Vương Vấn Hương Thơm

Chương 5: Người đẹp ngốc nghếch



Edit: Sún

Beta: Ami

Thành phố B, trên ghế sô pha trong phòng nghỉ nào đó của Điện ảnh Nam Hoa tại tầng 26 toà cao ốc A.

Bộ Thiếu Văn nhìn tên người gọi hiển thị trên điện thoại đã lâu, trầm mặc một lát, sau đó nhận điện thoại.

4 năm qua cho dù đổi bao nhiêu chiếc điện thoại, thì số điện thoại của anh vẫn luôn là số điện thoại mà anh dùng năm cấp ba ấy, một dãy số ít người biết đến.

"Bộ Thiếu Văn!" Ngữ khí không mấy tốt đẹp.

"Ừ?"

"Cậu vẫn luôn không đổi số điện thoại?"

"Cô gọi điện thoại tới, chính là muốn nói cái này?"

"Không phải..." Diệp Lăng vốn một bụng lửa giận khi nghe được giọng nói lạnh nhạt trầm thấp của Bộ Thiếu Văn thì khí thế bỗng yếu đi mội cách khó hiểu.

Lúc trước Minh Minh và Bộ Thiếu Văn chia tay nhau, cụ thể đã xảy ra chuyện gì Diệp Lăng cũng không biết tường tận, nhưng lấy sự hiểu biết của Diệp Lăng đối với Minh Minh, Minh Minh sẽ không bao giờ chủ động làm tổn thương người khác nên Minh Minh không có khả năng làm chuyện gì có lỗi với Bộ Thiếu Văn.

Hơn nữa, cho dù giữa hai người có rạn nứt thì Bộ Thiếu Văn cũng không nên bình luận về quá khứ của hai người như vậy trên truyền thông, khiến vô số người căn bản không hiểu biết về Minh Minh phỏng đoán, bàn tán theo phương hướng xấu xa hạ lưu nhất, thậm chí có fan trung thành của anh đã bắt đầu mổ xẻ Minh Minh, anh cố ý sao? Anh làm đàn ông mà tính toán như vậy sao?

"Tôi hỏi cậu! Trong buổi phỏng vấn ngày hôm qua, tại sao cậu lại nói như vậy? Cậu có biết lời cậu nói cực kì tổn thương người khác hay không?"

"Phải không?" Tổn thương người khác sao?

"Văn Tử, tại sao cậu lại biến thành như bây giờ? Lúc trước ——"

"Không cần nhắc lại quá khứ với tôi, tôi cũng không còn là Bộ Thiếu Văn của ngày xưa nữa."

"Cậu —— Được, được lắm! Không phải Bộ Thiếu Văn, là Bộ Văn Chi đúng không? Cậu tốt xấu gì cũng là nghệ sĩ, là nhân vật của công chúng, Minh Minh chỉ là người bình thường, có chuyện gì thì hai người tự nói ——"

"Tôi cùng cô ấy không có gì để nói."

"Bộ Thiếu Văn! Cậu nhất quyết giữ thái độ này sao, vậy tôi đây để lại vài lời cho cậu! Tôi mặc kệ ai đúng ai sai! Cậu về sau còn nói lung tung chọc Minh Minh đau khổ khiến cô ấy khóc thì tôi sẽ không để cậu yên ổn đâu!"

"..."

"Bộ Thiếu Văn?" Diệp Lăng nhíu mày, cô thế nhưng ẩn ẩn nghe được tiếng cười?

"Cô ấy khổ sở? Còn khóc? Ha! Ha ha ha ha..."

"Tôi chửi tám đời tổ tông nhà cậu ——"

"Diệp Lăng, cô hiện tại vẫn còn cùng Ngô Ngôn ở bên nhau?" Bộ Thiếu Văn đánh gãy lời "thăm hỏi hảo tâm" của Diệp Lăng bằng một câu hỏi xen lẫn ý cười.

"Liên quan gì đến cậu!"

"Cho nên a, thật là buồn nôn."

Cúp điện thoại của Diệp Lăng, nụ cười trên mặt Bộ Thiếu Văn dần dần biến mất.

Minh Minh... Khóc?

Anh khiến cô khóc...

Bộ Thiếu Văn click mở danh sách đen nhìn hồi lâu.

Ngón tay thon dài trắng nõn khẽ trượt ở trên màn hình, giống như nhiều năm trước nhẹ nhàng vỗ về da thịt mềm nhẵn tinh tế của cô.

Cô khóc...

Đầu ngón tay rơi xuống.

"Số máy quý khách vừa gọi hiện không tồn tại, xin vui lòng kiểm tra lại..."

Sắc mặt Bộ Thiếu Văn trong nháy mắt biến thành màu đen, hàm răng cắn chặt. Một lúc sau, lại nhẹ nhàng thở ra, cơ thể to lớn săn chắc chậm rãi thả lỏng.

Ném di động đi, Bộ Thiếu Văn nhìn mặt trời rực rỡ bên ngoài cửa sổ rồi chìm vào hồi ức.

18 tuổi, bởi vì liên tục quay 2 bộ phim, đi học không đủ nên bị cưỡng chế thôi học, anh bèn chuyển đến trường học mới học lại lớp 12, và rồi anh gặp cô ở lớp học.

Khi đó, anh gọi cô là người đẹp ngốc nghếch.

Cô cũng không phải cái loại mỹ nữ ánh mắt đầu tiên gặp liền thích, nhưng thập phần dễ nhìn, càng nhìn càng mê người. Đặc biệt là, nhìn tổng thể cô ngốc ngốc đáng yêu, giống như một con rối tinh xảo, mà khi cô ngẫu nhiên tỉnh lại, thì bất luận biểu cảm gì xuất hiện trên khuôn mặt đều vô cùng linh động khiến anh không rời được mắt, tim đập siêu tốc.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, anh biết yêu.

Theo đuổi cô hơn nửa năm, cô rốt cuộc cũng gật đầu. Đợi một tháng đến khi kì thi đại học kết thúc, anh một khắc cũng không muốn chờ, thời điểm được ôm lấy cô, anh nhảy nhót tung tăng giống như vua của thế giới.

Thân thể của cô mềm mại đến lạ thường, ôm vào trong ngực cảm giác như là chỉ dùng một chút lực sẽ làm cô bị thương, thế nhưng khi tiến vào trong cô, anh căn bản không có cách nào khống chế bản thân, chật hẹp nhưng lại như tơ lụa mềm nhẵn khiến anh phát điên, chỉ cần dừng lại chút thì cả người liền như bị châm đâm, bức cho anh gắt gao ôm cô mà tiến vào càng sâu và đâm thọc càng nhanh.

Lần đầu tiên ra nhanh khiến anh không kịp trở tay. Nóng lòng tìm lạu mặt mũi chứng minh bản thân, anh chưa cho cô cơ hội cự tuyệt mà liền bắt đầu hiệp thứ hai, dùng thời gian cả đêm chứng minh anh có thể kéo dài, bảo đảm tính phúc cho cô.

Hồi tưởng sự non nớt đêm hôm đó, trên mặt Bộ Thiếu Văn như có như không hiện lên ý cười nhu hoà.

Về sau, anh càng ngày càng mê luyến cô, càng nỗ lực không ngừng, cần cù chăm chỉ ngày đêm "biểu hiện" yêu thương đối với cô, không có lúc nào là không động dục với cô. Mùa hè năm đó, ngoại trừ đồ dùng tình thú bọn họ chưa thử bởi vì cô quá mức non nớt mẫn cảm, cùng với hậu huyệt cô sống chết không cho anh chạm vào ra thì cả 2 đã học được hết thảy các kỹ xảo tình ái.

Anh khai phá thân cô biến cô thành người phụ nữ gợi cảm vô hạn, lại không ngờ rằng cô ——

Cô phản bội anh.

Cô phản bội anh!

Khi anh quyết định từ bỏ sự nghiệp chỉ vì muốn cùng cô ở bên nhau thì...

Tiếng đập cửa vang lên.

"Văn Chi." Một người đàn ông mặc tây trang cao ráo khí chất bất phàm đẩy cửa tiến vào, bước chân trầm ổn, khuôn mặt bình tĩnh, cả người toát ra một cỗ khí khiến người ta phải cúi đầu: "Cậu suy xét như thế nào rồi?"

Vẻ mặt vốn có chút phẫn nộ của Bộ Thiếu Văn nhìn thấy người bước vào bèn nhanh chóng thu liễm cảm xúc, điều chỉnh dáng ngồi, vẻ mặt nghiêm túc gật đầu: "Anh Yến."

Yến Sơ Phi đi đến sô pha rồi ngồi xuống, đôi mắt nâu thẫm nhìn chăm chú vào Bộ Thiếu Văn, biểu tình điềm tĩnh, không chút gợn sóng.

"Là không muốn, hay là không dám?" Thanh âm Yến Sơ Phi khàn khàn, tốc độ thong thả nhưng lại có sức mạnh nhìn thấu lòng người.

Bộ Thiếu Văn hơi chau mày, sau một lúc lâu mới gian nan mở miệng: "Vì sao? Vì sao anh lại hy vọng tôi tham gia gameshow này? Tôi cũng không cần nhân khí ảo có được khi tham gia chương trình."

"Nhân khí là một mặt, quan trọng hơn là, cởi chuông còn cần người buộc chuông." Yến Sơ Phi rất nhanh trả lời, anh biết Bộ Thiếu Văn có nghi vấn, anh cũng nguyện ý giải đáp.

"Trải qua mấy năm nay học tập huấn luyện, về mặt diễn xuất cậu đã có sự lắng đọng lại nhất định, nhưng đồng thời, cũng lâm vào tắc nghẽn. Cậu hẳn là đã cảm giác được, khi nhân vật yêu cầu cậu hoàn toàn phóng thích bản thân thì cậu luôn có điều giữ lại, không có cách nào hoà hợp với nhân vật cùng tình cảm một cách hoàn mỹ. Nếu không thể đột phá thì tương lai mấy năm nữa cậu khả năng đều vẫn sẽ đình trệ ở mức này khó có tiến thêm, đây không phải là điều mà tôi muốn nhìn thấy."

Bộ Thiếu Văn cong năm ngón tay, khẩn trương nắm chặt thành quyền. Anh biết mình lâm vào tình trạng tắc nghẽn, chỉ là anh cho rằng, anh giấu diếm được tất cả mọi người.

"Tôi đã đầu tư rất nhiều thời gian cùng tài nguyên vào cậu, tôi cũng muốn nhìn thấy một sự hồi đáp hợp lý. Nếu cậu không có cách nào đạt được sự kỳ vọng của tôi thì tôi sẽ vứt bỏ cậu, nhanh chóng ngăn tổn hại."

Yến Sơ Phi ôn hòa nói lời thực tế nhất.

"Tuy nhiên, trước đó, tôi sẽ giúp cậu."

- ----

Tiểu kịch trường:

Bộ Thiếu Văn: Em... Em khóc?

Minh Minh: Ừm?

Bộ Thiếu Văn: Tôi... Tôi sẽ không xin lỗi.

Minh Minh: Nga.

Bộ Thiếu Văn: Không phải là tôi làm em khóc, Minh Minh, là em, em —— ( là em có lỗi với tôi trước!)

Minh Minh: Ừm, tôi là Minh Minh, Minh Minh là tôi.

Hàn Duật: Không, Minh Minh là do tôi (Làm em khóc)

Cái tên Minh Minh có độc...