Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 27: Anh ghen tị



“Cô đồng ý với Lữ Hoàng Trung chuyện

gì rồi?” Hoäc Minh Dương nhìn Diệp Tĩnh Gia,

giọng nói lạnh lùng mang theo chút ý tứ chất

vấn.

Dường như thể cô làm chuyện gì có lỗi

với.anh không bằng.

Ban nấy rõ ràng cô đã chuẩn bị tốt rồi,

bây giờ bị anh hỏi như vậy lại thành ra trở tay

không kịp, lời nói ra vô cùng quan trọng, nếu

như cô trả lời không đúng ý anh thì có phải

anh sẽ tức giận hơn cả bây giờ không?

Diệp Tĩnh Gia tiến tới gần, bước chân

chần chừ: “Không có… không có gì hết”.

Thấy ánh mắt né tránh của cô, Hoắc

Minh Dương càng chắc chắn là có gì đó,từ –

sâu trong đôi mắt càng toả ra ý giận ngút

trời, đường nét trên gương mặt bắt đầu căng

thẳng, toàn thân toả ra hơi lạnh.

Thấy anh đang tức giận rồi, Diệp Tĩnh Gia

mỉm cười thay đổi chủ đề: “Chị Tiết nấu cháo

cho tôi, tôi còn chưa ăn đâu. Anh có muốn

ăn một chút không?”

Không nghe được câu trả lời, cô lại hỏi

tiếp: “Tôi xuống tầng ăn đây, rồi tôi lại lên”.

Rõ ràng là đang lảng tránh, Hoắc Minh

Dương chắc chắn cô đã đồng ý chuyện gì

không nên đồng ý rồi.

Dưới ánh đèn mập mờ, Diệp Tĩnh Gia

không nhìn thấy rõ sự tức giận trong đôi mắt

anh, trong lòng cũng đang dao động không

biết có nên nói cho anh biết ha không.

Nếu Hoắc Minh Dương không mở miệng

đáp lời, cô cũng chỉ đứng đó, không dám

xuống dưới nhà ăn.

Một lúc lâu sau, Diệp Tĩnh Gia cắn môi,

cố gắng nói: “Bác sĩ Lữ bảo tôi khuyên anh

đồng ý trị liệu. Tôi cũng muốn anh có thể

đứng dậy, có thể bước đi, có thể ra ngoài. Tôi

biết anh sẽ tức giận, nhưng mà có thể đứng

dậy thì có điểm gì không tốt?”

Bão tố cứ đến không theo ý muốn, Hoắc

Minh Dương vẫn không hé nửa lời.

Không khí vô cùng yên tĩnh, như thể bị

đóng băng vậy, Diệp Tĩnh Gia ngay cả thở

cũng không dám thở mạnh.

Anh không tức giận cũng coi như phúc

phần lắm rồi, anh không nói lời nào, cô cũng

không dám chuyển động, đứng cũng mỏi rồi,

đành ra chỗ góc nhà dựa vào tường.

“Đi ra ngoài!”

Một lúc lâu sau, Hoắc Minh Dương mới

nói ba chữ này, giọng nói mang theo tia lạnh.

Anh muốn để cô đi ra ngoài thì đương

nhiên cô sẽ nghe lời mà đi, huống gì từ sáng

sớm tới giờ cô còn chưa có gì vào bụng,

muốn so bì với anh cũng phải có sức để mà

so bì chứ.

Sau khi xuống tầng, Diệp Tĩnh Gia ăn hai

bát cháo, no nê rồi tâm tư trong đầu cũng

nhẹ nhàng hơn nhiều.

Phải khuyên Hoắc Minh Dương tiếp nhận

điều trị, tìm được một người mà Hoắc Minh

Dương nguyện ý nghe lời người đó, người

này chắc chắn không phải người nhà họ

Hoắc, ngay cả bác sĩ Lữ bạn thân của Hoắc

Minh Dương, anh cũng đâu có nghe lời.

Diệp Tĩnh Gia chợt cảm thấy khổ não,

Hoắc Minh Dương đâu có bao giờ chịu nghe

lời ai nói đâu!

Bỗng nhiên, trong đầu Diệp Tĩnh Gia hiện

lên cái tên Thanh Anh mà Lữ Hoàng Trung

từng nói.

Cô nhìn chị Tiết, thuận miệng hỏi một

câu: “Chị Tiết, chị có biết Thanh Anh không

ạ?”

Chị Tiết vội vã ngó quanh một lượt, vẻ

mặt vô cùng hốt hoảng, lâu sau, tới khi chắc

chắn sẽ không có ai nghe được thì mới bình

tĩnh nhìn Diệp Tĩnh Gia, nhỏ giọng nói: “Mợ

chủ, cô Thanh Anh là cấm kị của nhà họ

Hoắc, bà chủ đã nói rồi, không ai được phép

nhắc tới người đó”.

“Chị Tiết, em sẽ không nói với ai đâu mà,

chị nói với em đi, một chút thôi cũng được”.

“Chị biết em sẽ không nói với người khác,

nhưng trong cái nhà này, chỉ cần là mệnh

lệnh của bà chủ thì không ai dám không tuân –

theo, chị đương nhiên cũng không phải ngoại

lệ rồi. Con chị năm nay mới thi vào đại học,

chồng chị sức khoẻ không được tốt, kiếm

chẳng được bao nhiêu, trong nhà còn có bố

mẹ già. Mà già trẻ cả một nhà này chỉ biết

trông cậy vào chị thôi”.

Chị Tiết đã nói tới vậy rồi, chị ấy sợ đến

như thế, Diệp Tĩnh Gia cũng không tiện làm

khó dễ người khác, hơn nữa chuyện này còn

liên quan tới công việc cho nên đành thôi vậy.

Thấy thời gian cũng gần tới giờ ăn cơm

trưa rồi, Diệp Tĩnh Gia bắt tay vào nấu cơm.

Trong lúc nấu, cô không được yên lòng,

thấy Hoắc Minh Vũ về nhà, cô vội chạy từ

phòng bếp ra ngoài.

Hoäc Minh Vũ nhìn Diệp Tĩnh Gia, trong

ánh mắt từ trước tới giờ chỉ có sự chán ghét.

Diệp Tĩnh Gia không có chút cố kị nào,

lưng thẳng tắp nhìn anh ta: “Tôi có một số

việc muốn hỏi cậu, việc này chỉ có thể tới

phòng nói riêng được thôi”.

Nếu mẹ Hoắc đã ra lệnh không được

nhắc tới thì cô cũng không dám khiêu chiến

với bà.

Nghe thấy lời cô nói, ánh mắt Hoäc Minh

Vũ chứa đựng vẻ mỉa mai trào phúng, khoé

miệng nhếch lên: ‘Làm sao vậy? Là anh trai

tôi không thoả mãn được chị, nên chị muốn

dời sự chú ý sang tôi hay sao?”

Dừng một chút, Hoắc Minh Vũ thu lại ánh

nhìn trên người cô lại: “Tôi không có hứng

thú với chị đâu. Muốn yên lành mà sống ở

nhà họ Hoắc này thì đàng hoàng một chút,

nếu không… chị phải lo nhiều đấy, liên luy tới

người trong nhà mình thì không tốt đâu”.

Trong thời gian chung sống ngắn ngủi

này, Diệp Tĩnh Gia đã biết Hoặc Minh Vũ là

người vô cùng độc miệng, gương mặt anh

tuấn ngời ngời ấy lại không nói ra được câu

gì nghe lọt tai cả.

“Tôi là chị dâu của cậu đấy, cậu là em

chồng thì cũng nên học cách tôn trọng chị

dâu của mình đi chứ?” Diệp Tĩnh Gia nói vô

cùng đúng mực.

Lời này là về việc giáo dục nhân cách.

Hoắc Minh Vũ bị lời nói của cô chọc giận

nhưng cũng có chút nghi hoặc, đã nhiều

người như vậy rồi, anh ta vẫn cho rằng cô là

kiểu con gái ngoan ngoãn cam chịu, không

ngờ rằng cô còn dám hục hặc lại anh ta.

Hoắc Minh Vũ giận quá hoá cười: “Được,

được, tốt nhất là chị nhớ kĩ cho tôi, chị là vợ

của anh trai tôi đấy.” Anh cất bước rời đi, nói:

“Đi theo tôi”.

Trên tầng hai, ngoài phòng đọc sách ra

thì còn có phòng của Hoắc Minh Vũ nữa.

Nhìn qua thì thấy tình cảm của hai anh

em rất tốt, nhưng hai người chọn phòng ở lại

chọn ở hai đầu.

Đến phòng Hoắc Minh Vũ rồi, Diệp Tĩnh

Gia không nhìn lung tung, cũng không vòng

vo làm gì, cô đi thẳng vào vấn đề: “Tôi muốn

hỏi về chuyện của Thanh Anh, hy vọng cậu

có thể nói cho tôi biết, tốt nhất là nói toàn

diện một chút”.

Nghe thấy lời cô nói, ánh mắt Hoäc Minh

Vũ càng sáng hơn: “Cô nghe được chuyện

này từ người nào?”

Lần trước anh ta cười nhạo cô đáng

thương hơn cả Từ Thanh Lam cũng không

nhắc tới người tên Thanh Anh này.

Nếu anh ta đã hỏi như vậy thì chắc chắn

là anh ta biết chuyện.

“Tôi muốn Minh Dương có thể tiếp nhận

trị liệu, bác sĩ Hoàng Trung nói là Minh

Dương còn có hy vọng đứng lên lại được,

nhưng không thể kéo dài thêm thời gian nữa

rồi. Nên mong cậu có thể nói về cô Thanh

Anh cho tôi được biết”.

Hai câu trước sau tưởng như không hề

liên quan, nhưng Hoắc Minh Vũ hiểu được ý

của Diệp Tĩnh Gia.

Về chuyện của Thanh Anh, Hoắc Minh

Vũ cũng nói với Diệp Tĩnh Gia.

Thanh Anh, tên đầy đủ là Tô Thanh Anh,

là con gái duy nhất của Cục trưởng Cục văn

hoá thành phố Giang Ninh, Tô Thanh Anh

giỏi múa hát, mẹ cô ấy vốn là nghệ sĩ dương

cầm, cho nên đó là lí do cô ấy muốn thay

mình thực hiện ước mơ của mẹ, được diễn

tấu ở Vienna.

Cho nên thời gian luyện đàn của Tô

Thanh Anh rất nhiều, từ khi còn nhỏ đã chạy

show khắp toàn quốc, lớn lên một chút là ra

nước ngoài diễn tấu.

Tô Thanh Anh là mối tình đầu của Hoắc

Minh Dương, hơn nữa anh chỉ có một người

bạn gái là Tô Thanh Anh mà thôi.

Diệp Tĩnh Gia sợHoắc Minh Vũ kể không

được đầy đủ, nên dùng điện thoại tìm kiếm

tên Tô Thanh Anh.

Đầu trang tìm kiếm hiện lên vé vào cửa

đêm diễn tấu của cô ấy, Diệp Tĩnh Gia nhìn

thời gian, địa điểm, là mùng hai tháng sau ở

thành phố Giang ninh. Cũng có nghĩa là chỉ

còn bốn, năm ngày nữa, Tô Thanh Anh sẽ trở

về.

Diệp Tĩnh Gia nhìn chằm chằm vào vé

vào cửa trên màn hình điện thoại, khoé môi

cong cong, chọn mua vé.

Rất nhanh thôi là Hoắc Minh Dương có

thể gặp được Tô Thanh Anh rồi, chắc hẳn

anh sẽ rất vui vẻ đây, lúc đó có lẽ anh sẽ

chấp nhận điều trị.

Mua vé vào cửa xong rồi, cô mới chợt

nhớ ra là cô còn chưa mang đồ ăn lên phòng

sách.

Diệp Tĩnh Gia vội vàng xuống tầng vào

trong bếp, kết quả chị Tiết nói đã mang cơm

cô nấu lên phòng sách rồi.

Ban nãy Hoäc Minh Dương tức giận cô,

đuổi cô ra khỏi phòng, chị Tiết đưa cơm để

miễn cho anh nhìn thấy cô lại bùng lửa giận.

Diệp Tĩnh Gia vừa ăn sáng xong hai tiếng

trước cho nên cô không đói lắm, cô cũng

không cần phục vụ ăn uống cho Hoặc Minh

Dương nữa, nên lại mở điện thoại tìm kiếm

thêm thông tin vềTô Thanh Anh. Cô vô cùng

tò mò với Tô Thanh Anh, muốn biết cô ấy là

kiểu phụ nữ như thế nào mới có thể lọt được

vào trái tim của Hoắc Minh Dương.

Ôm tâm trạng tò mò, Diệp Tĩnh Gia càng

xem thì càng nhận ra, cô và Tô Thanh Anh

đúng là khác nhau một trời một vực. Một cô

gái như vậy, có được sự yêu thích của Hoắc

Minh Dương cũng là điều bình thường.

Đang xem tới nhập thần, chị Tiết đi tới, vẻ

mặt lo lắng: “Mợ chủ, em mau tới phòng

sách xem tình hình cậu chủ đi”.

“Làm sao vậy ạ?” Diệp Tĩnh Gia nghỉ

hoặc nhìn chị Tiết.

“Cơm ban nấy chị mang vào, cậu chủ

không hề ăn miếng nào, chị nói chuyện, cậu

chủ cũng không đáp lời. Cảm giác này giống

như khi em chưa gả vào nhà họ Hoäc vậy,

không nói câu nào, ăn ít, hoặc là không ăn”.

Vừa nghe chị Tiết nói như vậy, Diệp Tĩnh

Gia có chút mơ hồ, cô chưa bao giờ thấy anh

bỏ cơm, hơn nữa mặc dù anh có lạnh lùng,

nhưng chỉ cần cô không cần chọc giận anh

thì anh vẫn sẽ nói chuyện.

Diệp Tĩnh Gia cất điện thoại, đi lên phòng

sách trên tầng, trên bàn bày cơm nước đầy

đủ, khi cô tới gần mới nhìn thấy, không có

dấu vết động đũa.

“Sao anh không ăn?” Cô nhìn Hoắc Minh

Dương.

Hoäc Minh Dương giương mắt nhìn cô,

lạnh lùng chất vấn: “Ban nãy cô đi đâu?”

Vấn đề này à, Diệp Tĩnh Gia cười khanh

khách, không phải vừa nãy anh đuổi cô cút đi

hay sao?

Không đợi Diệp Tĩnh Gia mở miệng nói

chuyện, giọng nói của anh lại vang lên: “Về

sau đến thời gian ăn cơm thì không được đi

lung tung. Qua đây, ăn!”

Quả thực, lời đồn của người ngoài là thật,

Hoắc Minh Dương chính là một người mưa

nắng thất thường, cô không thể nào đoán

được tâm tư của anh. Một giây trước còn

đuổi cô cút ra ngoài, một giây sau đã không

cho cô chạy loạn khắp nơi.

Diệp Tĩnh Gia cất từng bước chân chần

chừ.

Anh bắt cô ăn, dù cô không đói cũng

phải bê bát mà ăn.

Hoắc Minh Dương thấy cô không gắp

thức ăn thì cau mày: “Chị Tiết quên cho

tương ớt rồi”.

Tương ớt đương nhiên không phải cho

anh ăn, anh không quen ăn cay. Đối với sự

khác thường của Hoặc Minh Dương, tim Diệp

Tĩnh Gia đập mạnh mẽ, cô cúi đầu, dùng

chiếc đũa lùa lùa cơm trong bát.

Thỉnh thoảng, cô len lén dùng khoé mắt

liếc về phía anh, cô muốn thấy được biểu

cảm trên mặt anh, tươi sáng hay u ám, cô

nhìn không ra.

Thấy sự khác thường của cô, Hoắc Minh

Dương cũng đã nhận ra, lời này anh nói ý

muốn quan tâm tới thói quen ăn uống của cô.

Trong lúc nhất thời, trong phòng lặng im

như tờ.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Diệp Tĩnh Gia

cầm bát đũa đi rửa, nhận được cuộc gọi của

mẹ.

“Tĩnh Gia, em gái con đã bình an về nhà

rồi, con cũng sớm ly hôn với Hoắc Minh

Dương, về nhà đi con”. Giọng nói của mẹở

đầu kia điện thoại có chút nghẹn ngào.

Trong chuyện này, mẹ cảm thấy uất ức

thay cho cô, nhưng lại không thể không để

cô chịu uất ức, nên mới phải tự trách mình

khổ sở tới vậy! Thế nhưng Diệp Tĩnh Gia đã

hạ quyết tâm: “Mẹ, không thể đợi tới lúc khó

khăn thì lợi dụng người khác, không cần nữa

thì đá bay đi như vậy được”.

Ở đầu kia điện thoại im lặng chốc lát rồi

lại có tiếng khóc: “Nhưng con đâu thểở vậy

cả đời!”

“Mẹ à, mẹ thay đổi góc nhìn một chút,

sau khi ly hôn, trước cứ bỏ qua việc nhà họ

Hoắc sẽ ra sao đi, thì về sau con còn có thể

gả cho ai được nữa? Ai còn muốn cưới con,

ai còn dám cưới con cơ chứ?”

Ai mà dám lấy người từng làm con dâu

nhà họ Hoắc thành phố Giang Ninh?

Bất kể như thế nào, Diệp Tĩnh Gia nói

những lời này là muốn thuyết phục mẹ mình.