Y Quan Cầm Thú

Chương 13: Trên đời không có bữa cơm trưa miễn phí



Dưới sự ân cần của Tư Mã Thiên Phong và Lang Uyên, Đường Liệp ít nhất lại uống hết một cân rượu không biết tên, ý thức mặc dù thanh tỉnh, nhưng cảm giác say đã bắt đầu tới, hắn lo lắng tiếp tục như vậy, lập tức sẽ say như chết, vì vậy giả ra bộ dáng đã say không còn biết gì, bưng chén rượu lên, cười tủm tỉm nói: " Cụng ly..." Thân thể mềm nhũn ngã vào trên người Bách Lệ Ti.

Bách Lệ Ti yêu kiều cười ôm lấy thân thể Đường Liệp, Đường Liệp nhân cơ hội áp mặt vào đôi gò ngực cao vút.

Lang Uyên nói: " Đường tiên sinh say rồi!"

Tư Mã Thiên Phong gật gật đầu nói: " Chúng ta đưa Đường tiên sinh đi nghỉ ngơi."

Hai người bọn họ tiếp nhận Đường Liệp từ trên tay Bách Lệ Ti, giúp hắn đi vào tòa tiểu lâu ba tầng, Đường Liệp ngã trái ngã phải lảo đảo đi tiếp, hắn không phải là giả vờ, mà dưới tác dụng chậm rãi của rượu, khiến cho tay chân hắn không thể tự chủ được nữa.

Mơ mơ màng màng bị hai người đỡ nằm lên giường lớn, Đường Liệp ngay cả hài còn chưa kịp cởi, liền ngã chổng vó lên giường.

Tư Mã Thiên Phong và Lang Uyên nhìn nhau cười khổ, không nghĩ tới tửu lượng của Đường Liệp lại yếu như vậy.

Tư Mã Thiên Phong kín đáo đưa cho Bách Lệ Ti mười kim tệ, mỉm cười nói:" Đường tiên sinh giao cho ngươi chiếu cố!"

Bách Lệ Ti bậm đôi môi xinh đẹp nói: " Hắn ngủ như một người chết, còn không biết khi nào tỉnh lại đó!"

Tư Mã Thiên Phong mập mờ cười nói: " Với bản lãnh của ngươi, mặc dù là người chết ngươi cũng có thể làm cho hắn cứng rắn lên!"

Bách Lệ Ti phát ra một tiếng thét lên, do Tư Mã Thiên Phong ngắt vào vú nàng, cùng Lang Uyên cười lớn đi ra cửa.

Hai nữ lang kia vẫn còn đợi trong Ỷ Hồng Các, Lang Uyên lại dừng chân trước cửa, hướng Tư Mã Thiên Phong nói: " Thiên Phong, ta còn có việc, có lẽ phải đi trước một bước, Đường tiên sinh giao cho ngươi chiếu cố!"

Tư Mã Thiên Phong cười khổ lắc lắc đầu: " Đại ca, có phải lại nhân cơ hội đi gặp gỡ Mai lão bản của ngươi?"

Lang Uyên tự biết sự tình gì cũng không thể gạt được vị huynh đệ đầu óc linh hoạt này, yên lặng gật đầu nói: " Chuyện này ngươi đừng nói cho người khác!"

Tư Mã Thiên Phong thở dài nói: " Với thân phận và địa vị của ngươi, vì sao hết lần này tới lần khác lại vướng mắc với một thương nhân buôn bán nô lệ, nếu ngươi quả thật thích cô ta, hay là đợi sau khi chính thức cưới vợ, thì đem cô ta nạp làm thiếp là được, cần gì phải làm cho cha mẹ nuôi không vui?"

Lang Uyên thấp giọng nói: " Trong lòng ta không thể chứa đựng hình bóng người đàn bà khác!"

Tư Mã Thiên Phong không tránh được vỗ vỗ cánh tay hắn, thấp giọng nói: " Yên tâm, ta sẽ giấu giếm cho ngươi, nhưng chính ngươi cũng nên cẩn thận chút, ngàn vạn lần đừng cho người khác nhìn thấy." Hắn hiểu rõ tính tình của Lang Uyên, biết hắn trên mặt cảm tình tương đối cố chấp, nếu chuyện đã nhận thức chuẩn, tuyệt sẽ không dễ dàng thay đổi, hôm nay sở dĩ cùng hắn đến Hoa Nguyệt Phường, một là vì mở tiệc chiêu đãi Đường Liệp, một nguyên nhân khác, đúng là mượn cơ hội thoát thân, nhân lúc đi gặp gỡ Mai Thiến.

Đường Liệp trong mông lung, phát giác quần áo trên người mình giảm bớt từng kiện, mơ mơ màng màng mở hai mắt, lại thấy Bách Lệ Ti mặc váy ngủ mỏng dính, đang ngồi trên thân hình mình, bàn tay đang xoa bóp trên ngực Đường Liệp, nhẹ nhàng nói: " Ngươi tỉnh rồi? Có phải cảm thấy thư thái hơn không?"

Mười ngón tay của nàng linh xảo vô cùng, vừa vuốt ve, làm cho thân thể Đường Liệp hoàn toàn buông lỏng.

Đường Liệp gật đầu: " Có thể cho ta một chén nước?"

Bách Lệ Ti thản nhiên cười, cầm lấy chén nước bên cạnh bàn, uống ngụm nước, rồi cúi người tiến đến trước miệng Đường Liệp, môi anh đào hôn lên môi Đường Liệp, nhẹ nhàng truyền nước trong miệng nhập vào trong miệng Đường Liệp, nhân cơ hội đưa đầu lưỡi thăm dò vào trong miệng hắn, khiêu khích lửa dục của hắn.

Sau khi ý nghĩ của Đường Liệp khôi phục sự thanh tỉnh, trước hết nghĩ tới Hoa Nguyệt Phường là một kỹ viện, Bách Lệ Ti là một kĩ nữ mà ai cũng có thể làm chồng được. Với thế giới mà y học cực kỳ thấp kém này, không biết có cái áo mưa sử dụng hay không đây? Ham muốn nhất thời, vạn nhất bị lây bệnh qua đường sinh dục, chẳng phải là càng thêm phiền toái. Tỉnh táo! Nhất định phải bảo trì tỉnh táo! Đường Liệp nhắc nhở chính mình từ tận đáy lòng.

" Đường tiên sinh!" Sa mỏng trên người Bách Lệ Ti theo da thịt nhẵn nhụi của nàng phiêu nhiên chảy xuống, ngọc thể với đường cong lả lướt đều hiện ra trước mặt Đường Liệp, một chút ý chí yếu kém của Đường Liệp lập tức sụp đổ, bàn tay hắn xoa nắn thân thể mềm mại của Bách Lệ Ti, Bách Lệ Ti vốn giỏi việc khiêu khích nam nhân phát ra một tiếng rên rỉ uyển chuyển.

Đường Liệp ôm vòng eo nhỏ nhắn của Bách Lệ Ti, bỗng nhiên kéo nàng ngã xuống giường, thân hình cuốn tới, dùng hai đầu gối tách đôi đùi ngọc, cái gì mà quan niệm an toàn tình dục tức khắc bị hắn vứt ra ngoài chín tầng mây.

Đôi mắt đẹp của Bách Lệ Ti hàm chứa xuân tình nhìn thân hình cường tráng khôi ngô của Đường Liệp, khí lực kiện mỹ đã sớm lay động chân tâm của nàng, vẫn luôn chờ đợi Đường Liệp khởi xướng tiến công.

Lúc Đường Liệp sắp vung kiếm chấm dứt, lại nghe ngoài cửa phòng bị gõ mạnh, thanh âm của Tư Mã Thiên Phong vang lên từ bên ngoài: " Đường tiên sinh đã tỉnh chưa!"

" Ta kháo!" Đường Liệp đem mười tám đời tổ tông Tư Mã Thiên Phong ra mắng mấy lần, hỗn đản này sớm không tới muộn không tới, lại đúng thời điểm mấu chốt mà gõ cửa, rõ ràng là cố ý hành hạ thần kinh yếu ớt của Đường Liệp.

Tình dục trong lòng Bách Lệ Ti đã bị Đường Liệp khơi mào, bờ mông ngọc hướng về trước nhẹ nhàng ngước lên, Đường Liệp đã cảm nhận được sự ẩm ướt của thân thể nàng, cánh tay ngọc của Bách Lệ Ti ôm lấy cổ Đường Liệp, nhỏ giọng nói: " Đừng để ý tới hắn!" Xoay người hướng ra ngoài cửa nói: " Tư Mã tướng quân, Đường tiên sinh còn đang ngủ say!"

Đường Liệp và Bách Lệ Ti nhìn nhau mỉm cười, hắn hung hăng hướng thân thể mềm mại của Bách Lệ Ti áp xuống, không nghĩ tới tiếng đập cửa vẫn không chịu dừng lại.

Tư Mã Thiên Phong lớn tiếng nói: " Ngươi mau đánh thức Đường tiên sinh, ta có việc gấp tìm hắn!"

Dục hỏa của Đường Liệp giống như tên đã lên dây, hắn cắn thùy tai của Bách Lệ Ti nói: " Để cho hắn ở bên ngoài chờ chốc lát!"

Không nghĩ tới Bách Lệ Ti lại giãy mở khỏi ngực Đường Liệp, thấp giọng nói: " Tư Mã tướng quân khẳng định có chuyện quan trọng, nếu chậm trễ chuyện của hắn, ta chỉ sợ không chịu nổi hậu quả." Nàng mặc dù cũng bị lửa dục thiêu đốt, nhưng nghĩ đến quyền thế của Tư Mã Thiên Phong, vẫn tâm sinh sợ hãi.

Đường Liệp giống như đang chạy trên tốc độ cao lại thình lình dừng phắt, lửa dục cơ hồ bức phá mạch máu của hắn muốn nổ bạo, hắn nghiến răng nghiến lợi mặc lại quần áo, Bách Lệ Ti tràn ngập áy náy nói: " Đường tiên sinh, chờ ngươi làm xong chuyện của Tư Mã tướng quân, rồi trở về tìm ta."

Đường Liệp trải qua trận này hành hạ, đã sớm mất đi hứng thú đối với nàng, lạnh lùng gật đầu, sửa sang lại quần áo rồi đi ra cửa phòng.

Vẻ mặt Tư Mã Thiên Phong cực kỳ kinh hoảng, cầm cổ tay Đường Liệp nói: " Đường tiên sinh, ta có việc gấp cầu ngươi!"

Đường Liệp mặc dù không biết việc gấp của hắn là gì, nhưng từ vẻ mặt thất kinh của hắn cũng nhìn ra đây không phải chuyện đùa, gật đầu nói: " Tư Mã tướng quân không cần khách khí như thế, có chuyện gì cứ nói thẳng."

Tư Mã Thiên Phong có vẻ thập phần thần bí, thấp giọng nói: " Chúng ta ra ngoài rồi hãy nói!"

Hai người vội vã rời khỏi Hoa Nguyệt Phường, lúc này Đường Liệp mới phát hiện bóng đêm đã phủ xuống từ lâu, mới biết mình đã ngủ suốt cả buổi chiều.

Hai người ngồi vào xe, Tư Mã Thiên Phong cũng không để cho xa phu đi theo, mà tự mình điều khiển, dọc theo đường cái hướng phía nam chạy như bay.

Đường Liệp ngồi bên trong xe, trong lòng thấp thỏm bất an, từ Hoa Nguyệt Phường đến bây giờ, Tư Mã Thiên Phong đối với mình ưu đãi, rốt cuộc hắn có chuyện gì muốn cầu mình? Chẳng lẽ tư tình của mình và Yến Nguyệt bị hắn phát giác, muốn nhân cơ hội trả thù?

Đường Liệp càng nghĩ càng kinh ngạc, Tư Mã Thiên Phong khẳng định có bí mật không để cho ai biết, nếu không hắn tự mình điều khiển xe chứ không để xa phu đi theo?

Bên ngoài rèm xe, đã thấy hai bên đều là rừng cây rậm rạp, hiển nhiên xe đã được Tư Mã Thiên Phong điều khiển đến bên ngoài dã ngoại, trong lòng Đường Liệp thầm kêu khổ, Tư Mã Thiên Phong này cầm chắc không có ý tốt gì với mình, hắn hỏi dò: " Tư Mã tướng quân! Ngươi muốn mang ta đi đâu?"

Tư Mã Thiên Phong lạnh lùng nói: " Cũng nhanh tới!"

Đường Liệp nghe được ngữ khí âm lãnh của hắn, trong lòng càng phát ra kết luận, hắn đối với mình sẽ bất lợi, lặng lẽ từ trong túi thuốc mang theo bên người lấy ra cây dao giải phẫu, nếu Tư Mã Thiên Phong thật sự muốn hại mình, cây dao giải phẫu sắc bén này cũng có tác dụng phòng thân.

Chạy thêm chừng nửa giờ, xe chậm rãi dừng lại, Tư Mã Thiên Phong nhảy xuống, nhanh chóng mở cửa xe cho Đường Liệp, thấp giọng nói: " Đường tiên sinh, mời xuống xe!"

Đường Liệp nghe hắn nói như vậy, tâm tình mới điềm tĩnh hơn một chút.

Tư Mã Thiên Phong trợ giúp Đường Liệp cầm lấy hộp cấp cứu, thấp giọng nói: " Ta mời Đường tiên sinh tới đây, là cầu ngươi giúp ta cứu một người!"

Đường Liệp đi xuống xe ngựa, nhưng nhìn thấy bọn họ đang đứng bên trong một tòa nông trang trống trải, từ vách tường bốn phía bị sụp đổ, nông trang này hẳn là đã hoang phế lâu ngày, kiến trúc duy nhất của cả nông trang chính là kho thóc thật lớn phía trước bọn họ, trước kho thóc có một cái máy xay gió thật lớn cao chừng hai mươi thước vẫn đang chậm rãi xoay tròn.

Tư Mã Thiên Phong dẫn đường phía trước, Đường Liệp đi theo hắn bước nhanh vào bên trong kho thóc.

Đi vào trong kho thóc, đã nhìn thấy hai gã võ sĩ mặc áo giáp đang lẳng lặng chờ đợi nơi đó, nhìn thấy Tư Mã Thiên Phong liền hấp tấp khom mình hành lễ, hai người thân cao ngoài hai thước, trong cử chỉ tràn ngập lực lượng, trên mặt mang theo mặt nạ bảo hộ bằng kim loại, chỉ lộ ra đôi mắt màu xanh biếc, cho nên nhìn không ra gương mặt thật của bọn họ. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Tư Mã Thiên Phong gật đầu, ra dấu với bọn họ, hai người lập tức lĩnh mệnh ý tứ của hắn, xoay người đi ra ngoài cửa.

Bên trong kho thóc chỉ có một ngọn đèn đặt trên trụ hành lang, ánh sáng bên trong tương đối ảm đạm, khuôn mặt anh tuấn của Tư Mã Thiên Phong càng phát ra vẻ âm tình bất định, hai mắt thâm thúy lóe ra quang mang sắc bén.

Đường Liệp đi theo hắn vòng qua cánh cửa, đã thấy trên cỏ tranh đầy đất, nằm một đôi nam nữ trẻ tuổi, cô gái kia nằm sấp trên cỏ tranh, tựa hồ đang ngủ say, chỉ có thể nhận ra tóc của nàng là màu đen, thân thể mềm mại với đường cong cực kỳ mạn diệu.

Tên nam tử ở trần, thân hình không ngừng phát run, vẻ mặt toát ra sự sợ hãi bất lực.

Tư Mã Thiên Phong nhìn về phía cô gái kia trong ánh mắt đã tràn ngập vẻ quan thiết, thấp giọng hướng Đường Liệp nói: " Ngươi giúp ta nhìn xem cô gái đó có sao không!"

Đường Liệp đi vào bên người cô gái kia, lật ngửa thân thể mềm mại của nàng lại, nhìn thấy gương mặt nàng, gương mặt cô gái này điển hình là gương mặt của người phương đông, mái tóc dài màu đen uyển như tơ mềm mại, mặc dù nằm trong cỏ tranh, nhưng không có vẻ gì là mất trật tự, gương mặt trắng bệch yếu ớt, làn môi xanh tím, hai mắt nhắm nghiền, làn da đã ẩn ẩn như biến thành màu đen, Đường Liệp lấy ra ống nghe, cởi áo ngoài của cô gái, dán ống nghe lên bộ ngực co dãn kinh người của nàng, trái tim không khỏi nhảy lên thình thịch, ngón cái và ngón trỏ vịn ống nghe, ba ngón tay còn lại nhân cơ hội sờ nhẹ lên bầu vú nhẵn nhụi của nàng.

Vì bản năng thầy thuốc, hắn lập tức đuổi đi tà niệm. Tim của cô gái đập mỏng manh, tần suất rất nhanh, đạt tới một trăm hai mươi lần mỗi phút. Đường Liệp xốc mi mắt của nàng lên, dùng đèn pin chiếu vào đồng tử của nàng, đồng tử có chút mở rộng, nhưng phản xạ bị chói sáng vẫn đang tồn tại.

Vạch đôi môi anh đào của cô gái ra, có thể thấy lưỡi của nàng đã biến thành màu tím xanh, trong hơi thở phát ra một vị chua mãnh liệt.

Đường Liệp cơ hồ có thể kết luận, cô gái này hẳn là bị trúng độc, hắn đã từng nhìn thấy qua tình huống như vậy, bệnh trạng loại này thông thường là do hít thuốc phiện quá lượng, hắn thấp giọng nói: " Cô ấy có phải đã hút thứ gì không?"

Tư Mã Thiên Phong cắn môi dưới, chụp lấy vạt áo thanh niên nam tử nọ, thanh âm lạnh nhạt nói: " Rốt cuộc ngươi cho nàng ăn cái gì?"

Nam tử kia rung giọng nói: " Biểu ca...ta...ta chỉ cho nàng ăn một ít Tiêu Dao Hoàn..." Nguyên lai nam tử kia có quan hệ thân thích với Tư Mã Thiên Phong.

Tư Mã Thiên Phong gầm lên giận dữ, một quyền nặng nề đánh thẳng vào mũi nam tử kia, đánh gãy cả mũi hắn, nam tử kia bụm mặt kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết, máu tươi từ khe hở của bàn tay chảy ra như suối.

Đường Liệp mặc dù không biết rõ thành phần của Tiêu Dao Hoàn, nhưng có thể suy đoán ra Tiêu Dao Hoàn này nhất định là loại độc dược có hại như ma túy thuốc phiện. Chỉ khác nhau ở chỗ là có thể hấp thu Tiêu Dao Hoàn từ tiêu hóa.

Muốn giải cứu cô gái bị trúng độc hôn mê này, phải thanh trừ độc tố trong cơ thể nàng, bước đầu là phải rửa ruột cho nàng, đem hết những thứ tồn tại trong dạ dày nàng rửa sạch sẽ.

Trong tay Đường Liệp không có máy rửa ruột, hắn suy nghĩ một chút, nói với Tư Mã Thiên Phong: " Ngươi giúp ta lấy một chậu nước sôi tới! Được rồi, có bơ hay không, tìm cho ta một ít!"

Tư Mã Thiên Phong bây giờ đối với Đường Liệp là cần gì cấp đó, không bao lâu liền bưng một chậu nước sôi và một chén mỡ bò lớn đi vào bên người Đường Liệp.

Đường Liệp chuẩn bị sẵn ống hút và kim tiêm rửa sạch dạ dày, dưới tình huống thiếu thốn dụng cụ chỉ có thể dùng tay rửa ruột cho cô gái này. Hắn đem mỡ bò đun mềm, thoa vào trong ống hút, lại bỏ một khối xà phòng vào trong bồn nước sôi. Ra hiệu cho Tư Mã Thiên Phong ôm lấy cô gái, đem ống hút đút vào trong mũi cô gái xinh đẹp động lòng người kia.

Tư Mã Thiên Phong tựa hồ có chút không đành lòng, nhắm mắt lại nghiêng đầu đi.

Đường Liệp rất nhanh đã đút ống hút vào trong dạ dày nàng, dùng ống tiêm hút lấy nước xà phòng, thông qua ống hút tiêm vào trong bụng nàng.

Liên tục tiêm vào mười lăm lần nước xà phòng, Đường Liệp lại dùng ống tiêm hút ngược ra, Tiêu Dao Hoàn cùng với cặn xà phòng đã biến thành màu đen thui, xem ra cô gái này đã uống rất nhiều Tiêu Dao Hoàn.

Đường Liệp dùng ống tiêm rửa ruột nhiều lần, cũng nhanh dùng hết chậu nước xà phòng, cổ họng cô gái kia đột nhiên phát ra tiếng vang nôn ói, đôi mắt đẹp chậm rãi mở ra, bỗng dưng nàng thình lình mở đôi môi anh đào, nhổ ra nước xà phòng bên trong dạ dày, Đường Liệp không kịp né tránh, bị nàng ói thẳng vào mặt và đầu cổ ướt đẫm.

Màu sắc của nước xà phòng đã bình thường, xem ra đã rửa sạch chất độc bên trong dạ dày nàng hoàn toàn, Đường Liệp rút ra ống hút.

Cô gái kia đẩy Tư Mã Thiên Phong ra, quỳ rạp trên mặt đất tiếp tục nôn mửa, nước xà phòng cũng bị nàng nôn ra hết, nhưng cảm giác khó chịu vẫn làm cho nàng thống khổ, bắt đầu nôn ra nước chua, tới cuối cùng chỉ còn là nôn khan.

Tư Mã Thiên Phong nhìn thấy cô gái thức tỉnh, lúc này mới yên lòng, từ trong ngực lấy ra khăn tay đưa cho Đường Liệp, Đường Liệp lau khô mặt, thở phào nhẹ nhõm nói: " Hẳn là không còn chuyện gì lớn nữa."

Cô gái kia bưng miệng xoay người lại, đôi mắt đẹp tàn bạo nhìn thẳng Đường Liệp, ánh mắt tràn ngập dã tính kích thích dục vọng nguyên thủy của Đường Liệp. Nàng khôi phục lại, trước ngực thư thái rất nhiều, nhìn thấy Tư Mã Thiên Phong đứng bên cạnh, gương mặt lộ ra vẻ sợ hãi kêu lên: " Đại ca..."

Tư Mã Thiên Phong thình lình vung bàn tay lên, nặng nề tát cho nàng một bạt tai, giận dữ hét: " Không nên thân, mặt mũi Tư Mã gia bị ngươi làm cho mất hết!"

Lúc này Đường Liệp mới hiểu rõ ràng quan hệ giữa Tư Mã Thiên Phong và cô gái này, nguyên lai cô gái này là em gái của Tư Mã Thiên Phong, tên là Tư Mã Phỉ Phỉ.

Trên gương mặt Tư Mã Phỉ Phỉ in thật sâu dấu vết năm ngón tay, nàng che mặt, lớn tiếng khóc ròng: " Phụ thân không để ý tới ta, ngươi có tư cách gì quản ta?"

Tư Mã Thiên Phong tức giận tới cực điểm, ngực không ngừng nhấp nhô, hắn cắn răng, đột nhiên xoay người sang chỗ khác, chụp lấy nam tử đang mặt mày máu me kia, nghiến răng nghiến lợi nói: " Tên cẩu tặc ngươi, không thể ngờ lại dám có chủ ý với em gái ta!"

Nam tử kia đã sớm bị dọa hồn phi phách tán, rung giọng nói: " Biểu ca...là..Phỉ Phỉ biểu muội tìm ta...."

" Thúi lắm!"

Tư Mã Phỉ Phỉ phát ra một chuỗi tiếng cười như chuông bạc, chậm rãi đứng dậy từ trên mặt đất, yêu kiều cười nói: " Hắn không có nói sai, đích thật là ta chủ động hẹn hắn."

Tư Mã Thiên Phong bỗng nhiên rút loan đao hàn khí bức người từ bên hông ra, tràn ngập sát khí nói: " Ta giết tên vô liêm sỉ ngươi!"

Nam tử kia bị dọa tới lớn tiếng khốc hào, hướng Tư Mã Phỉ Phỉ van xin: " Biểu muội...cứu ta...chúng ta dẫu sao cũng có tình vợ chồng thật sự..."

Khuôn mặt anh tuấn của Tư Mã Thiên Phong đột nhiên trầm xuống, loan đao trong tay hắn như tia chớp hướng gáy của nam tử kia đâm tới, đao nhọn đâm thật sâu vào cổ, máu tươi như suối phun từ miệng vết thương bắn ra phía ngoài.

Đường Liệp bị tình cảnh trước mắt làm kinh ngạc đến ngây người, trăm triệu suy nghĩ cũng thật không ngờ Tư Mã Thiên Phong lại tâm ngoan thủ lạt( lòng dạ độc ra tay ác), đối với biểu đệ của mình mà cũng giết chết không tha, trong lòng không khỏi rùng mình.

Tư Mã Phỉ Phỉ lại giống như không nhìn thấy tình cảnh trước mắt, làm như không có gì sửa sang lại quần áo xốc xếch, khinh thường nhìn thi thể co quắp của nam tử kia nằm trên mặt đất, nhẹ giọng mắng: " Đồ vô dụng, không ngờ lại sợ chết tới mức này!"

Đường Liệp cảm thấy trái tim chợt băng giá, huynh muội hai người này cũng không phải thứ gì tốt, ca ca tâm ngoan thủ lạt, muội muội lại là một tiểu tao đồ( thứ lẳng lơ), không thể tưởng được phẩm hạnh của con gái thừa tướng đế quốc lại thấp hèn tới như vậy.

Một chuyện khác không tưởng được lại xảy ra, Tư Mã Thiên Phong cầm loan đao từng bước một hướng muội muội đi đến.

Tư Mã Phỉ Phỉ tựa hồ ý thức được điều gì, trên gương mặt hiện lên vẻ hoảng sợ, nàng cuống quýt lui về phía sau, kinh hãi nói: " Ca ca...ngươi...ngươi muốn làm gì?"

Tư Mã Thiên Phong vô cùng đau đớn nói: " Phỉ Phỉ, ngươi cũng đã biết, bệ hạ đã nói qua với phụ thân, ít ngày nữa muốn nạp ngươi vào cung làm phi, ngươi làm ra chuyện bại hoại gia phong...chẳng phải là muốn đẩy Tư Mã gia chúng ta vào trong tuyệt lộ!"

Tư Mã Phỉ Phỉ lúc này mới ý thức được hậu quả nghiêm trọng, rung giọng nói: " Ca ca...ngươi...ngươi quả thực muốn giết ta?"

Cùng nàng, còn có Đường Liệp, hắn căn bản không có nghĩ đến chuyện lại diễn biến tới nước này, mặc dù là Tư Mã Thiên Phong mời mình tới cứu người, nhưng mình đã nghe được tất cả bí mật nhà hắn, hắn còn muốn giết cả em gái ruột để giữ bí mật không muốn cho ai biết, thì đối với một đại phu không chút quan hệ với hắn, chẳng phải là càng đuổi tận giết tuyệt, nghĩ tới đây Đường Liệp không rét mà run, cực kỳ sợ hãi, tính toán nên làm sao bức trở ra.

Tư Mã Thiên Phong rưng rưng nói: " Ngươi đã không còn thân thể hoàn bích, sau khi vào cung, việc này cũng bại lộ, ta không giết ngươi, sẽ liên lụy Tư Mã bộ tộc, ngươi nhận mệnh đi..."

Tư Mã Phỉ Phỉ tự biết hẳn phải chết không thể nghi ngờ, trong lòng ngược lại không hề sợ hãi, lạnh lùng nói: " Ta sớm đã không còn thân hoàn bích, những năm gần đây, các ngươi chỉ lo con đường làm quan và vinh quang của chính mình, ai lại từng thật lòng quan tâm cho ta?" Nàng ngẩng cao đầu: " Ngươi giết đi! Nếu còn có kiếp sau, ta không bao giờ...nguyện sinh ra trong Tư Mã gia!" Hai hàng nước mắt trong suốt chảy xuống chậm rãi trên gương mặt nàng.

Tư Mã Thiên Phong quyết tâm, bỗng nhiên thình lình giơ lên loan đao.

" Ngàn vạn lần không thể!" Đường Liệp lớn tiếng kêu lên.

Tư Mã Thiên Phong run cổ tay, chậm rãi xoay người lại, sát khí trong đôi mắt càng phát ra đặc hơn, hắn lạnh lùng nói: " Ngươi nói cái gì?" Giờ phút này Tư Mã Thiên Phong đã sớm có chủ ý, những người biết nội tình, đêm nay hắn sẽ không bỏ qua, Đường Liệp dám chắc sẽ không ngoại lệ.

Tư Mã Phỉ Phỉ nhìn thẳng Đường Liệp, nàng không ngờ nam tử này ở sống chết trước mắt, không ngờ là dám xông ra cứu nàng, trong lòng không ngờ lại sinh ra vài phần hâm mộ Đường Liệp.

Đường Liệp không phải vì thương hương tiếc ngọc mới xông ra, trong lòng thầm mắng một câu: " Đều là tiểu tao đồ ngươi làm phiền hà lão tử!" Cẩn thận nhìn loan đao trong tay Tư Mã Thiên Phong một chút, thấp giọng nói: " Tư Mã tướng quân, cô ấy là em gái ruột thịt của ngươi, nếu ngươi giết chết nàng, chỉ sợ kiếp này đều sẽ bị lương tâm khiển trách!"

Tư Mã Thiên Phong không nói gì, miệng mím chặt thành đường thẳng.

Đường Liệp nói: " Ta có một biện pháp vẹn toàn đôi bên!"

" Biện pháp gì?"

Đường Liệp bắt buộc mình trấn tĩnh, mỉm cười nói: " Ta cũng đủ nắm chắc có thể biến Tư Mã tiểu thư trở lại bộ dáng như xưa!" Mặc dù hắn nói những lời này rất tự tin, nhưng trong lòng không nắm chắc quá lớn, không biết phương pháp phân biệt trinh tiết của nữ tử ở thế giới này có phải là dựa vào màng trinh hay không. Nếu thật sự là như thế này, vậy là tốt lắm, tu bổ màng trinh là giải phẫu cực kỳ đơn giản, chỉ cần Tư Mã Thiên Phong có thể tiếp nhận, hắn nhất định có thể làm ra dấu hiệu xử nữ đánh tráo cho Tư Mã Phỉ Phỉ.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy y thuật xuất thần nhập hóa của Đường Liệp, Tư Mã Thiên Phong dám chắc sẽ không tin tưởng lời của hắn, nhưng chuyện Lang Uyên mới xảy ra, Tư Mã Thiên Phong không ngờ lại có chút dao động, cùng Đường Liệp đi vào góc kho, thấp giọng nói: " Phi tử trước khi vào cung, phải trải qua kiểm tra sức khỏe nghiêm khắc, ngươi tự tin giấu giếm được ngự y trong cung?"

Đường Liệp bây giờ căn bản không có lựa chọn khác, mỉm cười nói: " Sau khi ta cải tạo thân thể cho Tư Mã tiểu thư, ngươi có thể mời tới nữ y để kiểm tra cho nàng, nếu nhìn ra sơ hở, ngươi làm ra quyết định khác không muộn."

Tư Mã Thiên Phong cân nhắc hồi lâu, mới gật đầu nói: " Đường tiên sinh, bây giờ vận mệnh Tư Mã gia ta buột chặt gắt gao với ngươi một chỗ, chỉ cần ra bất luận sai lầm gì, hậu quả sẽ không tưởng nổi."

Đường Liệp son sắt nói: " Tư Mã tướng quân yên tâm, Đường Liệp đối với việc làm hôm nay, tuyệt sẽ không tiết lộ ra ngoài nửa lời!"

Tư Mã Thiên Phong hài lòng gật đầu, vỗ vai Đường Liệp nói: " Nông trường này chính là tài sản nhà ta, ngươi ở lại chỗ này tĩnh tâm chẩn bệnh cho Phỉ Phỉ..." Nói tới đây, Tư Mã Thiên Phong dừng lại một chút, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy dùng từ chẩn bệnh không quá thỏa đáng.

" Không có sự cho phép của ta, không có ai tới quấy rầy ngươi! Ngoài cửa có hai gã võ sĩ, là thân tín của ta, bọn họ sẽ phụ trách bảo vệ các ngươi."

Đường Liệp hiểu được gọi là bảo vệ, trên thực tế là không để cho bọn họ bỏ trốn. Trong lòng thầm than, đây đúng là vừa mới ra khỏi bầy sói thì lại nhập hang hổ, chính mình vừa tìm được tự do thì lập tức lại bị giam cầm.

Đường Liệp nói: " Ta tiến hành giải phẫu cho cô ấy, còn cần chuẩn bị một ít vật phẩm!"

" Không thành vấn đề, ta lập tức phải đi chuẩn bị!"

Đường Liệp nói Tư Mã Thiên Phong đưa giấy viết, vẽ ít khí cụ, trong đó kể cả ghế nằm trong phụ khoa, vật giải phẫu phải khuếch trương.

Tư Mã Thiên Phong nhìn tập tư liệu tranh ảnh trong tay Đường Liệp giống như bị lọt vào trong sương mù: " Đây có tác dụng gì?"

Đường Liệp thở dài, biết chỉ bằng vào tập tranh ảnh này, Tư Mã Thiên Phong cầm chắc không thể làm ra được tốt những vật phẩm này. Suy nghĩ một chút nói: " Tư Mã tướng quân có thể giúp ta tìm thợ thủ công có tay nghề cao siêu hay không? Mấy thứ này ta muốn tự mình chỉ đạo cho bọn họ chế tác."

Tư Mã Thiên Phong thoáng do dự, ý tứ của hắn, tự nhiên là không muốn có nhiều người dính líu đến chuyện này.

Đường Liệp lập tức đoán được tâm ý của hắn, thấp giọng nói: " Nếu Tư Mã tướng quân lo lắng, thì ngươi tự mình đưa ta đi đặt hàng mấy thứ này."

Tư Mã Thiên Phong gật đầu, phân phó hai gã võ sĩ đem tử thi ra ngoài, bảo vệ cho Tư Mã Phỉ Phỉ, lúc này mới cùng Đường Liệp đưa xe rời khỏi nông trường.

Đường Liệp biết bây giờ mình phải cẩn thận, hơi vô ý một chút là chắc chắn chết không có chỗ chôn. Cho dù hắn có trợ giúp cho Tư Mã Phỉ Phỉ tu bổ thành công, rất khó nói Tư Mã Thiên Phong sẽ chịu buông tha hắn, bí mật không nên biết này đã trở thành nguy hiểm cho hắn, là tai họa ngầm lớn nhất.

Trong đế đô nói về nghề thủ công tinh diệu đầu tiên hẳn là phải đề cử Tinh Xưởng, lão bản là một Bỉ Đặc lão nhân có tên là Kinh Mâu, hắn từng là nô lệ, sau lại gặp được vị chủ nhân thiện lương mà thu được tự do, sau đó vị chủ nhân đã giao Tinh Xưởng này truyền cho hắn, Kinh Mâu nhờ tay nghề tinh xảo và làm người hòa nhã lương thiện đã lấy được sự thừa nhận của quan lại quyền quý tại đế đô.

Đường Liệp đưa bản vẽ của mình đại khái thuật lại cho Kinh Mâu một phen, Kinh Mâu tựa hồ hiểu được ý tứ của Đường Liệp, không ngừng gật đầu.

Đường Liệp lại lấy ra cây kiềm cầm máu trong hộp cấp cứu, cùng cái nhíp. Kinh Mâu đang híp mắt nhìn bỗng nhiên thình lình sáng ngời, từ trong tay Đường Liệp cầm lấy kiềm cầm máu nhiều lần quan sát, trong miệng tấm tắc kỳ lạ: " Loại tài liệu này ta chưa từng thấy qua!"

Đường Liệp nói: " Ngươi dùng loại thép tốt nhất dựa vào bộ dáng của vật này, có thể giúp ta làm ra được như đúc không?"

Kinh Mâu gật đầu nói: " Mặc dù tài liệu có khác nhau, nhưng hình dáng thì ta hẳn là có thể làm được không kém."

Trong lòng Đường Liệp mừng rỡ, lại đưa dao phẫu thuật với kim châm, vật tách kẽ hở đưa ra cho Kinh Mâu, vật này có chút hơi lớn, muốn tiến hành công tác khâu lại, nhất định phải là châm hình tròn.

Vững tin Kinh Mâu hoàn toàn hiểu rõ ý của mình, Đường Liệp mới cùng Tư Mã Thiên Phong rời đi.

Vì thành công tiến hành lần giải phẫu này, Đường Liệp còn phải sửa sang lại nông trường thành một gian phòng giải phẫu gần như vô khuẩn. Hắn cùng với hai gã võ sĩ đồng thời dùng tấm ván gỗ dựng thành một gian ước chừng hơn mười mét vuông phong bế lại, bên trong tiêu độc rồi dùng vải bông tiêu độc đó dán đầy bốn vách tường.

Tư Mã Phỉ Phỉ đối với công việc của Đường Liệp biểu hiện ra hứng thú thật lớn, cái chết của nam tử kia không đem cho nàng bất cứ sự bi thương nào, trên gương mặt luôn luôn tràn đầy vẻ mỉm cười quyến rũ mê người.

Tinh Xưởng ở chiều ngày thứ hai đã hoàn thành toàn bộ đồ vật cho Đường Liệp, vì giữ bí mật, Tư Mã Thiên Phong tự mình đi vận chuyển đồ vật về nông trường.

Đường Liệp cẩn thận kiểm tra lại tất cả đồ vật, hài lòng gật đầu, tay nghề của Kinh Mâu quả nhiên xuất chúng, những đồ vật này đúng là từ tay thợ khéo nhất lưu, mặc dù bên ngoài không nhẵn bóng, nhưng sự tinh xảo và chất liệu cứng cỏi chỉ hơn chứ không kém.

Hắn đem đồ vật đặt vào trong nồi tiêu độc, để cho hai gã võ sĩ đem ghế giải phẫu bỏ vào trong phòng giải phẫu, mọi việc sẵn sàng, chỉ cần tiêu độc xong, thì có thể tiến hành giải phẫu cho Tư Mã Phỉ Phỉ.

Thừa dịp rảnh rỗi, Tư Mã Thiên Phong và Đường Liệp đi ra bên ngoài kho thóc, ngồi xuống chỗ máy xay gió thật lớn. Nhìn hoàng hôn từ chân trời phía xa dần dần buông xuống, Tư Mã Thiên Phong thở dài một hơi, hai ngày này hắn thừa nhận áp lực trước nay chưa từng có, theo như lời hắn, đã đem tiền đồ và vận mệnh của Tư Mã gia đặt trên người Đường Liệp, nếu giải phẫu thất bại, hắn chỉ có thể tự tay giết chết em ruột của mình.

" Rốt cuộc ngươi có nắm chắc không?" Tư Mã Thiên Phong nhìn vào hai mắt Đường Liệp.

Đường Liệp không trả lời vấn đề của hắn, lại hỏi: " Nếu giải phẫu thất bại, ngươi có phải sẽ giết ta?"

Tư Mã Thiên Phong nao nao, sau đó nặng nề gật đầu.

Khóe môi Đường Liệp lộ ra tia cười khổ, đáp án này kỳ thật hắn đã sớm biết, lại hỏi: " Nếu thành công?"

Ánh mắt Tư Mã Thiên Phong hướng đồng cỏ phương xa, hồi lâu mới nói: " Ngươi có phải nghĩ rằng, chính mình đã biết bí mật của gia tộc bọn ta, vô luận giải phẫu thành công hay không, ta đều sẽ giết ngươi?"

Đường Liệp gật đầu.

Tư Mã Thiên Phong ha ha nở nụ cười, hắn chậm rãi đứng dậy, thấp giọng nói: " Kỳ thật chuyện của Phỉ Phỉ, ta chỉ biết nếu cha ta rõ ràng chuyện này, tuyệt sẽ không đem nàng hiến vào cung làm phi, nàng là muội muội của ta, không đến nông nỗi vạn bất đắc dĩ, ta làm sao nhẫn tâm giết cô ấy?" Hắn quay đầu lại ngồi chồm hổm ngay trước mặt Đường Liệp, bàn tay cầm lấy cánh tay của Đường Liệp, trong đôi mắt tràn ngập chân thành nói: " Đường Liệp! Trong lòng ta, ta đã xem ngươi là bằng hữu, ta tin tưởng bí mật này, ngươi nhất định sẽ chôn giấu cho ta, chỉ cần giải phẫu thành công, ta sẽ quên hết thảy, tuyệt sẽ không làm ra chuyện gì có hại cho ngươi."

Đường Liệp cơ hồ muốn bị biểu hiện thành thật của Tư Mã Thiên Phong làm cảm động, nhưng nghĩ đến cái chết của Yến Nguyệt, trong nội tâm lại lần nữa tràn ngập cừu hận với hắn, ánh mắt chuyển hướng kho thóc nói: " Lúc ta giải phẫu cho cô ấy, không cần bất luận kẻ nào ở đây."