Xuyên Không Vớ Phải Lão Công Vô Sỉ

Chương 47



Đúng vậy, con người luôn là thế.

Có không giữ, mất đừng tìm...

[Em...Thẩm Chi Ưu, em tuyệt tình đến vậy sao?Lẽ nào ngay cả một cơ hội thôi cũng không được sao? Một lần thôi...]

"Đừng nói nhiều nữa!!" Thẩm Chi Ưu hét lên, cắt ngang lời nói của người bên kia "Anh nghĩ anh là ai mà tôi phải cho anh một cơ hội?"

"Ha...không phải là tôi không cho anh cơ hội!!!!"

"Tôi có đấy chứ...!"

Nước mắt không tự chủ được rơi xuống, đôi môi khẽ nhếch lên thành nụ cười bi thương.

"Nhưng...bao lần rồi? Tôi đã cho anh cơ hội bao lần rồi? Anh phũ phàng tôi! Anh từ chối tôi! Anh...ghét bỏ tôi! Và sau đó thì sao? Tôi vẫn bỏ qua đấy thôi...tôi luôn tự nhủ bản thân sẽ cố gắng, luôn tự nhủ bản thân sẽ trở nên tốt hơn để được xứng với anh, để được bên cạnh anh rồi đổi lại thì được gì? Trình Tần...anh nói xem...tôi hiện giờ là được gì? Được đáp lại bởi tình cảm của anh sao?"

"Xin lỗi nhé, con tim của tôi không phải làm từ đá...cũng không phải làm từ sắt mà kiên cường đến vậy. Kết thúc rồi...tôi đã không còn tình cảm với anh nữa rồi! Chấm dứt đi..."

"Tút!" Tiếng cúp máy vang lên thanh âm lạnh lẽo, Thẩm Chi Ưu ngẩng đầu lên trời ngăn không cho nước mắt chảy ra nữa nhưng vô ích...căn bản là trong thân tâm cô vẫn còn đọng lại cảm giác của nguyên chủ, cô ấy chưa từng từ bỏ anh ta...chưa từng...

"Này, những lời nói kia tôi đã nói rồi...cô cũng nên nhanh chóng quên hắn ta đi!" Thẩm Chi Ưu nhìn lên kệ ở góc phòng, nơi có treo ảnh của nguyên chủ...là một tấm ảnh nguyên chủ đang tươi cười chụp cùng với Trình Tần "Sẽ tốt hơn nhiều nếu cô học cách từ bỏ những thứ không thuộc về mình đấy!"

Không phải là tôi muốn cô như vậy...chỉ là...cô không thể đấu lại được với Thẩm Như Ngọc mà thôi!

"Tút!"

"Chết tiệt!" Trình Tần tức giận ném điện thoại xuống đất.

Rốt cuộc mình đã làm gì sai chứ? Không phải cô ấy cũng có tình cảm với mình hay sao?? Tại sao chứ?

Trình Tần vò đầu, anh nhíu mày, chợt nhớ ra...

"Nhưng...bao lần rồi? Tôi đã cho anh cơ hội bao lần rồi? Anh phũ phàng tôi! Anh từ chối tôi! Anh...ghét bỏ tôi! Và sau đó thì sao? Tôi vẫn bỏ qua đấy thôi...tôi luôn tự nhủ bản thân sẽ cố gắng, luôn tự nhủ bản thân sẽ trở nên tốt hơn để được xứng với anh, để được bên cạnh anh rồi đổi lại thì được gì? Trình Tần...anh nói xem...tôi hiện giờ là được gì? Được đáp lại bởi tình cảm của anh sao?"

Câu nói đó của cô ấy là có ý gì chứ?

Con mẹ nó! Lồng ngực đau quá!

Thẩm Chi Ưu! Tôi nhất định sẽ có được em!

"Jim, cậu đặt vé máy bay cho tôi chưa?" Âu Minh Triết nhàn nhã nói, cả người dựa lên ghế.

"Tôi đặt rồi, sáng ngày mai có thể xuất phát!" Jim vừa nhìn màn hình laptop vừa đáp.

"Này!" Jim gấp laptop lại, xoay đầu nhìn Âu Minh Triết "Lần này em gái cậu cũng về sao?"

"Ờ, em ấy đòi về cho bằng được!" Minh Triết xoa xoa mi tâm "Thật mệt mỏi!"

"Chà, đúng là một cô nhóc cứng đầu!" Jim mỉm cười.

"Vậy tôi đi nhé! Cậu cũng nên nghỉ ngơi đi!"

"Ừm!"

"Cạch!" Tiếng cửa đóng lại, không gian tĩnh lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng hít thở của người trong phòng.

"Ting!"

Âu Minh Triết lấy điện thoại ra từ túi quần, bình thản xem xem ai nhắn tin cho anh.

[Trường An: Này, bao giờ cậu về thế? Cậu đã nói với tôi là đi 5 tháng thôi mà? Tính ở đó luôn sao?]

Cái tên này!

Âu Minh Triết bật cười, bàn tay thon dài ấn lên màn hình điện thoại.

[Âu Minh Triết: Ngày mai tại sân bay XXX, khi nào về đến tôi sẽ gọi điện!]

"Cốc cốc!" Tiếng gõ cửa vang lên.

Thẩm Chi Ưu nghe thấy liền ngồi bật dậy, tiến tới mở cửa.

"Hahaha!! Có tin vui cho em đây!!" Thẩm Trường An cười vui vẻ nói, tay cầm lấy điện thoại đưa cho cô xem.

"Sao nào? Em mau cám ơn anh trai của em đi chứ?" Thẩm Trường An nhướng mày, kiêu hãnh khoanh tay.

Thẩm Chi Ưu sau khi đọc xong tin nhắn liền vui đến nhảy cẫng lên.

Ngày mai Minh Triết về rồi!!

AAAA!!!

Cuối cùng ngày này cũng tới!!

Hahahahahahaha!!!

"Hửm? Vui đến vậy sao?" Thẩm Trường An bỏ điện thoại vào túi, mỉm cười nhìn cô em gái ngốc nghếch đang nhảy múa trước mặt "Haiz, tiểu cứng đầu của anh sẽ bắt đầu không nghe lời anh rồi!"

Thẩm Chi Ưu nghe xong câu đấy liền nhíu mày khó hiểu "Ý anh là sao?"

"Em ấy! Yêu đương vào rồi là bướng bỉnh, không bao giờ chịu nghe anh nói!" Thẩm Trường An cốc nhẹ vào đầu cô, khuôn mặt đột nhiên thoáng buồn "Đừng lặp lại lần nữa nhé, cả gia đình này anh chỉ có một mình em là người thân của anh thôi nên anh lo lắm đấy!"

Thẩm Chi Ưu khẽ cười, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp hơn hẳn, cô gật đầu, mỉm cười đáp "Vâng, em hứa!"

Thẩm Trường An bật cười, anh giúp cô đóng cửa phòng lại rồi khoác vai cô đi về phía cầu thang.

"Anh hai, anh định đưa em đi đâu?" Thẩm Chi Ưu thắc mắc hỏi.

"Đi ăn!" Trường An vui vẻ đáp.

"Vậy còn chị dâu đâu?"

"Trên sân thượng hóng mát, cô ấy đang đợi chúng ta đấy!"

"Hể? Nhưng bây giờ còn sớm để ăn mà?"

"Không sao cả, đi ăn mừng thôi!"

"Ăn mừng?"

"Phải, ăn mừng vì em gái anh đã bắt đầu yêu đương, ăn mừng vì tình yêu của em đã trở về!!"