Yêu Người Đắm Say

Chương 15



Editor: Mứt Chanh

Tưởng Mai dốc sức tình chị em bị vả mặt trong lúc nhất thời hơi xấu hổ, không nghĩ tới Lâm Lạc Tang sẽ nói sự thật, nhưng cô ta tựa như sớm đã thay bản thân nghĩ xong lý do thoái thác giảng hòa, khi rút tay về lại treo lên mãi một nụ cười tao nhã: "Vậy có thể là tôi nhớ lầm, dù sao chị em trong giới quá nhiều, khó tránh khỏi có chuyện nhớ lẫn lộn. Một chút việc nhỏ mà thôi, cô đừng nóng giận."

Trong một câu ngắn gọn vừa ám chỉ bạn bè của mình nhiều vừa nói tính khí của Lâm Lạc Tang đừng nhỏ nhen như vậy, lời gì ra làm sao cũng bị cô ta nói hết.

Lâm Lạc Tang đang muốn mở miệng thì A Quái cũng đã bắt đầu lên tiếng bênh vực: "Sẽ không, tính tình của chị Tang rất tốt."

Nếu A Quái lên tiếng thì cũng được vài câu phụ họa, Lâm Lạc Tang cũng không vẽ rắn thêm chân nữa.

Phỏng vấn cuối cùng cũng đã kết thúc, mọi người ai về nhà nấy. Dù cho Lâm Lạc Tang có vội nhưng thấy gần đó có một cửa hàng trang sức, xuất phát từ nội tâm yêu thích ngọc nên không cưỡng lại sự cám dỗ mà đi vào nhìn.

Cô nhìn thoáng qua một đôi bông tai bằng ngọc bích, chất lượng đặc biệt không tệ nên không khỏi đứng ngồi không yên, cân nhắc xem món trang sức này có hợp với sân khấu ngày mai của cô không.

Thế nhưng phía sau vang lên tiếng bước chân, Tưởng Mai không nhanh không chậm mà đến gần, trong tay còn kẹp điếu thuốc cho nữ, lúc nói chuyện khói mù lượn lờ: "Thích cái này?"

Lâm Lạc Tang không thích mùi thuốc lá nên theo bản năng tránh ra, lại nghe Tưởng Mai tiếp tục dùng giọng điệu nhẹ nhàng: "Tôi là khách hàng lâu năm của nơi này, không chừng có thể giúp cô giảm giá."

Cửa hàng trang sức này tọa lạc tại đoạn đường trung tâm thành phố với tấc đất tấc vàng, mỗi một món trang sức đều không hề rẻ. Tưởng Mai cắn mấy chữ "khách hàng lâu năm" đặc biệt dùng sức, rồi lại làm bộ chỉ là lơ đãng mà phô bày ra ngoài, cả người lộ ra một loại nông cạn tục tằng.

Cô không nói chuyện, Tưởng Mai dường như lại cảm thấy bản thân tìm sàn diễn, khi hít mây nhả khói thả lỏng rồi phủi phủi khói bụi, lắc mông mở hộp thuốc ra ý bảo cô tới một điếu.

Lâm Lạc Tang không thể hiểu được mà nhíu mày: "Tôi không hút."

"Cô không hút thuốc lá?" Tưởng Mai cũng phát cáu, "Gần xong rồi, cô ở chỗ này giả vờ cái gì?"

Cô ta thật sự cảm thấy bản thân đã nhịn thật lâu, nghĩ đến việc cần phải duy trì hình tượng mà đang hết sức có thể giảm bớt tính nết, cố tình có vài người chính là nhìn không hiểu sắc mặt của người khác, hai lần ba bận không cho cô ta xuống bậc thang.

Trong cái giới hỗn loạn này có thể có mấy người sạch sẽ? Cô ta vốn dĩ muốn làm ra vẻ ngoài, ai biết Lâm Lạc Tang giả thanh cao này đen đủi đến cực điểm, nói rõ không muốn đứng chung một bên với cô ta, giả mù sa mưa mà diễn cũng không muốn diễn.

Lâm Lạc Tang không khỏi cảm thấy buồn cười khi nhìn bộ dạng bị giẫm lên đuôi và dậm chân của Tưởng Mai.

Giọng hát là vũ khí quan trọng nhất của ca sĩ, từ khi bắt đầu sự nghiệp thì Lâm Lạc Tang đã từ bỏ tất cả món ăn cay, mùa đông ngủ đều sẽ dùng khăn quàng cổ trùm kín cổ. Đồ ăn lạnh gần như không dính chứ đừng nói đến thứ thuốc lá ảnh hưởng đến dây thanh quản. Đối với cô mà nói, đây là phẩm chất cơ bản để làm ca sĩ.

Không nghĩ tới Tưởng Mai ở trước mặt mọi người còn biết giả vờ giả vịt, rời khỏi trường quay thì thái độ đã hiện ra, dùng bản thân đo đạc toàn thế giới một cách khắc nghiệt.

"Tôi thật sự không hút, kiến nghị cô cũng ít hút đi." Khi Lâm Lạc Tang rời đi đã nhắc nhở, "Bằng không đến lúc đó high note lại gãy ba lần, bậc thầy chỉnh ẩm cũng cứu không được."

Tưởng Mai sửng sốt, lúc này mới bỗng dưng nhớ tới sân khấu trước của mình quả thực hát ba nốt cao nhưng cô ta cho rằng bầu không khí không tồi nên không ai phát hiện, không nghĩ tới Lâm Lạc Tang không chỉ nghe rõ mà số lần đều nhớ rõ chuẩn như vậy.

Thuốc lá từ từ cháy sạch, thiếu chút nữa cháy đến đầu ngón tay. Tưởng Mai run người, cắn răng ném đầu mẩu thuốc lá xuống đất, tức giận mà dùng giày cao gót nghiền vài cái cho hả giận.

///

Ngày mốt đã phải lên sân khấu, Lâm Lạc Tang đắn đo lặp đi lặp lại, lúc này mới nhận ra rằng với bài hát hiện tại và phần trình diễn của cô cũng không đủ để kể một câu chuyện xưa hoàn chỉnh.

Phải thêm một phương pháp trình bày đơn giản hơn, nếu không hiệu quả sẽ giảm đi rất nhiều.

Cô suy tư thì bắt đầu dạo bước ở nhà, đi tới đi lui lại cảm thấy trống rỗng, chạy chạy vào bếp cắt lát chanh, trong đầu cô bắt đầu hình thành một kế hoạch. Có lẽ là cắt lát chanh hai mươi phút, cô cuối cùng cũng có hiệu nghiệm được giác ngộ, sức lực như xe không phanh, dao nhỏ "cạch" chém một cái lên thớt.

Vì thế Bùi Hàn Chu mới vừa mở cửa đã nghe được tiêng dao rơi xuống thật mạnh, thiếu chút nữa cho rằng rõ như ban ngày có người cướp bóc ở nhà bếp.

Ngay sau đó, tên cướp, không đúng, vợ của anh bước ra khỏi bếp, mặc chiếc áo sơ mi màu hồng phấn dịu dàng nhìn thấy anh, còn khỏe mạnh mà bị dọa giật mình. .

||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||

Người đàn ông liếc nhìn cô: "Em đang giết ai?"

"Killing part," cô cười thần bí, làm một động tác cắt cổ, "Đoạn ngắn giết sạch sân khấu của Lâm Lạc Tang."

Sau khi thực hiện tư thế pose cổ một cách đẹp đẽ, cô thuận thế tiêu sái mút miếng chanh trên tay vào miệng. Giây tiếp theo không chút nào ngoài ý muốn đã phá đi sự nghiệp, thiếu chút nữa bị chua đến mức rời khỏi thế gian xa lạ này.

Nhìn gương mặt tủi thân của cô nhăn thành một nhúm, khóe mắt chảy ra nước mắt chua xót, người đàn ông rõ ràng là không có lời gì để nói thế nhưng khóe môi không chịu khống chế mà nhếch lên.

Lâm Lạc Tang lần mò trên bàn để tìm được cái ly của mình rồi ném chanh vào, rút kinh nghiệm xương máu: "Đây là ngoài ý muốn, không phải một phần màn trình diễn của tôi."

Cô dường như luôn rất để ý đến sân khấu của mình vì sợ bị ai khinh nhờn.

Bùi Hàn Chu nhìn theo cô đi vào phòng làm việc, thậm chí không cần nghĩ cũng biết cô lại hiến thân đầu tập trung vào ôm ấp âm nhạc.

Một lúc sau, trong phòng làm việc vang lên một cuộc trò chuyện, Lâm Lạc Tang vừa xuống lầu vừa gọi điện thoại, thậm chí rất nhiều lần nói đến trọng điểm đều trực tiếp ngừng ở cầu thang: "Tương đối gấp, trong hai ngày phải vẽ xong nền cho buổi biểu diễn, giá cả cô ấy cứ viết ra, tất cả em đều có thể chấp nhận. Cái gì chưa làm qua, anh cứ dựa theo tài khoản của em tìm Trịnh Ý Miên vẽ mười bức chẳng phải là xong việc sao? Ồ, không cần, thương lượng để tự em tới, anh lại giúp em liên hệ với Lâm Trản một chút, yêu cầu cô ấy giúp em vẽ cái poster, sau đó gửi nó lên Weibo để sử dụng làm bản xem trước video."

Người ở thời điểm nghiêm túc luôn rất dễ dàng kéo người khác vào thế giới của bản thân. Bùi Hàn Chu bưng cái ly lên và nghiêng mắt nhìn cô, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó trên bàn nhưng không tìm được lại trăn trở đến phòng khách ngồi ở bên cạnh anh.

"Em không khách sáo với anh, em muốn tự mình làm. Được, cứ như vậy, cúp đây."

Lâm Lạc Tang cúp điện thoại xong thì lại bắt đầu không ngừng gõ chữ thương lượng, bận chừng nửa tiếng mới buông điện thoại xuống, nhắm mắt nằm liệt trên sô pha để nạp điện.

Anh cũng gần như đã hiểu cô đang làm cái gì, anh rê chuột rồi tùy ý hỏi: "Cái gì cũng tự mình trấn cửa ải, không mệt sao?"

Cô mở hi hí mắt, sau khi xác nhận là anh đang nói chuyện với mình thì mới tiếp lời: "Mệt á, nhưng...... Mệt mà vui."

"Rốt cuộc không ai biết tôi muốn cái gì hơn chính tôi, đúng không?"

Đây là nghề nghiệp của cô, là điều cô yêu thích từ tận đáy lòng mình, là cho dù bất đắc dĩ té ngã cũng muốn bò lên tiếp tục phấn đấu vì ước mơ, cô hy vọng sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành nó một cách tốt nhất cho nên hiệu ứng sân khấu, phông nền là những thứ cô có thể giao cho người khác làm. Để có được diện mạo mà cô tâm niệm trong lòng, cô vẫn nguyện ý trút xuống tâm huyết, vừa không để lại những tiếc nuối trong tình yêu vừa để hoàn thiện các chi tiết.

Một số người có thể nghĩ rằng cô thật ngu ngốc. Những thời gian đó dành cho hoạt động kinh doanh thì sớm đã tăng gấp đôi lợi nhuận.

Nhưng có đôi khi cô lại cảm thấy cứ ngốc nghếch như vậy cũng không tồi.

Bùi Hàn Chu như suy tư gì mà nhìn cô một cái.

Cô vừa dạo một vòng tìm được gồm những họa sĩ hàng đầu trong diễn đàn hội họa, mới quyết định là Lâm Trản Trịnh Ý Miên. Lúc này cô hơi mệt nên mới dựa vào đệm ngủ năm phút.

Thời gian ngủ của một nghệ sĩ thường rất đứt quãng, cứ như thế mãi, cô đã nắm giữ kỹ năng để nhanh chóng lấy lại tinh thần trong năm phút.

Không nghiêng không lệch, năm phút sau cô đúng giờ thức dậy, nguyên khí khôi phục, hứng thú bừng bừng mà háo hức nghiêng người nhìn người đàn ông đang làm cái gì.

Cô chỉ vào màn hình của anh: "Không phải anh cũng luôn tự tay làm lấy à."

Anh nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay cô, bỗng nhiên mở miệng: "Màu đỏ chính là cái gì?"

Lúc này cô mới chú ý tới, phát hiện trên tay có một miệng vết thương nhỏ rỉ máu thì trả lời, "Có thể là vừa rồi cắt chanh không chú ý, tiêu độc thì sẽ ổn thôi."

Bùi Hàn Chu đang muốn nói hòm thuốc ở trong ngăn tủ thì cô lại trực tiếp mút mút chỗ bị thương. Tiếng nuốt nước bọt rất nhỏ ở trong căn phòng yên tĩnh có vẻ vừa mỏng manh vừa rõ ràng, cánh môi màu hồng nhạt hơi phồng lên mấp máy.

Sau khi tiêu độc xong theo lối suy nghĩ của mọi người, Lâm Lạc Tang cảm giác có người đang nhìn mình nên cắn đầu ngón tay ngẩng đầu lên, chỉ có điều chốc lát đã đụng phải ánh mắt của người đàn ông.

Ngay sau đó, Bùi Hàn Chu quay mặt đi như không có chuyện gì xảy ra, chỉ là hầu kết khắc chế lăn lộn.

Cô cảm thấy bầu không khí giống như có hơi không thích hợp nên vội vàng mở Weibo ra dời đi lực chú ý, một bức ảnh Weibo nào đó lật đến cuối cùng, đột nhiên xuất hiện một tập tranh có liên quan, thất thần chạm tới chạm lui thế mà chọc vào giám định tay đẹp của Bùi Hàn Chu và thưởng thức pot, ngay cả anh rửa tay cũng gửi ra lưới sáu cái ô vuông.

Xoay lòng bàn tay hai lần, ma xui quỷ khiến tiến vào phần bình luận, top comment đang phóng thích ngôn từ hổ sói: 【 Đôi tay này quá hấp dẫn, đặc biệt là làm một ít chuyện không thể miêu tả [ nhe răng ]】

Những comment sau đều đang tuyên bố cảnh cáo BAN top comment đó, đầu Lâm Lạc Tang đầy vạch đen mà chửi thầm hai câu, thế nhưng ánh mắt không tự chủ được mà trượt đến những ngón tay đang gõ chữ của anh.

Nó có vẻ như quả thực rất đẹp? Thon dài và khớp xương rõ ràng, đánh chữ nhanh còn rất linh hoạt.

Tâm trí cô lại bắt đầu rong chơi không thể giải thích được, hơn nữa giống như hơi không thắng được xe.

Cô không cảnh giác như anh vậy, cho đến khi người đàn ông quay đầu bắt cô ngay tại trận: "Nhìn cái gì?"

"Không...... Không có." Lâm Lạc Tang khép lại ngón tay phẩy gió lên mặt, mất tự nhiên mà xoay vài lần, giấu đầu lòi đuôi nói, "Có hơi nóng mà thôi."

......

............

Trong căn phòng yên tĩnh, hai người mang quỷ trong lòng cũng ngồi một lúc lâu. Lâm Lạc Tang không biết vì sao não của mình lại bị bơm nước, vô duyên vô cớ toát ra một câu: "Anh không tắm à?"

"Tắm rồi làm gì?" Người đàn ông dừng lại đầu ngón tay, đáy mắt hơi tối tăm khó hiểu.

Lâm Lạc Tang ôm gối tựa ra sau, giọng hơi nói lắp: "Không...... Làm gì á, không phải anh thích tắm sao."

Anh lạnh lùng thu hồi ánh mắt lần nữa, tiếp tục dấn thân vào công việc: "À, vậy không tắm."

......??

Cái gì gọi là không làm chút gì thì không tắm??

Nếm được sự thất vọng trong lời nói thờ ơ của anh, Lâm Lạc Tang cảm giác lúc này phòng khách có nguy cơ tứ phía, chỉ cần cô hơi bất cẩn sẽ bị người nào đó ăn sạch sẽ. Vì tự bảo vệ mình, cô nhanh chóng mang dép lê chạy lên lầu. Lúc đi ngang qua bàn ăn mới nghĩ đến bản thân là xuống dưới uống nước, là bởi vì không tìm thấy cái ly mới đến phòng khách.

Vậy cái ly của cô rốt cuộc đi đâu?

Đứng ở đầu cầu thang, quay đầu lại, cô phát hiện cái ly trên tay người đàn ông rất quen mắt, chính là cái của cô, phía trên còn có lát chanh cô mút lấy nổi trên đó......

Sau đó người đàn ông dưới cái nhìn chăm chú của cô đã bưng cái ly lên uống một ngụm.

Người đàn ông kia lười đến tình trạng này, nước cũng không tự mình rót, làm sao cũng phải uống của cô à?

Cô im lặng vài phút, rót cho mình một ly nữa rồi mới lên lầu.

///

Một ngày trước tập số ba 《 Bữa tiệc tai nghe mắt thấy 》, Lâm Lạc Tang đã được mời tham gia một buổi lễ long trọng của một tạp chí thời trang, nghe nói tạp chí này và ê-kíp chương trình có hợp tác. Trong vòng bán kết và trận chung kết sẽ chụp ảnh cho người đứng đầu, độ nổi tiếng hàng top còn có thể lên trang bìa.

Nhưng hoạt động hôm nay chỉ là một buổi lễ long trọng, mọi người đi một chút thảm đỏ rồi ký tên. Nhóm nghệ sĩ nữ phụ trách mặc trang phục đặc riêng cao cấp khoe sắc, thuận đường để studio đăng những bức hình đẹp và tinh tế.

Lâm Lạc Tang chọn một chiếc váy lông vũ màu hồng một cách ngẫu nhiên, làn da của cô trắng và khung xương lại nhỏ, cần cổ thiên nga nhỏ dài và gầy. Xương quai xanh một chữ nhẵn và thẳng, mặc gì cũng đẹp.

Cô mới vừa ký tên xong trên thảm đỏ đã đụng phải Tưởng Mai, Tưởng Mai chắc là vì để xinh đẹp tứ phía nên cố ý vạch ra một đường sự nghiệp, phía sau lưng cũng hở ra, bóp eo và cười nhẹ trước ống kính, cất giấu tâm cơ "Tôi không tranh với thế giới nhưng đầu tiêu đề phải viết đến tôi".

Studio của Tưởng Mai có lẽ đã chuẩn bị sẵn bản thảo khí chất nữ thần dáng người siêu việt, hơn nữa lễ phục của hai người hơi đụng hàng. Lâm Lạc Tang không muốn dính một thân tanh tưởi nên cố ý vô tình mà tránh Tưởng Mai nhưng Tưởng Mai lại dường như đang tìm cô. Khi mọi người đang bắt chuyện phía sau sân khấu thì bước đến bên cạnh cô.

Tựa như bùn dính tay, quẳng cũng quẳng không ra.

Tưởng Mai còn chưa kịp nói chuyện thì MC nào đó đi ngang qua đã thốt lên: "Chiếc vày này..."

Tưởng Mai cười ngạo nghễ, ưỡn thẳng ngực.

MC nhìn về phía Lâm Lạc Tang: "Tang Tang chiếc váy của em là tác phẩm mới của nhà thiết kế yêu thích của chị! Hình như trong nước chỉ mới có ba chiếc, hai chiếc còn lại nằm trong tủ của những nhà thiết kế hàng đầu, đều không được mượn."

"Chị rất thích sao?" Lâm Lạc Tang có một mối quan hệ tốt với MC này nên mới nói, "Dáng người của hai chúng ta không khác mấy, lần sau chị muốn mặc thì nói gửi WeChat cho em, em để trợ lý đưa cho chị."

Cô và MC đã quá thân, bởi vậy việc mượn váy nhau cũng chẳng sao, cũng không mẫn cảm.

"Ừ được đấy! Đúng rồi, gần đây chương trình của bọn chị đang chọn khách mời mới, em có hứng thú không?"

......

Tưởng Mai chuẩn bị tiếp thu lời khen không chỉ có ăn mệt mà còn chịu khổ vắng vẻ, lời nói khách khí cũng không muốn nhiều lời, xoay người đi tìm người chị em của mình để trút ra.

Người chị em vì để dỗ Tưởng Mai vui vẻ, giẫm đạp mắng Lâm Lạc Tang cả buổi, thậm chí lúc Lâm Lạc Tang đi ngang qua còn hừ một tiếng: "Cũng không nhìn xem dựa vào ai mà leo lên, thanh cao cái gì."

Giọng không lớn không nhỏ, Lâm Lạc Tang vừa lúc có thể nghe được, bên cạnh cũng có không ít người nói chuyện phiếm nhìn sang bên này.

Lâm Lạc Tang người lấy trúng chạy kịch bản không biết bản thân làm sao lại biến thành dựa vào người leo lên trên, nghiêng mắt hỏi: "Tôi dựa vào ai mà leo lên?"

"Cô thiết kế ai, lừa ai kết hôn mọi người đều không mù đấy? Ngay từ đầu có người nói với tôi cô mang thai," người chị em kia sửng sốt một chút, nhưng nhanh chóng nhìn về phía bụng cô, "Giả mang thai ép người kết hôn, cho nên Bùi Hàn Chu mới chán ghét cô cũng không dẫn cô đi chơi chứ gì?"

"Tôi vốn đang cho rằng anh ấy đi Myanmar sẽ dẫn cô theo, dù sao chỗ đó có hội đấu giá. Ngọc ở Myanmar rất tốt, người trong nghề đều truyền cô thích ngọc. Không nghĩ tới hôm nay cô còn phải đáng thương chạy ra hoạt động. Xem biểu cảm này của cô, sợ là hành trình anh ấy đi Myanmar cũng không biết chứ gì?"

Chuyện Bùi Hàn Chu đi Myanmar cô thật sự đúng là không biết, dù sao họ cũng không có thói quen thông báo hành trình cho nhau vì thế cô suy tư một hồi, chưa kịp đáp.

Ai ngờ người chị em kia làm trầm trọng thêm: "Nghe nói buổi chiều anh ấy đấu giá đôi bông tai ngọc đỏ đắt tiền rồi rời đi, không biết là vội vàng đi hẹn hò với người em gái nào...... Nhưng cái này đánh vào mặt cô cũng quá trắng trợn ấy chứ? Cô không cảm thấy đau à?"

Người chị em của Tưởng Mai là người mẫu, lúc này phe phẩy ly rượu vang đỏ cười đắc ý, như là Lâm Lạc Tang chọc giận Tưởng Mai mấy lần thì định tính toán thù mới nợ cũ một lần. Thấy Lâm Lạc Tang đi về phía trước hai bước, cho rằng cô muốn đi thì vội vàng lắc lư mà đi lên trước, móc ra một chân muốn tới dẫm lên váy cản cô: "Đi cái gì hả? Chồng ngoại tình trước mặt mọi người cảm thấy mất mặt?"

Lâm Lạc Tang chỉ vội vàng đổi champagne chưa kịp nói chuyện, người chị em này còn ngang ngược đi lên. Cô tránh đi cái chân không biết đúng mực kia, đang muốn mở miệng dập lại, không dự đoán được lại bị người chị em bám riết không tha mà vấp ngã.

Còn chưa kịp tìm kiếm trọng tâm đứng vững, giây tiếp theo, cô ngã vào một vòng tay ấm áp nào đó.

Mùi hương gỗ bách quen thuộc lướt qua, giọng nói trầm thấp của người đàn ông chậm rãi vang lên: "Xin lỗi, anh tới hơi muộn."

Một mảnh ồ lên bên trong, cô cũng sửng sốt.

Đây là...... giọng Bùi Hàn Chu? Sao anh lại đến đây?

"Chẳng qua mới vừa rồi đấu giá cho em đôi bông tai," Người đàn ông không bị ảnh hưởng gì, cứ như vậy vòng qua người cô, mở hộp trang sức bằng nhung trên tay, "Nhìn xem có thích hay không."

Bên trong chiếc hộp là đôi bông tai ngọc bích màu đỏ mà người chị em kia nói, chúng có màu đỏ tinh xảo và trong suốt dưới ánh đèn, màu sắc và họa tiết đều là thượng thừa.

Như có một mạch máu nào đó đột nhiên bị ai đó mở ra, cô đột nhiên nhanh trí hiểu rõ Bùi Hàn Chu đang vì cô chống lưng. Cô tập trung ngẩng đầu nhìn biểu cảm của Tưởng Mai và người chị em kia ở đối diện.