khẳng định ông nội tuyệt đối sẽ điều tra về từng người tiếp cận với Vô Ý. Mà Vô Ý là người rất “Nghe lời”, nhất định sẽ không làm bạn với những người ông nội không chấp nhận, vậy thì phải nói, những người này đều đã thông qua cửa ải của ông nội. Nhưng sao ông nội có thể cho phép những người này mờ ám với Vô Ý như thế? Nhớ đến hai người thường thường được Vô Ý nhắc đến, Lâm Vu Hồng rất muốn biết mấy người thân mật với Vô Ý kia có bối cảnh thế nào.

Không biết xuất phát từ loại tâm lý nào, Lâm Vu Hồng cũng đăng ký một tài khoản phụ, bình luận phía dưới lời nhắn của Lâm Vô Ý ____ Bữa tối rất ngon, vất vả. Sandwich của bữa sáng cũng ăn rất ngon, bất quá đã bị ba mẹ chia đôi mỗi người một nửa, cơm trưa còn chưa ăn, bất quá nhìn qua rất được. Không biết ngày mai tôi có thể nhận được vinh dự khác biệt này không?

Sau khi Lâm Vu Hồng phát ra lời bình luận này không được bao lâu, một vị dùng tài khoản phụ khác vào facebook của Lâm Vô Ý để kháng nghị.

____ A! Tại sao tôi không có? Dean bất công! Tôi cũng muốn ăn sandwich và cơm trưa Dean tự tay làm! Người kia, cơm trưa Dean làm cho đằng ấy là gì?

Lâm Vu Hồng lấy cơm trưa tiện lợi từ trong tủ lạnh nhỏ của văn phòng, chụp hình lại. Rất nhanh, lời kháng nghị của đối phương lại truyền đến. Nói là cũng muốn ăn cơm lạp xưởng “Dean” làm.

Lại một lát sau, vài người còn chưa ngủ đều nhắn lại. Có người hâm mộ Lâm Vu Hồng có thể được ăn cơm Dean làm, cũng có người nghi ngờ thân phận Lâm Vu Hồng. Sao đằng ấy có thể được ăn cơm Dean làm?

Khóe miệng Lâm Vu Hồng cong lên thành một độ cong rõ ràng, vừa lòng hút một hơi thuốc, sao anh không thể được ăn cơm Vô Ý làm? Di động vang lên, Lâm Vu Hồng lấy điện thoại liền thấy, là Vu Chu. Anh nghe máy.

“Anh, Vô Ý làm bữa sáng và cơm trưa cho anh?” Hiển nhiên, Lâm Vu Chu cũng đã xem facebook của Lâm Vô Ý, hoặc là nói, anh đang xem.

Lâm Vu Hồng nói với giọng không thay đổi: “Tối qua cậu ấy lặng lẽ làm, đi rồi mới nói cho anh biết. Mùi vị không tệ.”

“Buổi chiều Vô Ý đến chỗ em lấy ảnh, bọn em ăn cơm chiều ở ngoài. Chắc anh bận.”

Lâm Vu Chu cúp điện thoại, mang theo vẻ không vui.

Trong mắt Lâm Vu Hồng hiện lên ánh sáng lạnh, sao anh không nghe ra vẻ giận dỗi trong lời của Vu Chu. Bất quá, ngay lập tức, Lâm Vu Hồng quăng vẻ giận dỗi của em trai sang một bên, anh cũng không có nhiều thời gian rảnh rỗi để giận hờn với em trai. Còn trong một gian phòng làm việc nào đó ở một tập đoàn khác, một người cắn khăn tay rồi lã chã chực khóc. Sao cậu nhỏ có thể bất công như vậy? Chỉ làm bữa sáng và cơm trưa cho anh họ Vu Hồng, không được, anh cũng muốn cậu nhỏ làm cho anh!

Lâm Vô Ý còn chưa biết mình gặp phải phiền toái lớn nào, vẫn đang nằm trên giường ngủ ngon. Ngủ tận đến mười rưỡi cậu mới rời giường. Như Vi đã ra ngoài, Tiếu Vi cũng không ở nhà, anh rể ở công ty, Lâm Vô Ý uống trà nói chuyện với chị gái, buổi trưa lại ăn cơm cùng chị. Cậu bổ sung thể lực xong, sau khi chị gái ngủ trưa liền thay quần áo, cầm túi ra ngoài. Trên đường có nhận được điện thoại của Vu Hồng, đối phương nói với cậu cơm tiện lợi rất ngon, Lâm Vô Ý rất vui vì Vu Hồng thích.

Không để tài xế đưa mình đi, Lâm Vô Ý gọi một chiếc taxi, đến thẳng chỗ của Vu Chu. Cậu muốn chọn một ít ảnh để “gửi cho” ba. Tối hôm qua Dung luật sư đã gửi cho cậu một tin nhắn về chuyện của công ty “Diều”, nói cho cậu biết hợp đồng chuyển nhượng sẽ được đưa đến rất nhanh, đến lúc đó cậu chỉ cần ký tên, vậy thì 15% cổ phần kia sẽ được chuyển tới danh nghĩa của Vu Chu. Lâm Vô Ý lại buông lỏng được một tâm sự. Trong số bốn “bé trai” trong nhà, chỉ có Vu Chu là không có công ty riêng cho mình, hiện tại có “Diều”, Vu Chu sẽ giống Vu Chi, Vu Hồng, trở thành người đàn ông có thêm nhiều thành công. Lâm Vô Ý rất mong chờ ngày đó đến.

Nhà riêng của Lâm Vu Chu ở Tsin Sha Tsui. Tối qua đã nói trước là Lâm Vu Chu ở nhà chờ cậu, nên Lâm Vô Ý không gọi điện thoại cho anh. Tới gần tòa nhà Lâm Vu Chu đang ở, Lâm Vô Ý đến siêu thị gần đó trước, mua chút hoa quả.

Lâm Vu Chu đã rửa ảnh xong, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ. Anh muốn gọi điện thoại cho Lâm Vô Ý một chút, hỏi đối phương bao giờ đến đây, lại không muốn tạo áp lực cho đối phương. Người kia luôn dậy muộn, có lẽ bây giờ vẫn còn ăn cơm trưa. Nghĩ đến cơm trưa, sắc mặt Lâm Vu Chu lại không tốt đẹp gì. Vô Ý làm bữa sáng và cơm trưa cho anh trai anh, anh lại không biết gì cả, trong lòng Lâm Vu Chu rất buồn. Cảm thấy vị trí của mình trong lòng đối phương căn bản không quan trọng như anh trai.

‘Đinh đoong đinh đoong ____’

Lâm Vu Chu buông ảnh ra mở cửa. Nhìn vào lỗ mắt mèo, anh lập tức mở cửa.

“Vô Ý?”