Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 4: Ra tay quá độc ác



Mãi cho đến khi cô không thở được nữa

thì bàn tay đang bóp cổ cô thả ra, cô như thể

đã chết đi sống lại một lần, toàn thân mềm

nhũn ngồi bệt xuống đất, cảm giác đau đến

nghẹt thở này khiến hốc mắt cô chua xót.

“Mau cút đi cho tôi!” Hoắc Minh Dương

ngồi trên xe lăn, cố nén sự tức giận mà nói.

Giọng nói này giống như đến từ địa ngục

khiến cô lạnh sống lưng. Cô vẫn còn đang hít

từng luồng khí dài, muốn cố gắng thật nhanh

có thể đứng lên khỏi mặt đất nhưng cơ thể

vân không đủ sức để chống đỡ cô đứng dậy

và nhanh chóng thoát khỏi đây. Một người

đang ông tính cách bất định như vậy giống

như một quả bom bất cứ khi nào cũng có thể

phát nổ, chỉ cần khi nổi giận thì anh có thể

giết cô bất cứ lúc nào. Sau khi chống đỡ cơ

thể đứng lên, cô bèn lập tức cất bước đi ra

khỏi phòng làm việc.

Hoắc Minh Vũ dường như đã đứng ngoài

cửa từ rất lâu rồi, đôi mắt sắc bén như chim

ưng nhìn cô nói: “Mẹ tôi thật sự đã chọn

nhầm người rồi. Cô nên chuẩn bị tinh thần để

bị đuổi khỏi đây đi. Tập đoàn Hoắc Thiên đã

gửi cho tập đoàn Diệp Kỳ một khoản tiền rồi,

sau khi cô gả vào nhà họ Hoắc, công việc mà

cô phải làm chính là người hầu, số tiền cô

nhận được còn nhiều hơn bọn họ nữa”.

Giọng nói của anh ta vô cùng lạnh lùng,

dường như vô cùng bất mãn đối với cô.

Diệp Tĩnh Gia trừng mắt nhìn anh ta, cô

như vừa thoát ra khỏi cái chết, trong lòng liền

trào ra sự tủi thân cùng lửa giận: “Sao cậu lại

có thể nói chuyện khó nghe đến vậy? Tôi là

thật lòng muốn được gả vào nhà họ Hoắc,

muốn làm một người con dâu tốt của nhà họ

Hoắc. Nhà họ Hoắc cậu ngay từ đầu đã là

lừa gạt kết hôn! Tôi cũng không oán trách gì

cả, tại sao các người còn khắt khe với tôi như

vậy?” Cô chưa từng oán trách gì, cho dù có

phải gả cho một người tàn tật cô cũng không

ghét bỏ.

“Khó nghe sao? Nếu như đã muốn có

nhiều tiền như vậy, thì cũng nên trả cái giá

như thế này mới phải. Nếu như không phải vì

lòng tham của nhà họ Diệp các cô, muốn

đem cô gả cho nhà giàu có, còn muốn moi

tiền của nhà họ Hoắc thì cô làm sao có thể

để cô gả vào nhà họ Hoắc? Gương mặt xấu

xí này còn muốn trang điểm lên, cô không

biết rằng sẽ khiến cho người khác cảm thấy

ghê tởm sao?” Hoắc Minh Vũ nhếch miệng

cười chế giêu cô, vừa nói xong liền cất bước

rời đi.

Diệp Tĩnh Gia cắn chặt răng, ánh mắt mờ

mịt nhìn anh ta rời đi. Có cha mẹ nào không

muốn con gái của mình được gả vào một gia

đình tốt, một người chồng tốt không? Chẳng

qua đều là người bình thường cả, có cần đến

mức phải nói bố mẹ cô quá đáng đến vậy

không? Kể từ khi được mẹ Hoắc coi trọng,

mẹ của cô đã rất vui mừng nói rằng bà đã

không làm bố cô thất vọng. Đề nghị để cô gả

vào nhà họ Hoắc cũng là do nhà họ Hoắc đề

ra, tiền bạc cũng do nhà họ Hoắc tự ý đưa ra,

cuối cùng là cô đã sai ở đâu? Dựa vào đâu

mà anh ta có thể nói nhà họ Diệp quá đáng

như thế? Dựa vào đâu cơ chứ?

Sau khi trở lại phòng, Diệp Tĩnh Gia liếc

mắt nhìn quanh căn phòng, cô không đem

bất cứ thứ gì đến đây, muốn rời đi cũng rất dễ

dàng, không hề có một chút phiền toái nào

cả, nhưng trước khi rời khỏi đây cô phải gọi

cho mẹ cô, muốn nói với mẹ một tiếng.

Sau khi đã nối máy, đầu bên kia liền

truyền đến tiếng cười khanh khách của người

phụ nữ: “Tĩnh Gia, con ở nhà họ Hoắc có

nghe lời mẹ chồng không đấy? Nhà họ Hoắc

là danh gia vọng tộc, con đừng có mà thích

gì làm nấy. Con có biết rằng có biết bao

nhiêu người ngưỡng mộ con được gả vào

nhà họ Hoắc không? Càng không nói đến

cậu hai nhà họ Hoắc, tuấn tú lịch sự, là người

thừa kế tương lai của nhà họ Hoắc, con gả

vào nhà họ Hoắc rồi chính là có phúc mà

hưởng không hết”.

Diệp Tĩnh Giai do dự nửa ngày cũng lên

tiếng: “Mẹ à”.

Đầu bên kia vẫn còn hiện rõ sự vui mừng,

không nghe thấy lời cô nói: ‘Hôm nay nhà họ

Hoắc đã chuyển tiền cho nhà họ Diệp rồi.

Chú Diệp của con luôn đối xử với hai mẹ con

chúng ta rất tốt, con có thể gả được vào nhà

họ Hoắc, giúp đỡ cho chú Diệp của con mẹ

thật sự rất vui”.

Đúng vậy, chú Diệp đối xử với mẹ con cô

rất tốt, cô yên tâm là không phụ lòng mẹ,

cũng muốn báo đáp công ơn nuôi dưỡng bao

năm của chú Diệp.

“Gia Gia, lúc nãy con muốn nói gì vậy?”

Mẹ Diệp đột nhiên hỏi.

Diệp Tĩnh Gia cố làm ra vẻ vui vẻ: “Không

có gì, chỉ là con nhớ mẹ thôi. Đột nhiên đổi

sang một nơi khác sinh sống, con có chút

không quen.