Vô Ý Vi Chi

Chương 49



Lâm Vô Ý ngủ đến tận hơn 1 giờ chiều mới dậy, nhìn thấy khí sắc của cháu trai ngoại cũng coi như tốt, lúc này mới yên tâm. Thẩm Tiếu Vi thấy vẻ mệt mỏi khó nén trên mặt cậu nhỏ, có thể thấy được tối qua nhất định cậu nhỏ ngủ không ngon, lập tức cam đoan sau này tuyệt đối không uống nhiều như vậy nữa, Lâm Vô Ý gật đầu liên tục. Tất nhiên chuyện làm ăn là quan trọng, nhưng thân thể còn quan trọng hơn. Ba qua đời làm cậu có những lý giải sâu sắc hơn về chuyện sống chết, có nhiều tiền hơn nữa cũng không mua được sức khỏe. Ăn cơm trưa mà không hề có khẩu vị xong, Lâm Vô Ý lại nhốt mình trong thư phòng, Thẩm Tiếu Vi không quấy rầy cậu, ngồi một mình trong phòng khách chơi game.

Ba giờ, Lâm Vu Hồng và Lâm Vu Chu đưa ba mẹ và vợ chồng bác cả đến. Biết Lâm Vô Ý ở trong phòng sửa lại tùy bút, Lâm Vu Chu muốn đi tìm cậu liền nhịn xuống. Vợ chồng Lâm Chiếu Trinh và Thẩm Văn ngủ trưa dậy nói chuyện phiếm với anh trai chị dâu trong phòng khách. Hiện giờ Lâm Vu Chu cũng sắp quản lý công ty, người cao hứng nhất tất nhiên là Lâm Chiếu Vũ, không có người cha nào lại không thích con mình ổn định về sự nghiệp.

Chưa đến bốn giờ, Lâm Vu Chi cũng đưa Ethan tới. Lâm Vu Chi luôn bị Lâm Vô Ý niệm là ngược đãi trẻ con, chiều nay lại đặc biệt cho phép con trai mình học ít hơn một giờ đồng hồ, cho nên Ethan mới có thể đến sớm như vậy. Ông chú nhỏ làm việc trong thư phòng, Ethan không đi tìm ông chú nhỏ, tự mình mang cặp sách tìm một căn phòng nào đó làm bài tập ở nhà trẻ. Cô giáo cho bài tập cuối tuần là một người vẽ một bức tranh, đề tài không giới hạn.

Lâm Chiếu Đông và Lâm Chiếu Vũ đã giao phần lớn chuyện của công ty cho con cả của từng người, nhưng bản thân hai người cũng bận chuyện riêng. Lâm gia phát triển được cho tới ngày nay, thế lực và mạng lưới quan hệ không chỉ dừng lại ở giới kinh doanh. Chủ yếu Lâm Chiếu Đông và Lâm Chiếu Vũ hiện tại đều liên hệ với những người chủ chốt trong giới chính trị, họ thường xuyên phải tham dự các hoạt động của chính giới. Cũng bởi vì có mấy người lớn tuổi cố gắng trong giới chính trị, chuyện làm ăn của Lâm gia mới có thể càng ngày càng lớn. Lâm Chiếu Trinh và hai chị dâu bàn luận nhiều nhất vẫn là về con cái, Thẩm Văn và hai anh vợ bàn luận tất nhiên là chuyện làm ăn, gia tộc và chính sách. Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng cùng ngồi một lát rồi rời đi với Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi, bốn người trẻ tuổi cũng có nội dung trao đổi riêng của họ.

Bốn người lên sân ở lầu hai đầy ánh sáng nói chuyện, Thẩm Tiếu Vi không thích uống rượu đỏ liền để người hầu lấy nước trái cây cho cả bốn. Lâm Vu Chu đánh giá đối phương từ trên xuống dưới một hồi, tò mò: “Vẫn chưa hết say rượu à?” Trong bốn người họ, anh trai anh và Tiếu Vi có tửu lượng tốt nhất.

Thẩm Tiếu Vi còn bày ra vẻ mặt nghiêm túc nói: “Sau này em sẽ uống ít rượu. Tối qua hình như cậu nhỏ chăm sóc em đến khuya đó. Cậu ấy còn ninh cháo cho em, không biết lúc nào mới có thể ngủ nữa. Hôm nay hơn 1 giờ chiều cậu ấy mới dậy.”

Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng và Lâm Vu Chu đều nhíu chặt mi. Thẩm Tiếu Vi áy náy nói: “Cậu nhỏ muốn sửa lại tùy bút, ăn cơm xong đã vào thư phòng ngay, em cũng không tiện hỏi nhiều. Tối qua em ngủ mơ mơ màng màng, ngay cả lúc cậu ấy thay áo cho em cũng không biết.”

“Em cũng kém quá.” Lâm Vu Chu rất bất mãn.

Thẩm Tiếu Vi buồn bực nói: “Em cũng không ngờ em say đến vậy. Cho nên em mới nói sau này uống thật ít.”

Lâm Vu Hồng chuyển hướng sang Lâm Vu Chi: “Ngày mai Vô Ý dẫn Ethan đi đâu chơi?”

Lâm Vu Chi lắc đầu: “Cậu ấy không nói, cũng không để Ethan nói, rõ ràng không muốn người khác đi cùng.”

“Ngày mai em đi cùng họ.” Thẩm Tiếu Vi nói.

Lâm Vu Chi trầm ngâm một lát mới nói: “Xem ý họ thế nào đã. Sau khi Vô Ý về có rất ít thời gian riêng, dù sao cậu ấy cũng không phải trẻ con, chúng ta luôn để ý sẽ tạo áp lực cho cậu ấy. Nếu cậu ấy muốn một mình dẫn Ethan ra ngoài chơi, cứ để mặc đi.”

Lâm Vu Hồng nói tiếp: “Nếu cậu ấy muốn đi một mình, phải mang bảo tiêu.”

Lâm Vu Chu đồng ý gật đầu: “Phải mang. Cậu ấy đi siêu thị cũng bị người ta bắt chuyện, em rất lo khi cậu ấy ra ngoài một mình.”

Ba người khác đều đồng thời nhìn Lâm Vu Chu, đồng thời lên tiếng: “Bắt chuyện? Lúc nào?”

Lâm Vô Ý biết chiều nay anh trai chị dâu và mấy người cháu đều đến đây, cho nên hôm nay cậu không thể ngây ngốc mãi trong thư phòng như hôm qua được. Cậu nghe thấy tiếng ô tô đi vào sân, đoán rằng chắc mọi người đều đã đến, lập tức tập trung tinh thần. Cuối cùng cũng xong một chương, Lâm Vô Ý mang thần tình ướt át càng không ngừng hít thật sâu, đóng cuốn tùy bút lại. Lau mặt, cậu đóng máy tính xách tay, ôm cuốn tùy bút đứng lên. Bình tĩnh trong chốc lát, cậu đi vòng qua bàn ra ngoài.

Mở cửa thư phòng, Lâm Vô Ý đi về phía phòng ngủ của cậu và Tiếu Vi, cậu phải rửa mặt trước mới có thể xuống lầu gặp người khác. Vừa mới đi qua một góc, Lâm Vô Ý dừng lại. Bốn người đang nói chuyện cách cậu phía trước không xa đều cùng quay đầu, tám con mắt đồng thời dừng trên người cậu, làm cậu muốn tránh cũng không tránh được.

“Á, này, các cậu, đều ở đây à.” Lâm Vô Ý lùi ra sau từng bước, không dám nhìn bốn người. Có sao cậu cũng không nghĩ sẽ đụng mặt với người khác trên lầu hai, cậu chỉ biết mặt mình hiện tại rất không ổn.

Mi tâm bốn người nhíu lại thành chữ “xuyên”. Lâm Vu Hồng là người đầu tiên đứng dậy, sắc mặt âm trầm đi về phía Lâm Vô Ý, những người khác không hề động. Lâm Vô Ý lùi ra sau hai bước, có chút khẩn trương, Vu Hồng thật hung dữ.

Đi đến trước mặt Lâm Vô Ý, nhìn thấy hai vai căng cứng của cậu, khuôn mặt tái nhợt, Lâm Vu Hồng không nói ra lời trách cứ được, muốn trách cũng chỉ có thể trách anh. Lấy ba cuốn tùy bút Lâm Vô Ý đang ôm trước ngực, Lâm Vu Hồng xoay người cầm cổ tay cậu, trầm mặc một lát, anh lên tiếng: “Muốn uống nước trái cây không?”

Thân mình Lâm Vô Ý khẽ run, cậu ngẩng đầu, lọt vào tầm mắt là đôi ngươi thâm thúy của một người, gật đầu. Tay Lâm Vu Hồng trượt xuống dưới, rất tự nhiên cầm tay Lâm Vô Ý, dắt cậu qua đó. Lâm Vô Ý nhìn bàn tay được dắt đi, không biết tại sao, mũi thấy hơi cay, trong tim có chút mềm nhũn, giống như ba đang dắt cậu vậy. Ấy, rõ ràng cậu là trưởng bối mà! Lâm Vu Chu đứng dậy tránh đi, Lâm Vu Hồng đưa người đến đó ngồi xuống. Lâm Vô Ý ngượng ngùng nhìn mấy người cháu, vẫn cúi đầu.

“Cậu nhỏ, cháu lấy nước trái cây cho cậu.” Thẩm Tiếu Vi đứng dậy rời đi.

Lâm Vu Chi và Lâm Vu Chu cũng không biết nói gì mới được, không khí có hơi nặng nề. Bị tóm ngay tại chỗ, đầu óc Lâm Vô Ý rất hỗn loạn. Lâm Vu Chu ngẫm nghĩ, lên tiếng: “Vô Ý, ví tiền của cậu ở đâu?”

Lâm Vô Ý ngẩng đầu.

“Ở đâu?”

Lâm Vô Ý đang trong cơn xấu hổ không nghĩ nhiều tại sao Vu Chu lại hỏi về ví tiền của cậu, ấp úng nói: “Ở trong túi, túi của tôi… ở phòng thay quần áo của Tiếu Vi, cậu ấy biết.”

Lâm Vu Chu đứng dậy rời đi. Lúc này Lâm Vu Chi lên tiếng: “Ethan nói điểm tâm nó mang đến nhà trẻ đều ăn hết. Đám bạn nhỏ nói còn muốn ăn.”

Lâm Vô Ý cảm kích nhìn sang, cậu biết Vu Chi muốn giúp cậu bớt xấu hổ, lập tức nói: “Sau này tôi sẽ thường xuyên làm điểm tâm với Ethan.”

Lâm Vu Hồng ở một bên nhắc nhở: “Chờ Ryan và Andrew lớn thêm một chút, tôi giao chúng cho cậu.”

“Cứ giao cả cho tôi đi.”

Được hai người dẫn dắt, Lâm Vô Ý không còn xấu hổ như vậy nữa.

Chỉ chôc lát sau, Thẩm Tiếu Vi đã trở lại, Lâm Vu Chu cũng trở lại. Thẩm Tiếu Vi đưa nước dưa hấu cho cậu nhỏ, Lâm Vu Chu lấy ví tiền của Lâm Vô Ý từ trong túi của cậu. Trong ví của Lâm Vô Ý có một tấm ảnh, là tấm ảnh bị cậu lật ngược lại. Lâm Vu Chu nhìn Lâm Vô Ý, được đối phương đồng ý ngầm, anh lấy tấm ảnh kia ra, lật trở lại. Trong tấm ảnh, Lâm Vô Ý ôm ba từ phía sau, le lưỡi với màn hình. Ông lão trên ảnh cười đầy thoải mái. Loại tình cảm cha con sâu đậm trong khoảnh khắc đã trào ra.

Để tấm ảnh lại chỗ cũ, vẫn lật sang mặt trái, Lâm Vu Chu lấy ví tiền của mình, rút ra ba tờ chi phiếu bỏ vào ví của Lâm Vô Ý, tiếp đó, anh cũng lấy một chiếc thẻ tín dụng bỏ vào ví Lâm Vô Ý.

“Vu Chu?”

Lâm Vu Chu rất tự nhiên nói: “Sau này đừng mang chi phiếu trên người, dùng thẻ tín dụng là được, phải nhớ quét, mật mã giống mật mã chi phiếu của cậu.”

Trong ví tiền của Lâm Vô Ý, ngoại trừ đô la Hongkong tiền mặt ra chính là ba chiếc thẻ tín dụng mà anh chị cho. Có người lấy ví của Lâm Vô Ý từ trên tay Lâm Vu Chu đi. Lâm Vu Chi lấy ví của mình, rút một chiếc thẻ tín dụng rồi nhét vào ví Lâm Vô Ý.

“Lúc dùng thẻ này trả tiền cứ viết tên tôi.” Tiếp đó, Lâm Vu Chi hỏi Lâm Vu Chu. “Mật mã chi phiếu của Vô Ý là bao nhiêu?”

Lâm Vu Chu đọc một dãy số, Lâm Vu Chi gật đầu: “Tối về tôi sẽ đổi mật mã của cái thẻ này thành mật mã của cậu.”

“Á…” Lâm Vô Ý vừa định nói chuyện, ví tiền của cậu lại được chuyển sang tay một người khác.

Lâm Vu Hồng mở ví của mình, từ trong hơn mười cái thẻ cũng rút ra một cái, nhét vào cái ví không còn chỗ trống của Lâm Vô Ý. Thẩm Tiếu Vi thấy thế, nói: “Cháu có một cái ví mới chưa dùng, cháu đi lấy, ví của cậu nhỏ bé quá.”

“Không cần, tôi đều…” Bàn tay ngăn cản của Lâm Vô Ý dừng trong không trung, Tiếu Vi đã đi rồi.

“Nhiều thẻ như vậy… Tôi phải dùng thế nào…” Lâm Vô Ý trừng mắt với ví tiền của mình, chỉ cảm thấy có vô số tên trộm nho nhỏ đang nhìn chằm chằm vào cậu.

Thẩm Tiếu Vi trở lại rất nhanh, lúc về, trên tay là một chiếc ví da hàng hiệu dành cho đàn ông, thuần một màu đen, khá dài. Trở lại chỗ ngồi, Thẩm Tiếu Vi mở ví, bên trong rõ ràng là một chiếc thẻ tín dụng kim cương sáng chói rực rỡ, quan trọng là chiếc ví này có thể chứa được rất nhiều thẻ khác. Căn bản không hỏi ý tứ Lâm Vô Ý, Lâm Vu Hồng lấy hết tiền mặt, thẻ, ảnh chụp gì gì đó trong ví của cậu ra hết. Hai người đổi ví cho cậu ngay trước mặt người nào đó.

Thẻ tín dụng cho Lâm Vô Ý không phải cấp bậc bạch kim thì chính là cấp bậc kim cương… Nhìn mà cậu không khỏi nuốt nước miếng.

“Nhiều quá… Sẽ bị trộm để ý đấy.” Ba sợ nhất là cậu để lộ tiền.

“Chi phiếu cũng bỏ vào đó.” Lâm Vu Chu đưa ba tờ chi phiếu cho Lâm Vô Ý, tỏ rõ không cho phép cậu dùng tiền của mình.

“Các cậu không cần cho tôi nhiều thẻ như thế, tôi là trạch nam, rất ít khi đi dạo phố, hơn nữa tôi có tiền.” Lâm Vô Ý đang cố gắng cho quyền lợi của mình, chỉ tiếc…

Lâm Vu Hồng lấy từ trong ví của mình một xấp tiền mặt tiếp tục làm cho cái ví mới của Lâm Vô Ý thêm mập mạp, Lâm Vu Chu cũng rút hơn mười tờ tiền mặt, tiếp đó Lâm Vu Chi và Thẩm Tiếu Vi cũng đều lấy tiền mặt ra. Chỉ trong nháy mắt, ví tiền mới của Lâm Vô Ý trở thành béo tròn.

“Tôi thực sự có tiền, các cậu không cần cho tôi. Đâu có đạo lý trưởng bối nhận tiền của tiểu bối chứ.” Lâm Vô Ý vươn tay muốn lấy ví, cậu không muốn nhận tiền của họ.

Lâm Vu Chi giương mắt, Lâm Vu Hồng giương mắt, Lâm Vu Chu giương mắt, bàn tay Lâm Vô Ý vươn ra nhất thời cứng đờ, các cháu hung dữ quá đi. Thẩm Tiếu Vi bỏ hết tiền vào trong ví cho cậu nhỏ, cười tủm tỉm nói: “Cậu nhỏ, mỗi tháng cháu muốn thấy hóa đơn thẻ tín dụng của cậu.”

“Tôi cũng muốn thấy.” Lâm Vu Chu lãnh khốc nói.

Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng không hé răng nửa lời, bất quá biểu tình của họ chính là ý tứ giống vậy. Lâm Vô Ý nuốt nước miếng: “Tôi là, trạch nam…” Á… Hình như lý do này không ổn.

“Mang nhiều thẻ trên người như thế rất dễ bị trộm dòm ngó.” Cái này cũng được chứ.

“Sau này cậu ra ngoài phải mang bảo tiêu.” Một câu sau đó của Lâm Vu Chi đã kết thúc đề tài này. “Ngày mai cậu mang Ethan ra ngoài chơi có cần chúng tôi đi cùng không?”

Lâm Vô Ý vẫn còn đau đầu vì có quá nhiều thẻ không hề nghĩ ngợi mà từ chối: “Không cần.”

“Sáng mai tôi sẽ phái bảo tiêu đến đón hai người. Nghe lời!” Hai chữ cuối cùng của Lâm Vu Chi trực tiếp áp chế lời kháng nghị của Lâm Vô Ý. Rõ ràng cậu là trưởng bối, tại sao mỗi lần người bị yêu cầu nghe lời đều là cậu?

“Muốn về phòng rửa mặt không?” Lâm Vu Hồng lên tiếng. Lâm Vô Ý vừa nghe lập tức gật đầu. Lấy tùy bút của mình, cậu đứng dậy chạy trối chết. Lâm Vu Chu nhanh chân hơn anh trai, đứng dậy đi cùng. Lâm Vu Hồng nhíu mi nhìn em trai rời đi, ngồi trở lại.

Lâm Vu Chi hỏi Thẩm Tiếu Vi: “Sao tự nhiên cậu ấy muốn sửa tùy bút?”

Thẩm Tiếu Vi lắc đầu: “Em cũng không biết.”

Trực tiếp vọt nhanh vào phòng tắm, Lâm Vô Ý mở vòi hắt nước lên mặt. Mất mặt, mất mặt quá, đụng mặt ngay lúc đó. Cậu là trạch nam, đâu có cơ hội dùng nhiều thẻ như vậy? Mỗi tháng đều phải nhìn thấy hóa đơn… Trời nóng lắm, cậu không muốn ra ngoài… Ba, Vu Chi bảo con nghe lời đó, con là trưởng bối của cậu ấy mà! Ba… sao con có thể dùng tiền của họ được… Ba, con có cần nói cho họ biết kỳ thực con cũng có việc làm không? Tại sao họ đều không tin con là người có tiền?

“Vô Ý.”

Một người ôm bả vai Lâm Vô Ý, cũng đưa khăn mặt tới. Lâm Vô Ý nhận khăn, lau mặt, thuận tiện che kín mặt luôn. Lâm Vu Chu xoay người kia lại, nhẹ nhàng ôm lấy.

“Cậu lại nhớ ông nội?”

“… Tôi sửa lại tùy bút… đã nghĩ đến ba… Vu Chu, cho tôi thêm chút thời gian… Không phải tôi cố ý đâu…”

Hoàn toàn ôm người kia vào lòng, hai tay Lâm Vu Chu tăng thêm sức: “Muốn tôi làm gì?”

“… Cứ thế này, thế này là được rồi.”

Lâm Vô Ý ôm cháu mình, mặt để lên vai cháu cách một lớp khăn mặt. Lâm Vu Chu nặng nề thở dài một hơi, im lặng ôm cậu.

Qua một lúc, Lâm Vô Ý vẫn chưa thay đổi tư thế, lên tiếng: “Vu Chu, tôi có tiền.”

“Tôi biết.”

Lâm Vô Ý cầm khăn mặt, ngẩng đầu, thần sắc đã khôi phục như bình thường, hơn nữa còn có chút bất mãn: “Biết sao còn cho tôi tiền? Nhất định cậu cảm thấy tôi rất nghèo.”

Lâm Vu Chu lấy khăn mặt trên tay đối phương, biểu tĩnh lãnh khốc nói: “Tôi cho cậu tiền không có liên quan đến việc cậu có tiền hay không. Tôi thích cho cậu tiền không được sao?”

“Tôi là đàn ông, cũng là chú cậu, cậu làm vậy là không tôn kính trưởng bối. Tôi thực sự có tiền. Không tin tôi cho cậu xem tài khoản ngân hàng của tôi.”

Lâm Vu Chu ôm người nào đó ra ngoài: “Mỗi tháng tôi phải nhìn thấy hóa đơn thẻ tín dụng của cậu, nếu không…”

“Nếu không thì sao?”

“Đến lúc đó cậu sẽ biết.”

“Sao cậu có thể uy hiếp tôi chứ, tôi là trưởng bối!”

“Thế hả?”

“… Rõ ràng là vậy mà!”

Lúc xuất hiện một lần nữa Lâm Vô Ý đã khôi phục bình thường, hay là nói khôi phục lại trạng thái ở chung với bốn người như trước. Uống nước dưa hấu, Lâm Vô Ý nghe bốn người nói chuyện làm ăn. Cậu nghe mà không hiểu gì cả, càng thêm bội phục mấy người cháu của mình. Ánh mắt Lâm Vô Ý không ngừng dừng lại trên mặt bốn người, dường như đang quan sát gì đó. Một chốc thì suy nghĩ sâu xa, một lát lại mỉm cười, ngay cả nước dưa hấu uống xong rồi cũng không phát hiện. Lâm Vu Hồng lấy cái cốc trống không trong tay cậu, hỏi: “Đang nghĩ cái gì?”

Lâm Vô Ý cười thật tươi, ánh mắt bốn người khẽ thay đổi.

“Bí mật.”

“…” Bọn họ biết mà!

“Ông chú nhỏ!”

Ethan vẽ tranh xong đã xuất hiện. Lâm Vô Ý lập tức vươn hai tay với đối phương, vẫn là Ethan đáng yêu nhất. Lâm Vô Ý đi cùng Ethan, đi xem bức tranh mà cháu trai nhỏ vẽ. Điểm tâm cùng làm với ông chú nhỏ được cả cô giáo và các bạn rất thích, Ethan nôn nóng muốn nói cho ông chú nhỏ biết bé cao hứng thế nào.

Hai người vừa đi, Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng và Thẩm Tiếu Vi đều nhìn sang Lâm Vu Chu. Lâm Vu Chu trầm giọng nói: “Cậu ấy sửa lại tùy bút, nhớ ông nội.”

“Sao tự nhiên cậu ấy muốn sửa tùy bút?”

Lâm Vu Chu lắc đầu: “Cậu ấy không nói. Em sợ cậu ấy thương tâm, cũng không hỏi.”

Lâm Vu Hồng nhíu mi.

Lúc ăn cơm tối, không thể nhìn ra ở Lâm Vô Ý có một chút khác thường nào. Trên bàn cơm đầy tiếng cười vui, Lâm Vô Ý cũng không hề không có khẩu vị giống lúc trưa, ăn rất nhiều, dường như muốn để mấy người yên tâm. Lâm Vu Hồng muốn tìm một cơ hội để một mình nói chuyện với Lâm Vô Ý, không nghĩ rằng Lâm Vô Ý lại chủ động tìm anh, tất nhiên Lâm Vu Hồng rất vui vẻ.

Lâm Vô Ý đưa Lâm Vu Hồng vào thư phòng, hiện tại thư phòng của Thẩm Tiếu Vi tạm thời thuộc về cậu. Đóng cửa, Lâm Vô Ý xoay người vừa định nói chuyện đã được ôm vào lòng. Cậu chớp mắt mấy cái, thả lỏng cơ thể.

“Tại sao lại một mình trốn đi để thương tâm?”

Lâm Vô Ý ngẩng đầu, ánh mắt hơi cong: “Không phải cố ý thương tâm đâu, chỉ là thấy cảnh thương tình. Tôi đang sửa lại tùy bút, dưới trạng thái như thế, cảm xúc của tôi hoàn toàn không chịu khống chế của tôi. Vu Hồng, cậu tức giận?”

“Phải. Tôi nghĩ cậu sẽ không còn lén trốn đi nữa.”

Buông Lâm Vô Ý ra, Lâm Vu Hồng đến ghế sofa ngồi xuống.

Đá dép đi, ngồi chồm hỗm trên ghế, Lâm Vô Ý cười ha ha với người đang mặt lạnh: “Có đôi khi tôi đọc sách cũng khóc, cậu phải quen đi. Cái này gọi là sự dồi dào của tình cảm.”

“Đọc sách và cậu nhớ ông nội là hai việc khác nhau. Không phải cậu nói cần thời gian sao? Tại sao lại muốn sửa tùy bút? Cậu đã chuẩn bị tốt rồi?”

Lâm Vô Ý mím môi, nụ cười nhạt dần.

“Con người ở trong những khoảng thời gian khác nhau, sẽ có những cảm nhận không giống nhau đối với cùng một sự việc. Tôi muốn lưu lại một vài thứ cho tình cảm ba con giữa tôi và ông nội cậu, tôi muốn viết những tưởng niệm với ba trong những dòng văn của mình, thời gian này vừa đúng lúc.” Đưa tay che miệng Vu Hồng đang muốn khuyên bảo, Lâm Vô Ý nói nhẹ: “Không phải tôi đang buồn thương vì ba, chỉ là muốn lưu giữ lại hình bóng ba trong trí nhớ của tôi. Tôi sẽ khổ sở, sẽ thương tâm, nhưng sẽ không để mình lại đắm chìm vào đó, bởi vì tôi biết tôi còn các cậu, hơn nữa vẫn luôn còn các cậu. Để tôi làm xong chuyện này được không?”

Kéo tay Lâm Vô Ý xuống, nắm chặt, Lâm Vu Hồng lên tiếng: “Tôi ủng hộ cậu khi cậu muốn làm một chuyện gì đó, nhưng chuyện này, cậu sẽ bị thương tâm, sẽ bị thương thân.” Anh vĩnh viễn cũng không quên được người này suýt nữa thì chết ngay bên cạnh anh.

“Không đâu.” Lâm Vô Ý lắc đầu, nắm lại thật chặt bàn tay lớn hơn của Lâm Vu Hồng. “Tôi sẽ không để các cậu lo lắng cho tôi nữa, tôi hứa đó.”

Chăm chú nhìn Lâm Vô Ý, sau hồi lâu, Lâm Vu Hồng hơi gật đầu: “Lần này, tôi đồng ý với cậu.”

Lâm Vô Ý cười thật sâu: “Cám ơn.”

Tiếp đó, Lâm Vu Hồng hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì?”

Lâm Vô Ý lộ ra sự quan tâm trong mắt: “Bên chỗ Vu Chu có thuận lợi không? Nhất định cậu ấy sẽ không nói thật với tôi.”

Lâm Vu Hồng không muốn nói nhiều: “Có tôi, có Lâm gia, nó không có vấn đề.”

Xem ra Vu Hồng cũng không nói thật với cậu. Lâm Vô Ý không hỏi tiếp, ngược lại chuyển chủ đề: “Tối qua các cậu, có phải uống rất nhiều không? Tiếu Vi trở về say đến bất tỉnh nhân sự đó.”

Không biết xuất phát từ loại tâm lý nào, Lâm Vu Hồng nói: “Hơi nhiều.”

Lâm Vô Ý mím môi: “Vu Hồng, sau này, uống ít rượu thôi. Rất hại thân đó.” Tiếp đó, cậu cúi đầu. “Tôi hy vọng, các cậu đều thật tốt, đều, thật tốt.”

Vươn tay kéo người kia vào lòng, Lâm Vu Hồng hứa hẹn: “Tôi đáp ứng cậu, sau này sẽ uống ít.”

“Móc câu.” Người nào đó bày ra tính trẻ con, giơ ngón tay út lên.

Lâm Vu Hồng ngoắc vào đầu ngón tay cậu.

Ngón tay út của hai người câu chặt vào nhau, Lâm Vô Ý nở nụ cười. Sắc mặt Lâm Vu Hồng nhu hòa hơn vài phần, hỏi: “Cuối tuần có sắp xếp gì không?”

Cuối tuần?

Lâm Vô Ý giương mắt: “Vẫn muốn sửa lại tùy bút. Tôi muốn sửa lại toàn bộ tùy bút của tôi cho xong.”

Thì là không có sắp xếp. “Gần đây tôi muốn tăng ca, trẻ con ở nhà chính rất ồn, tôi định về nhà riêng, đi cùng tôi không?” Lâm Vu Hồng trực tiếp yêu cầu.

Lâm Vô Ý nở nụ cười: “Được đó. Ban ngày lúc cậu đi làm tôi sẽ sửa lại tùy bút. Muốn tôi phụ trách bữa tối không?”

“Nếu cậu có thời gian.”

“Tôi làm pizza cho cậu, muốn ăn không?”

Lâm Vu Hồng lộ ra nụ cười nhẹ khó lúc có được, khiến Lâm Vô Ý kêu lên sợ hãi.

“Vu Hồng! Cậu cười! A, cười thêm một cái, cười thêm một cái! Tôi muốn chụp lại!”

Lâm Vu Hồng nghe Lâm Vô Ý kêu đến nỗi màng tai đau đau, “mục vô tôn trưởng” mà giữ chặt bàn tay đang muốn lấy di động của người nào đó, thần sắc khôi phục vẻ lạnh lùng vốn có, nhưng ý cười trong mắt lại không thể che giấu được.

“Vu Hồng, cậu phải cười nhiều hơn.”

Lâm Vu Hồng nhướng mi, không trả lời. Kỳ thực anh càng thích nhìn người này cười hơn.



Hai người không ngồi trong thư phòng lâu lắm. Khi Lâm Vô Ý và Lâm Vu Hồng xuất hiện, Thẩm Tiếu Vi muốn đánh bài, Lâm Vô Ý lập tức giơ tay tán thành, cậu muốn thắng tiền!

Lâm Vu Chi không gia nhập, anh ở bên cạnh Lâm Vô Ý làm tham mưu cho cậu. Bất quá đánh được một lát, Lâm Vô Ý nhận ra có gì đó là lạ. Cậu nhìn sang Lâm Vu Chi, Lâm Vu Chi quay đầu, giọng hơi khàn hỏi: “Chuyện gì?” Tiếp đó, anh lấy quân bài của Lâm Vô Ý: “Thất bính.”

Lâm Vô Ý đưa tay sờ trán Lâm Vu Chi, động tác của Lâm Vu Chi nháy mắt dừng lại. Nụ cười trên mặt Lâm Vô Ý không còn, cậu lại sờ cổ Lâm Vu Chi, rồi mới đứng lên, ngữ khí có chút tự trách: “Tôi đi lấy nhiệt kế.” Sau đó đi mất.

“Anh họ cả, anh bị bệnh?” Thẩm Tiếu Vi buông bài trong tay, không đánh nữa.

Lâm Vu Chi sờ trán mình, mặt không chút thay đổi nói: “Anh không biết, anh không có cảm giác gì cả.”

Lâm Vô Ý trở lại, tay cầm nhiệt kế điện tử, nói với Lâm Vu Chi: “Há miệng.”

Lâm Vu Chi bất đắc dĩ há miệng, nhiệt kế có vị cồn tiến vào trong miệng anh, ngậm lấy. Lâm Vô Ý lại sờ trán Lâm Vu Chi, rồi sờ trán mình. Lâm Vu Chi thấy Lâm Vô Ý sờ mặt mình như muốn hủy diệt nó, không hề phản kháng.

“Ông chú nhỏ, daddy bị bệnh?” Ethan rất lo lắng.

“Chờ xem nhiệt kế đo nhiệt độ cơ thể đã.” Lâm Vô Ý nhìn thời gian, lại đi mất. Lâm Vu Chi có thể bị bệnh, tất cả mọi người đều không đánh nữa. Lâm Vu Hồng hỏi: “Vu Chi, có thấy chỗ nào không thoải mái không?”

Lâm Vu Chi cảm giác lại một chút, chỉ vào cổ họng, hình như bắt đầu từ chiều cổ họng anh hơi đau, cũng không biết có phải bị Lâm Vô Ý ảnh hưởng không, hiện tại cảm thấy đau nhiều hơn.

Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi nhìn nhau một cái, sao Vô Ý/ cậu nhỏ phát hiện ra?