Xuyên Nhanh: Cứu Mạng, Tất Cả Nam Chủ Đều Tan Vỡ!

Chương 8: Pháo hôi tìm đường chết (8)



Edit by AShu ^_^.

__________

Ăn hết một đống đồ ăn kia lúc nào, Tô Đường cũng không nhớ rõ.

Lúc sau, Tần Lệ lại cho người đem thuốc tới, Tô Đường cũng không nghĩ uống thuốc. Dù sao hệ thống nói, nàng có ba năm để hoàn thành nhiệm vụ, ba năm này bất kể nàng có tác động gì tới cơ thể, cũng không có tác dụng gì.

Tần Lệ điểm điểm án kỹ, lười nhác mà nhìn nàng, "Không định uống sao?"

Có lẽ do mới ăn sáng xong, tâm tình Cẩu Hoàng Đế cũng không tệ, Tô Đường đang chuẩn bị gật đầu, liền nghe hắn khẽ cười nói: "Vậy kéo ra ngoài chém."

Nàng cứ đi hai bước rồi lại nghỉ ngơi, muốn làm khó nàng cũng không thú vị, cho nên thời điểm Tần Lệ nói câu này, liền đưa ra quyết định.

Tô Đường cái gì cũng chưa nói. Nàng cầm chén thuốc lên, không nói lời nào, một ngụm liền uống hết.

Sau khi uống xong, trong miệng chua xót làm khuôn mặt nàng nhăn nhó vô cùng, khi nàng định nhịn xuống cái vị đắng này, đuôi mắt lại thoáng thấy khóe miệng hắn cong lên, làm như tâm tình không tồi. Một cái tươi cười này của hắn, linh quang trong đầu nàng chợt lóe lên, Cẩu Hoàng Đế muốn lưu nàng bên người, cính là muốn chỉnh nàng, nếu làm nàng thống khổ thì hắn sẽ cao hứng....

Không nghĩ nhiều, Tô Đương căng da đầu, tận lực dùng ánh mắt ai oán nhìn hắn, "Hoàng Thượng, có thể thưởng cho thần một viên mứt quả được không?"

Nàng đem ai oán phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, mà cái biểu cảm này của nàng, tựa hồ chọc trúng điểm ngứa của Tần Lệ.

Tần Lệ từ lúc làm hoàng đế, không ai dám làm nũng trước hắn. Từ trước đến nay hắn luôn khinh thường phụ hoàng kia luôn mềm lòng khi nàng làm nũng, phụ hoàng kia của hắn tuy tồn phủng sát tâm, nhưng càng về sau, hắn lại càng không rõ.

Có lẽ thật sự ứng với câu 'lâu ngày sinh tình', nhưng hoàng thất thì làm gì có thân tình.

Nghĩ như vậy, hắn cong môi, lộ ra một nụ cười châm chọc.

Thật buồn cười.

Bất quá hắn không thể không thừa nhận, vật nhỏ có thể lợi dụng kẽ hở để sinh tồn. Đó là diễn kịch, nhưng so với người khác vài phần sinh động hơn, tỷ như lúc này, hắn có thể hiểu được cảm thụ của phụ hoàng hắn lúc đó, thật đúng là có ý tứ.

Vì thế hắn vung tay lên, "Chuẩn."

Tần Lệ không quá thích đồ ngọt, trong điện tất nhiên sẽ không có loại đồ ăn này. Cho nên khi hắn hạ lệnh, thật sự không ít người ngây ra.

Cho nên, An tiểu vương gia này, là muốn phục sủng?

Người ngoài trong lòng nghĩ gì, Tô Đường không hiểu được. Dù sao ngay từ đầu là nàng muốn Cẩu Hoàng Đế lăn lộn mình, nên lúc này nàng mới chịu cay đắng.

"Không ăn sao?" Tần Lệ nhìn nàng ngây ngốc, ngữ khí có chút không kiên nhẫn, "Là muốn trẫm đút sao?"

Cả người đều không kiên nhẫn, nhưng tay lại rất thành thật, đem một viên mứt hoa quả đút vào miệng nàng, phút cuối cùng còn không quên nói với nàng một câu, "Thật kiều khí."

Lời này vừa nói ra, vang lên khắp điện vốn đang rất yên tĩnh, mà Tô Đường chỉ muốn quỳ xuống.

Mà Tần Lệ thấy nàng ăn xong, còn thuận miệng hỏi nàng ăn ngon không?

Đồ Ngự Thiện Phòng bưng lên tất nhiên là ngon rồi. Tô Đường cũng định trả lời như thế, bỗng trong miệng nàng lại bị đút thêm một viên mứt nữa.

Liên tiếp kinh hỉ, Tô Đường đã bình tĩnh lại. Thậm chí còn không quên đút một viên vào miệng hắn.

Dù sao ai cũng không đi theo kịch bản, vậy cùng nhau tới thôi.

Tần Lệ không đề phòng đột nhiên bị nhét một viên mứt, thực sự sửng sốt một trận, hắn thực sự không nghĩ có người lại dám to gan như vậy.

Mà những người hầu trong điện đều run sợ, cố gắng đem đầu mình cúi xuống càng thấp càng tốt.

Tô Đường sau khi đút hắn xong, cảm thấy trong lòng rất thoải mái, thậm chí còn lớn mật dò hỏi, "Hoàng Thượng ăn ngon không?"

Tần Lệ xuy một tiếng, vẻ mặt ghét bỏ, "Khó ăn."

Tuy là lời nói như vậy, nhưng hắn vẫn nhai nuốt hết viên mứt.

Nói là dạy nàng lễ nghi, nhưng Tần Lệ thật sự rất bận, căn bản không rảnh để ý tới nàng. Trong điện đốt than, rất là ấm áp dễ chịu, Tô Đường chỉ có thể ngoan ngoãn đứng ở một bên, không bao lâu, liền mơ mơ màng màng muốn ngủ.

Mắt thấy đầu nàng càng cúi càng thấp, Tần Lệ đột nhiên lên tiếng: "An khanh."

Họ An này chỉ là phong hào được Hoàng Thượng ban cho, thân thể này của Tô Đường có họ chân chính là Tần, bất quá hắn tựa hồ thực chán ghét cái họ này.

Tô Đường xoa xoa mặt mình, buộc chính mình thanh tỉnh, "Vâng, thần đây."

Tần Lệ cũng không nói dài dòng, vào thẳng chủ đề: "Trẫm lúc này không rảnh để dạy ngươi, ngươi tự đi đọc sách đi." Nói xong còn chỉ chỉ giá sách bên cạnh mình.

Tô Đường không nghĩ nhiều, trực tiếp đi tới phía giá sách. Khi nàng đứng trước ngăn tủ, cả người đều choáng váng.

Ngọa tào, hắn rốt cuộc vơ vét từ nơi nào mấy quyển sách này trời!

Nàng nhìn tủ sách mà đầu đầy ba chấm, cái gì mà 'độc sủng tiểu vương gia', 'đế vương sủng ái', đây đúng là mấy cái kịch bản tổng tài yêu ta ở thể giới cổ đại a. Nếu ngày thường nàng không chừng sẽ có hứng thú đọc vài quyển, nhưng mà khi chính bản thân mình biến thành vai chính thì....

Tần Lệ bên cạnh chậm rãi nói: "Nghiêm túc xem, tí nữa trẫm muốn kiểm tra."

Tô Đường cảm thấy mặt mình khẳng định rất khó coi, nàng tùy tay cầm lấy một quyển, chưa từ bỏ ý định hỏi: "Hoàng Thượng, ngài chắc chứ?"

Tần Lệ nghiền ngẫm nhìn nàng, chớp chớp mắt, vật nhỏ còn hấp dẫn hơn những quyển tấu chương trên bàn hắn.

Từ trước đến này hắn là người tùy tâm sở dục. Trong lòng nghĩ như vậy, liền thật sự ném tấu chương qua một bên, sau đó đứng lên.

Tô Đường như lâm đại địch, ôm quyển sách trên tay, lui về sau vài bước.

Tần Lệ đem quyển sách trong tay nàng rút ra, nghiêm túc mà nhìn nàng, "An khanh, đừng xem thường những quyển sách này, tuy không biết người nào viết, bất quá bên trong vẫn có chỗ đáng khen." Hắn nói xong, còn thuận tiện đọc một đoạn, "Ví dụ như việc 'quỳ xuống hành lễ' trong đây có một đoạn, An tiểu vương gia khom người, hành lễ vạn phúc đối với Hoàng Thượng. Hoàng Thượng thấy thế, hết sức không tha....."

Tô Đường ngơ mặt ra, rốt cuộc nghe không nổi nữa, "Hoàng Thượng, vạn phúc lễ là lễ nghi của hậu phi, thần là triều thần không phải hậu phi."

Tần Lệ cười cười, "Trẫm đương nhiên biết chuyện đó. Bất quá trong quyển sách này, An tiểu vương gia cũng không phải là triều thần." Hắn nói, đột nhiên tiến tới một bước về phía nàng.

Đôi mắt của Tần Lệ phi thường đẹp, chỉ tiếc là bên trong đôi mắt lệ khí quá nặng, làm người đối diện không dám nhìn kỹ mà thưởng thức.

"Nói ra cũng thật có ý tứ, chữ An tiểu vương gia trong đây thật sự rất giống tên An khanh a." Dứt lời, cũng không biết hắn phát điên cái gì, đột nhiên đứng sát vào nàng.

Da đầu Tô Đường tê dại, nàng cho rằng đây là hình ảnh khủng bố nhất rồi, ai ngờ, hắn lại càng càn rỡ hơn nữa, tỷ như lúc này, thẳng nhãi này cư nhiên nắm lấy cằm nàng, ngay cả lệ khí trong mắt cũng đã che giấu, thay vào đó là ánh mắt thâm tình, không hề chớp mắt mà chăm chú nhìn nàng. Cuối cùng, nếu không có nụ cười coi khinh kia, thật sự hắn rất giống thâm tình công tử.

"Trẫm mới lần đầu phát hiện, nguyên lai An khanh của trẫm, so với phế vật trong sách kia càng động lòng người hơn a."

Tô Đường lần này không chỉ da đầu tê dại, mà cả người nàng đều nổ tung luôn.

Cẩu Hoàng Đế này điên rồi, sao lại chơi trò tình cảm ở đây!

Nhưng mà, so với cái này thứ càng làm người ta sợ hãi hơn là, hệ thống rất lâu im hơi lặng tiếng, đột nhiên lại đinh một tiếng online.

"Đinh, chỉ số hắc hóa giảm 5%, chỉ số hắc hóa còn 95%."

Tô Đường:.....A. Nam nhân đều là đại móng heo!

(tấu chương xong)

__________

Đã beta